Đọa Tiên - Chương 2
04
Bóng đêm nặng nề bao phủ, gom ít cỏ khô trong hang động, trải thành giường cho mẹ.
Một chút quả dại, một chút nước suối tạm thời lấp đầy bụng đói.
Trong rừng thiếu thú rừng, nhưng lo nhà họ Vân sẽ truy đuổi nên dám đốt lửa nướng ăn.
Đêm nay yên , bốn bề vọng tiếng quạ lạnh lẽo kêu inh ỏi, chắc chắn đang truy tìm trong rừng sâu.
Thân thể mẹ chịu nổi, bà bệnh tật yếu ớt, lúc tỉnh lúc mê, còn động tĩnh gì.
Ta chạm cái trán nóng bừng bừng của bà, liền quyết định ngoài tìm thảo dược trị bệnh.
“Phù Ngọc, đừng …”
Mẹ mơ màng níu lấy , trong mắt ngập tràn lo lắng.
“Không , con sẽ về ngay.”
Ta vén nhành cây cửa hang, khoác tấm vải đen nhặt đường, lặng lẽ bước ngoài.
Chỉ mới vài bước, một bóng mờ ảo bỗng hiện lên ánh trăng.
Đó là một nam tử thần tiên với nốt chu sa đỏ thẫm giữa trán, mái tóc trắng xõa dài qua vai, thân bao phủ bởi làn mây mù lượn lờ.
Lạ kỳ thay, ngay lập tức nhận đó là một tiên nhân.
Một tiên nhân chỉ cần giơ tay nhấc chân là thể nghiền nát – kẻ như con sâu cái kiến.
Tiên nhân lời nào, chỉ cao xuống .
【Nữ đế La Phù Ngọc sở hữu một thân thể bao dung vạn vật. Đây chính là thánh thể song tu, chỉ cần dùng cơ thể đã thể thanh lọc tạp khí và ma độc.】
【Nếu thể thu phục nàng, sẽ là một lô đỉnh tu luyện thượng phẩm, giúp tuyệt thế thiên kiêu của tông môn đột phá bình cảnh.】
【Hôm nay nếu nàng chịu theo , nhất định sẽ trừ khử đàn bà nửa sống nửa chết trong hang, cắt đứt tạp niệm phàm trần của nàng.】
Sát khí lạnh lẽo lan tỏa từ thân thể tiên nhân, lạnh lùng đưa tay về phía .
“Ta là Trường Diễn Tiên Tôn. Tiểu nha đầu, ngươi tu tiên ?”
Dưới ánh trăng, đối diện với đôi mắt vô dục vô cầu của , khẽ cong khóe môi.
“Muốn.”
Ngay tại chỗ, bái nhập môn hạ của Trường Diễn Tiên Tôn, nhân lúc vui vẻ, cầu xin cho mẹ ít bạc và ruộng đất làm kế sinh nhai.
Tiên nhân khoan dung rộng lượng, nhất nhất đáp ứng, còn ban một viên “Hồi Xuân Đan” giúp mẹ khỏe mạnh trở .
Ta trở về hang động, đánh thức mẹ dậy, cẩn thận vuốt mái tóc đã điểm bạc của bà.
“Mẹ, con .”
Mẹ uống xong tiên đan, ánh mắt mờ đục bỗng chốc sáng rõ, sắc mặt dần hồng hào trở .
Nghe sẽ rời , bà hoảng hốt ôm chặt , liên tục hỏi nơi sẽ đến.
“Con sẽ theo tiên nhân, lập nên đại nghiệp, thể để khác ức hiếp nữa.”
“Mẹ, hãy sống , chờ con trở về.”
Từng tia ánh trăng rọi , làm bừng sáng khuôn mặt .
Ta từng học hành, hiểu đạo lý cao siêu, nhưng đã từng kể chuyện trong trấn về hai chữ “ẩn nhẫn.”
“Người ẩn nhẫn lâu thì bay cao, kẻ vội vàng nở rộ thì sớm tàn.”
Cha mất, các thúc bá trong La gia thôn chết, mẹ cũng sắp chết.
Công lược giả ngày càng mạnh, lúc tuyệt đối thể an phận chờ chết.
Không thể làm hiền phụ, thể làm quý , thể làm lô đỉnh.
Nữ đế ? Ta thật sự thử làm nữ đế, thực hiện cái giấc mộng chó má .
Nếu thật sự học tiên thuật, nhất định sẽ vặn đầu từng tên công lược giả cho chó ăn.
Đặc biệt là tên già ngoài , hừ!
05
Mẹ sững sờ, yên lặng trong bóng tối thật lâu.
Bà chỉ là một phụ nữ quê mùa, lần đầu từ miệng con gái đến hai chữ “đại nghiệp.”
Ta nhét bạc và giấy chứng nhận ruộng đất tay bà, quỳ xuống đất dập đầu vang dội vài cái.
Khi rời , mẹ lảo đảo đuổi theo.
Bà mặc bộ quần áo thô sơ, dám làm bẩn mắt tiên nhân, chỉ dám ở xa xa ba quỳ chín lạy.
