Yêu Yêu Hữu Văn Châu - Chương 2
Ta bịa một câu chuyện, rồi mượn hắn để xử lý hết những yêu quái trong núi từng bắt nạt ta.
Phương Văn Châu quả thực lợi hại, đối phó với nhiều yêu quái như vậy vẫn rất nhẹ nhàng:
“Cô nương, nhiều yêu quái vậy đều từng bắt nạt cô sao?”
Mỗi khi xong việc, Phương Văn Châu lại thích ngồi lau thanh kiếm trừ tà của mình.
Vừa lau kiếm, hắn vừa nhìn ta.
Ta chột dạ ho khẽ, biết rằng mình đã trừng phạt hơi nhiều yêu quái:
“Thể chất ta đặc biệt, rất dễ chiêu dụ yêu quái.”
Hắn trầm tư một chút: “Ta chưa từng nghe nói đến điều này.”
“Đã vậy, nếu thể chất cô nương đặc biệt, không bằng theo ta, ta có thể bảo vệ cô, còn cô giúp ta dụ yêu quái.”
Đôi mắt trong veo của hắn như có ma lực, ánh lên nụ cười nhẹ.
Ta muốn từ chối, nhưng không hiểu vì sao, lời vừa ra khỏi miệng lại thành đồng ý.
Hôm ấy trời xanh mây trắng dịu dàng.
Chỉ vì một lời nói dối, mà ta – một hồ yêu – lại trở thành tiểu tùy tùng của một đạo sĩ.
Hối hận cũng đã muộn.
Cuộc sống sau đó cũng không mệt mỏi lắm.
Phương Văn Châu đúng là ghét yêu như kẻ thù, trừ yêu gọn gàng như cắt cỏ.
Ta lúc nào cũng căng thẳng giả làm người, không để hắn phát hiện ta là hồ ly.
Hắn đối với người thì hòa nhã, còn đối với ta – tiểu tùy tùng – lại rất tốt.
Ta không chỉ có thể ra oai, mà đi theo hắn còn có cơm ăn, lại chẳng phải tốn sức.
Lúc nào cũng là hắn ra tay trừ yêu phía trước, còn ta đi sau thu tiền.
“Hóa ra trừ yêu cũng kiếm được tiền.”
Ta xách túi tiền càng lúc càng nặng, thở dài cảm thán.
Phương Văn Châu vươn vai: “Ừm, có muốn học cách trừ yêu không?”
Trừ yêu?
Ta vốn là yêu, chẳng lẽ lại muốn tự trừ mình sao?
Ta lắc đầu: “Không học, ta gan nhỏ lắm.”
Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ:
“Gan nhỏ lớn không rõ, nhưng khẩu vị lại rất lớn.”
Phương Văn Châu nhìn bát mì trước mặt ta, bên cạnh còn có ba bát không đã ăn xong.
Hắn thở dài: “Phải trừ thêm yêu thôi, không thì không đủ tiền ăn.”
Ta có chút xấu hổ, tuy ta là yêu, nhưng cũng là nữ tử, sao lại có thể nói ta ăn nhiều như thế?
Nhưng điều đó cũng hợp ý ta.
Ta ở lại bên hắn là để gây phiền phức, để tiêu hết tiền của hắn, trả mối hận trong lòng.
Một hôm, khi Phương Văn Châu ra ngoài trừ yêu, một người bạn thỏ yêu từ trong núi dám mạo hiểm xuống tìm ta:
“Diêu Diêu, sao ngươi vẫn còn ở bên tên đạo sĩ đó?”
Ta dõng dạc đáp: “Ta muốn ăn đến khi hắn sạt nghiệp.”
Thỏ yêu không nói gì, nhìn ta:
“Ngươi ăn không cạn nổi hắn đâu, hắn giàu lắm.”
Ta đắc ý: “Vậy thì ta ăn nhiều hơn, túi tiền của hắn giờ ở ngay bên ta rồi.”
“Không thể nào, hắn đã trừ bao nhiêu yêu quái, tiền nhiều đến đếm không xuể, chắc chắn còn gửi không ít ở ngân hàng.”
“Ngân hàng?”
Ta không hiểu.
Thỏ yêu thường xuống núi, biết nhiều hơn ta.
Nó giải thích cho ta nghe ngân hàng là gì, còn lấy ví dụ đủ kiểu, đại khái là tiền của Phương Văn Châu, dù ta có ăn cả đời cũng không hết.
Hiểu ra, ta đập bàn giận dữ.
Một tên Phương Văn Châu giỏi thật!
Rõ ràng có nhiều tiền như vậy mà còn dám lừa ta!
Lúc đó trời đổ mưa, Phương Văn Châu về, còn mang theo một con gà quay.
Ta không ăn lấy một miếng.
Hắn nhướng mày, khẽ ngửi không khí:
“Có yêu quái đã đến đây.”
