Yêu Yêu Hữu Văn Châu - Chương 3
Thấy ta im lặng, Phương Văn Châu cũng im lặng.
Nhưng đôi tai hắn so với lúc nãy lại đỏ lên nhiều hơn.
Một lúc sau, hắn nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tháng tới chúng ta sẽ thành thân.”
5
Không ngờ được, ta lại sắp phải thành thân với Phương Văn Châu.
Ta muốn bỏ trốn.
Ai lại muốn thành thân với một trừ yêu sư chứ? Ta là một con hồ ly mà!
Nhưng Phương Văn Châu lại không biết điều đó.
Giờ hắn thậm chí bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho hôn lễ.
Hắn thật sự muốn chịu trách nhiệm với ta.
Phương Văn Châu nắm tay ta, trang trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:
“Đây là bảo vật gia truyền của ta, có thể hộ thân phòng yêu, khi gặp nguy hiểm sẽ cứu nàng một mạng.”
Ta ho khẽ một tiếng, miếng ngọc trong tay giờ nặng trĩu:
“Thật ra, cũng không cần thành thân đâu, chúng ta có thể xem như chưa có gì xảy ra.”
Phương Văn Châu nói: “Dấu răng của nàng vẫn còn trên xương quai xanh của ta.”
Ta: “…”
Hắn nói: “Ta sẽ cho nàng một hôn lễ linh đình.”
Vị trừ yêu sư đã giết không biết bao nhiêu yêu quái, tâm tư sâu sắc này vậy mà lại có chút ngượng ngùng.
Hắn cúi người hôn nhẹ lên trán ta, cười khẽ: “Xem như là lời hứa hẹn.”
Đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt ta.
Sao mặt ta cũng đỏ như vậy chứ?
6.
Đêm tối mịt, gió rít lạnh lẽo.
“Nàng ghét thành thân với ta đến vậy sao?”
Lại bị hắn bắt gặp, ta lặng lẽ giấu túi hành lý ra sau.
Phương Văn Châu ép ta vào góc tường.
Ta lúng túng: “Ta chỉ nghĩ là ngươi có thể tìm được người tốt hơn, còn ta không xứng với ngươi.”
Hắn cười lạnh: “Có phải nàng đang giấu giếm điều gì không?”
Ta càng lo lắng: “Không có!”
Hắn hỏi: “Có người trong lòng rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy là gì?”
Gương mặt hắn bình thản, nhưng ta lại cảm giác hắn càng lúc càng ép sát ta.
Thật là cổ hủ, chẳng qua chỉ là ngủ chung một lần, sao nhất định phải cưới ta?
Ta lại bắt đầu nói dối: “Ta thể chất yếu, dễ gặp xui xẻo, những người bên cạnh cũng sẽ không may mắn, lại dễ yểu mệnh.”
Nghe xong, Phương Văn Châu bật cười, tiếng cười trầm đục, lồng ngực rung lên theo nhịp:
“Chỉ vậy mà nàng nghĩ ta sẽ sợ?”
“Đại yêu ở Kỳ Sơn ta còn thu phục được, mà nàng vẫn không tin tưởng năng lực của ta sao?”
Không phải ta không tin, mà là quá tin.
Ta tin rằng nếu hắn phát hiện mình cưới một con hồ ly, hắn sẽ tức giận giết chết ta.
Ta sẽ chết rất thảm.
Cơn gió đêm thổi qua.
Cảm nhận được ta đang run rẩy, Phương Văn Châu ôm ta vào lòng:
“Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không ai có thể làm hại nàng.”
Hắn ôm rất chặt, giọng nói ấm áp và trấn an.
Ta biết mình nên đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này, vòng tay hắn vừa thơm vừa ấm áp.
Từ khi mẫu thân ra đi, ta đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận cảm giác này.
Cuối cùng, ta không đẩy hắn ra.
7.
“Ngươi thật sự muốn thành thân với hắn? Ngươi điên rồi à?”
Thỏ tinh không hiểu nổi, nó nghĩ có lẽ ta đã bị Phương Văn Châu khống chế.
Ta đang đếm mấy xấp bạc.
Phương Văn Châu đưa cho ta tất cả số tiền hắn tích lũy bao năm qua, kể cả số tiền gửi ở tiền trang.
Ta quả thực đã đánh giá thấp mức độ giàu có của hắn.
Đừng nói là một đời, số tiền này đủ để ta tiêu đến hai đời.
“Chỉ vì số tiền này thôi sao?”
Thỏ tinh kinh ngạc.
Ta cười hì hì: “Không phải vậy, cứ thử xem sao. Nếu không sống nổi cuộc sống này, ta sẽ ôm tiền chạy trốn.”
Hôn lễ đang được chuẩn bị, cha mẹ của ta và Phương Văn Châu đều đã qua đời.
Nhưng hắn có rất nhiều bạn bè, bao gồm các đồng môn trừ yêu và những người từng được hắn giúp đỡ.
Ngược lại, bên ta chỉ có mỗi Thỏ tinh là bạn duy nhất có thể đến dự.
Thỏ tinh ăn chay, chưa bao giờ sát sinh, nên chuông nghiệm yêu sẽ không kêu.
Ta cũng có vài người bạn khác, nhưng bọn họ ít nhiều đều dính nghiệp chướng.
Bọn họ sẽ bị lộ tẩy, không thể đến được.
Về việc ta chỉ có ít bạn bè đến tham dự đám cưới, Phương Văn Châu không hề để tâm:
“Sau này bạn của ta cũng là bạn của nàng, nếu có khó khăn, cứ nhờ họ giúp đỡ.”