“Đa tạ tiên nhân đã thu nhận tiểu nữ Phù Ngọc, đa tạ tiên nhân…”
Trường Diễn Tiên Tôn xoa nhẹ đỉnh đầu bà, rút một sợi tơ bạc từ huyệt mệnh môn của bà, sợi tơ tan biến hư .
Người phụ nữ đang cúi lạy còn động tĩnh, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mơ hồ vài lần.
“Đi , ruộng nhà ở phía đông thành đang chờ ngươi.”
“Tuân mệnh.”
Mẹ gật đầu, lưng rời , đã còn nhớ là ai.
Còn , lặng trong màn đêm, cúi đầu một lời.
Nhìn , khuôn mặt vốn dĩ chút biểu cảm của Trường Diễn Tiên Tôn cũng thoáng lộ chút ngạc nhiên.
“Ngươi oán giận ?”
Nghe , cung kính hành lễ, mỉm đáp:
“Đệ tử ghi nhớ lời dạy của sư tôn, tu tiên từ bỏ phàm trần tục thế, mới thể tập trung tinh thần.”
Từ nhỏ đến lớn, các thúc bá trong La Gia thôn đều khen lanh lợi, ăn khéo léo, khiến khác dễ dàng bỏ qua đề phòng.
Đêm nay cũng , thấy ngoan ngoãn như , Trường Diễn Tiên Tôn vô cùng hài lòng.
Hắn hướng lên làm một tiên thuật, cưỡi gió bay .
Ta lặng lẽ theo , cảm nhận cơn gió lạnh lẽo, cố gắng kìm nén sát ý đang dâng trào trong lòng.
06
Đến Trường Lạc Tông, Tiên Tôn mới chú ý đến dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của .
Hắn tùy tiện vung tay, một bộ thanh y mềm mại phủ lên , một chiếc trâm ngọc nhỏ tinh xảo vấn gọn mái tóc đen dài.
“Như mới dịu dàng hơn, mới dáng tiên tử.”
“La Phù Ngọc, ngươi tư chất tầm thường, căn cốt kém cỏi, thể tu tiên đã là đại cơ duyên, ỷ bản tôn mà kiêu ngạo.”
“Ngươi tạm thời tĩnh tâm dưỡng khí tại Đan Đường , đợi đến trúc cơ, sẽ truyền dạy ngươi công pháp song tu.”
Mặc dù yên tâm về hành tung của , nhưng Trường Diễn Tiên Tôn đang chuẩn đột phá, việc bế quan đã thể trì hoãn.
Tu tiên chia làm bảy giai đoạn: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa và Đại Đế.
Mỗi giai đoạn phân thành ba kỳ: Tiền, Trung, và Hậu.
Trường Diễn Tiên Tôn hiện năm trăm tuổi, là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ trẻ nhất ở Cửu Châu.
Sau khi vội vàng rời , mới lấy từ trong tay áo một con dao găm, túm lấy mái tóc đen, mạnh tay cắt phăng.
Từng lọn tóc rơi xuống vai, chiếc trâm ngọc vỡ vụn mặt đất.
Giữa những ánh mắt mờ mịt của các tử tạp dịch trong tông môn, dứt khoát rời khỏi Đan Đường, thẳng về phía Kiếm Phong.
Trưởng lão Kiếm Phong biết là tử do Trường Diễn Tiên Tôn mang về, lập tức giữ .
【Nghe nữ đế La Phù Ngọc dùng Thương Long làm tọa kỵ. Nếu giờ cướp lấy cơ duyên khi nàng trưởng thành, sẽ Thương Long, thể đạt nửa bước Đại Đế!】
Đó là đại sư Kiếm Phong, từ khi nhập phong đã luôn soi mói, rời nửa bước.
【La Phù Ngọc sở hữu một thân thể bao dung vạn vật. Nếu kết đạo lữ song tu với nàng, ngày thành tiên sẽ chẳng còn xa!】
Đây là nhị sư Kiếm Phong, ngày ngày vây quanh , lời ngon tiếng ngọt, tận tình lấy lòng.
【Quả nhiên là huyết mạch chân phượng. Ta sai khiến nàng dùng chân hỏa phượng hoàng để rèn thần binh tuyệt thế cho , giúp vang danh khắp Cửu Châu!】
Đây là tam sư Kiếm Phong, ba ngày hai lượt đến ép luyện chế pháp bảo thiên linh.
Ta chỉ một lòng luyện kiếm, mặt biểu cảm, đóng sập cửa những công lược giả .
Về , nhờ thiên linh căn của , mất năm tháng để luyện khí, một năm để trúc cơ, ba năm để kết kim đan.
Tốc độ tu luyện ai bì kịp.
Trưởng lão Kiếm Phong phong làm thủ tọa tử, khiến các sư đạt chút lợi lộc nào liền tức giận lưng.
Từ đó trở , những ngày tháng của ở Kiếm Phong chẳng mấy .
Khi luyện kiếm đối chiến, các sư kim đan kỳ đoàn kết nhất trí, ngày ngày đánh thương tích đầy , suýt chút nữa làm tổn hại căn cơ.