Ta không thèm nhìn hắn.
Hắn nhìn ta một cái, lại nói tiếp: “Có vẻ làm nàng sợ rồi, ta sẽ đi trừ nó.”
Nói rồi hắn quay người bước ra.
“Khoan đã!” Ta lo hắn thực sự sẽ làm hại thỏ yêu, vội vàng ngăn hắn, “Không có yêu quái nào hết, chỉ là ta nghe nói ở núi Kỳ có vài yêu quái lớn chuyên hại người, trong đó có một con xà yêu, cha mẹ ta chính là bị nó ăn mất, chỉ là… ta nhớ cha mẹ mà thôi.”
Ta cúi đầu, giọng điệu u sầu, như thể không còn chút sức sống.
Phương Văn Châu đứng lại, quay người nhìn ta.
Cảm nhận ánh mắt hắn, ta chột dạ, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Lâu sau, ta nghe một tiếng thở dài, hắn xoa đầu ta.
Không biết có phải ta nghe nhầm hay không, giọng hắn có phần dịu dàng hơn:
“Ta sẽ giúp nàng trừ bọn chúng.”
Phương Văn Châu đi rồi.
Ta quả thực hơi lo lắng.
Nỗi đau vừa rồi chỉ là giả vờ, nhằm chuyển hướng sự nghi ngờ về việc thỏ yêu đã đến.
Nhưng không ngờ hắn thực sự đi rồi.
Sau khi hắn đi, thỏ yêu lại từ đâu nhảy ra:
“Núi Kỳ nguy hiểm như vậy, ngươi thực sự để hắn đi sao?”
Núi Kỳ quả thực có vài đại yêu, pháp lực rất cao cường, yêu quái ở vùng này đều không dám đụng đến.
Mẫu thân ta đúng là bị xà yêu núi Kỳ ăn mất, bà vì bảo vệ ta, dặn dò rằng phải sống thật tốt, xà yêu hiểm độc, đừng báo thù.
Nhưng ta luôn ghi nhớ trong lòng, vì vậy mà khổ công tu luyện, thời gian hóa hình còn ngắn hơn hồ ly khác một nửa.
Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân, nhưng không phải bây giờ.
Phương Văn Châu dù giỏi đến đâu cũng chỉ là một người trẻ tuổi, nếu đối mặt một đại yêu còn may ra, đằng này núi Kỳ có tới hơn mười con, lại rất đoàn kết.
Hắn mà đi, chắc chắn không còn đường sống.
Ta đáng lẽ nên vui mừng mới phải, có thể báo thù cho mẫu thân, còn loại bỏ được tên đạo sĩ chuyên giết yêu này.
Nhưng, nhìn ra ngoài trời mưa rả rích, sao lòng ta lại không vui chút nào?
…
Ba ngày đã trôi qua.
Ta ngồi trong khách điếm, giữ nguyên một tư thế suốt ba ngày.
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết.
Phương Văn Châu vẫn chưa trở về.
Ta đứng dậy, thở dài, trách mình sao lại không đủ tàn nhẫn như yêu quái nên có.
Hết cách rồi, hắn luôn chiều chuộng ta.
Hắn chết rồi, sẽ không còn ai chiều chuộng ta nữa.
Ta phải đi tìm hắn.
Vừa bước ra ngoài, ta đã nhìn thấy bóng người lẫn trong mưa.
Hắn mặc bạch y, nhuốm đầy máu.
Thanh kiếm vẫn đeo bên hông, sạch sẽ lạnh lẽo sau cơn mưa.
Nhìn thấy thứ trong tay hắn, ta sững sờ.
Đó là yêu đan, yêu đan lớn như vậy, chắc chắn chỉ có thể là của đại yêu.
Trong tay hắn có tới hơn mười viên.
Hắn thực sự giết hết đại yêu núi Kỳ.
Thù của mẫu thân ta, đã có người trả giúp.
Mà đó lại là một tên đạo sĩ phiền toái.
Phương Văn Châu bước đến trước mặt ta, thấy ta ngẩn ngơ, hắn khẽ cười, chạm nhẹ vào mũi ta.
Chưa kịp nói lời nào, hắn lảo đảo, may là ta đỡ kịp, nếu không đã ngã xuống rồi.
Phương Văn Châu ngất lịm.
Ta kiểm tra, phát hiện hắn trúng dâm độc của xà yêu. Kẻ trúng độc sẽ mê loạn, không phân biệt được bản thân, tựa như hàng ngàn con trùng bò khắp cơ thể, chỉ có hợp hoan với người mới giải được.
Vậy mà hắn cố chịu đựng đến khi quay về.
Là ta khiến hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Ta nghiến răng, liều mạng, coi như lần này thu dương khí!
Lột bỏ y phục của hắn, phát hiện trên người hắn không có nhiều vết thương.