Ta toát mồ hôi.
Mấy ngày trước hắn đã dẫn ta đi gặp một vài người, tất cả đều là những trừ yêu sư lừng danh giang hồ, kiểu khiến yêu quái nghe đến là run sợ.
Ta bỗng thấy buồn bã, ta và Phương Văn Châu thuộc về hai giống loài khác nhau, bạn bè cũng không chung.
Cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu?
Càng gần đến ngày cưới, Phương Văn Châu càng bận rộn.
Gần đây yêu quái thường xuyên quấy nhiễu, hắn luôn ra ngoài từ sáng sớm.
Lòng ta cũng càng lúc càng bất an.
Cho đến hôm nay, đã tối muộn mà hắn vẫn chưa trở về.
Cuối cùng, Thỏ tinh vội chạy đến: “Có chuyện rồi!”
Tim ta như thắt lại.
Phương Văn Châu và các trừ yêu sư khác bị mắc kẹt.
Đối thủ là Hắc Sơn lão yêu nổi tiếng hung ác, từng bị Phương Văn Châu đồ sát trên núi, suýt chết nhưng lại trốn thoát được, đã lẩn tránh một thời gian dài.
Không ngờ lão yêu lại âm thầm liên kết với các đại yêu khác, quyết tâm giết chết Phương Văn Châu.
“Diêu Diêu!” Thỏ tinh gọi từ phía sau.
Ta không kịp nghĩ nhiều, biến trở về nguyên hình, lập tức lao đến nơi đó.
Phương Văn Châu thông minh như vậy, không lý nào vô cớ rơi vào bẫy, chắc hẳn đối phương dùng ta làm cớ.
Khi ta đến, không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
Phương Văn Châu và một vài trừ yêu sư đứng giữa vùng đất đẫm máu.
Ta không nghĩ ngợi gì, lập tức lao về phía hắn.
Hắn thoáng sững sờ, rồi đón lấy ta vào lòng thật chắc chắn:
“Ta không sao.”
Giọng hắn mệt mỏi, sát khí chưa tan hết, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
Đám đại yêu, bao gồm cả Hắc Sơn lão yêu, đều đã bị bắt giữ.
Ta mới biết rằng tất cả chuyện này thật ra là do Phương Văn Châu liên kết với các trừ yêu sư giăng bẫy.
Cố ý để lũ yêu quái mắc câu.
Ngay cả ta cũng rơi vào bẫy.
Ta không khỏi trách mình quá nông nổi.
Vì ra ngoài quá vội vã, ta đã dùng đến pháp thuật.
Toàn thân ta cứng đờ, ý thức được một điều.
Lúc này ta đang ở dạng hồ ly!
Không kịp giấu giếm nữa rồi.
Ta buồn bã, đôi tai hồ ly rủ xuống, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn:
“Xin lỗi, ta lừa ngươi, thực ra ta cũng là yêu quái.”
Hắn nói: “Ta đã biết rồi.”
Cái gì?
Ta ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt chứa đựng nụ cười của hắn.
Một tay của Phương Văn Châu nhẹ nhàng xoa mũi ta: “Nàng ngốc quá, nếu là người khác, sớm đã bắt nàng rồi.”
Tai cáo của ta nóng bừng: “Ngươi không phải ghét yêu quái sao?”
Hắn cười: “Ghét? Làm gì có! Ta giết toàn những yêu quái xấu, nành xấu sao?”
Ta bỗng chợt hiểu ra, những lời đồn của mấy yêu quái trong giới đều là thổi phồng quá mức.
Danh xưng “Sát yêu cuồng ma” của Phương Văn Châu, thực chất đều là do những yêu quái hung ác, tội ác tầy trời tự đặt ra.
Những yêu quái ngoan ngoãn không bao giờ đi đặt danh xưng cho người khác, họ chỉ muốn sống yên ổn trong núi sâu rừng thẳm.
Ta đã hiểu lầm hắn.
Tai ta ngứa ngáy.
Cứ cảm giác như hắn đang dùng ngón tay trêu chọc ta.
…
Chuyện ta là yêu quái, cứ thế mà qua đi.
Hôn lễ vẫn diễn ra như thường.
Những bắt yêu sư biết Phương Văn Châu cưới hồ yêu, vậy mà lại không hề lộ vẻ ngạc nhiên, bất ngờ.
Ta không hiểu.
Họ còn đối xử với ta rất thân thiện, đi qua đều chúc mừng, gọi ta là “Tỷ tỷ”.
Ta hỏi Phương Văn Châu, hắn chỉ cười:
“Người làm bạn với ta, chắc chắn đều cùng chí hướng, ta chẳng để ý gì, họ đâu có lý do mà để ý.”
Ta bỗng cảm thấy mình là yêu quái hạnh phúc nhất trên đời.
Ta có một người chồng mạnh mẽ là thầy bắt yêu, chồng lại còn có một đám bạn bè bắt yêu siêu đẳng.
Hiện giờ ta là yêu quái có hậu thuẫn lớn nhất.
Đến Nhân giới hay yêu giới đều có thể thẳng lưng mà đi.
Ta còn có rất nhiều tiền, tất cả tiền của Phương Văn Châu giờ đều nằm trong tay ta.
Chỉ cần hắn đối xử tệ với ta, ta có thể cuỗm hết tiền của hắn mà bỏ trốn.
Chỉ là buổi tối, ta có chút khổ sở.