Ta nuốt xuống vị máu tanh trong miệng, gắng gượng lên giữa những tiếng nhạo của mọi , leo lên đỉnh núi tiếp tục luyện kiếm.
Càng hành hạ, càng chịu khuất phục.
Họ vung kiếm một ngàn lần, vung kiếm mười ngàn lần.
Họ dậy canh năm, dậy từ canh hai.
Dù đôi tay chuôi kiếm mài đến chảy máu đầm đìa, vẫn chịu thua!
07
Vào năm thứ năm nhập Trường Lạc Tông, mùa xuân Trường Diễn Tiên Tôn vẫn đang bế quan xung kích Đại Thừa hậu kỳ.
Tông môn mở bí cảnh, theo các sư Kiếm Phong tiến lịch luyện.
Bị bỏ cuối đội ngũ, cúi đầu che giấu sự cuồng vọng, khát khao và sát ý tràn ngập gương mặt.
Thời cơ đã đến!
“Đệ tử phong ngày ngày siêng năng lười biếng, tại vị trí thủ tịch tử rơi tay ả? Chắc chắn ả đã dùng thủ đoạn mờ ám.”
“Tưởng rằng là nữ nhân thì sẽ ưu ái? Nực ! Chúng tuyệt đối biết thương hương tiếc ngọc.”
“Thật vô vị, mấy ngày xum xoe lấy lòng chẳng qua chỉ để mua vui, ả thật đúng là đề cao bản thân.”
Bọn chúng đồng loạt buông lời sỉ nhục, phối hợp cợt nhạo báng.
Đến khi đại sư nhận điều bất thường, đã rút kiếm hạ sát ba .
Những giọt máu đỏ tươi trượt xuống mũi kiếm, ba cái đầu chết nhắm mắt đá xuống bờ sông.
“Tiện nhân, ngươi dám tay giết !”
Đại sư thân run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, rút kiếm lao thẳng về phía .
Ta nhẹ nhàng nâng kiếm đỡ đòn, phản công, chém rơi thêm một cái đầu.
Lúc , với tu vi Kim Đan hậu kỳ và kiếm pháp vượt trội, đã vượt xa tất cả nội môn tử ở Kiếm Phong.
Bọn chúng, ai thoát !
“Muốn chạy ?”
“Hay là hôm nay các ngươi hợp lực giết , cướp thiên linh căn của , ăn thân thể thể bao dung vạn vật của , dẫn chân hỏa phượng hoàng? Cơ duyên đều sẽ thuộc về các ngươi.”
“Các ngươi phi thăng ?”
Ta xoay kiếm tạo một chiêu hoa mỹ, thấp giọng khiêu khích.
Nghe đến “phi thăng”, những kẻ định rút lui lập tức dừng bước.
Trong ánh mắt chúng ánh lên sự tham lam, vài lần, đều động tâm.
“Tiện nhân, đưa mạng đây!”
“Tiện nhân, ngươi dám giết đồng môn, trời đất bất dung!”
“Tiện nhân, ngươi chết tử tế!”
Ha, chết tử tế?
Dù chết yên, cũng khiến tất cả công lược giả chết nhắm mắt tay !
【Cảnh báo! Cảnh báo! Công lược thất bại!】
【Cảnh báo! Cảnh báo! Công lược thất bại!】
【Cảnh báo! Cảnh báo! Công lược…】
Trên Kiếm Phong, hơn hai mươi tử, giết suốt ba ngày ba đêm mới sạch.
Ở nơi sâu thẳm nhất của bí cảnh, xác chết la liệt, yên trong vũng máu, lên bầu trời đêm đen đặc.
Toàn thân kinh mạch đứt gãy, da thịt chém rách nát, lỏng lẻo treo những khúc xương gãy, chút đau đớn.
lúc , huyết mạch chân phượng trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng.
Từng tia lửa bắn từ đan điền, hóa thành ngọn lửa dữ dội bao bọc lấy .
Ánh sáng bình minh ló dạng, tái sinh từ tro tàn.
Ta lau lớp máu khô dính mí mắt, thở vài trọc khí, cảm nhận làn da và thân thể cứng cáp hơn, trong lòng tràn ngập niềm hân hoan.
“Nguyên Anh! Nguyên Anh! Ha ha ha…”
Công lược giả chết thảm kiếm của , linh lực của chúng đều nuốt chửng, giúp thêm nhiều năng lực mới.
Ngự thú, chiêu lôi, Khôi Lỗi thuật, khống thủy, bày trận, luyện đan ……
Kỹ năng đủ loại, tinh thông nhưng đa dạng, nhờ đó mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Hơn hai mươi tử Trúc Cơ và Kim Đan đổi lấy một phá cảnh Nguyên Anh như , chết thật đáng giá!
Tà đạo, tà đạo, quả thật đã rơi tà đạo.
Khi trời sáng hẳn, chống dậy nhờ thanh kiếm Thanh Phong đã nát vụn, thu gom thi thể của mọi túi càn khôn.