Xem ra máu trên y phục đều là của đám đại yêu.
Ta chưa từng làm chuyện này, căng thẳng cắn nhẹ vào xương quai xanh của hắn, rồi liếm môi hắn.
Phương Văn Châu vẫn mê man, gương mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc.
Hắn phát ra một tiếng rên nhẹ, tỏ vẻ không thoải mái.
Ta biết hắn đang cố gắng đấu tranh với zâm độc.
Nhưng loại độc này ngoài hợp hoan với người ra, không có cách nào giải, càng nhịn thì dục vọng càng mạnh.
Ta đè lên hắn, học theo kiến thức các hồ ly khác truyền thụ, cùng hắn hợp hoan.
Lúc đầu còn vụng về, về sau cũng tìm ra cách.
Hàng mày nhíu chặt của Phương Văn Châu cũng dần giãn ra, người hắn rất nóng, đến cả ta cũng nóng theo.
Lúc này ta mới biết, hóa ra hợp hoan thoải mái đến vậy.
Ta thừa nhận, lần đầu tiên có chút đắm chìm quá độ, bất cẩn để lộ đuôi hồ ly.
Giữa chừng, Phương Văn Châu lại có ý thức.
Bàn tay dài của hắn nắm lấy đuôi hồ ly của ta.
Khoảnh khắc đó, ta như thể bị hắn nắm lấy mệnh mạch.
Dưới tác động của dâm độc, ánh mắt của Phương Văn Châu lúc thì tỉnh táo kháng cự, lúc lại mê loạn khát khao.
Hắn đè ta xuống, nắm chặt gốc đuôi ta, giọng khàn khàn, lạnh lẽo:
“Ngươi là yêu?”
04
Ta thừa nhận bản thân không cố ý dùng một quyền đánh ngất Phương Văn Châu.
Chiếc đuôi hồ ly của ta rất mỏng manh, lại bị hắn nắm trong tay.
Điều này khiến ta không khỏi nghĩ đến những yêu quái đã bị hắn giết chết.
Ta không dám chắc Phương Văn Châu có biết ta là yêu quái, cố tình để hắn vào Kỳ Sơn phiêu lưu, rồi liệu hắn có thể tha cho ta không.
Vừa rồi vất vả một phen, độc trong người hắn đã gần như được thanh sạch, hiện giờ chính là lúc hắn yếu ớt nhất.
Thỏ yêu khuyên:
“Hắn đã biết ngươi là yêu quái, hiện giờ hắn yếu nhất, chi bằng thừa dịp giết hắn đi.”
Ta lắc đầu: “Hắn đã báo thù cho mẫu thân ta, tuy là yêu quái, nhưng không thể lấy oán báo ân.”
“Ngươi là hồ ly, cần gì phải giữ đạo nghĩa của con người? Hắn mà tỉnh lại nhất định sẽ giết ngươi, hơn nữa, dù ngươi không giết hắn, mấy ngày tới cũng sẽ có yêu quái khác đánh hơi đến giết hắn.”
Ta hiểu điều đó.
Những năm qua Phương Văn Châu đã giết rất nhiều yêu quái, giờ hắn bất tỉnh, nhất định sẽ có yêu quái ngửi thấy mùi mà kéo đến báo thù.
Ta nói: “Ta sẽ bảo vệ hắn.”
Thỏ tinh không khỏi giận dữ:
“Ngươi không phải là đã yêu Phương Văn Châu rồi chứ?”
“Hắn là trừ yêu sư, còn ngươi là yêu quái, hai ngươi không thể ở bên nhau đâu!”
Mưa lại rơi liên tiếp ba ngày ba đêm.
Thỏ tinh nói không sai.
Trong thời gian này, không ít yêu quái biết được Phương Văn Châu bị thương khi đi Kỳ Sơn giết đại yêu, liền kéo đến báo thù.
Ta cảm thấy may mắn vì trước giờ vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, những yêu quái đến đây, ta còn có thể miễn cưỡng chống cự.
Những kẻ ta không thể chống lại, ta lấy ra những lá bùa trừ yêu của Phương Văn Châu cùng mấy tấm lưới, ném tất cả vào bọn chúng.
Khi ta gần như không chịu nổi nữa, Phương Văn Châu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bầu trời âm u nhiều ngày cũng rốt cuộc hửng nắng.
Ta gần như kiệt sức, kéo hắn từ trên giường dậy để đối phó với những yêu quái đó.
Còn ta thì nằm lên giường mà ngủ bù.
Những ngày qua ta không hề chợp mắt.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện đám yêu quái đến đây tìm cái chết đều đã bị Phương Văn Châu thu phục.
Trong phòng yên ắng lạ thường, sự bừa bộn ban đầu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Phương Văn Châu đứng trước giường ta.
Ta biết hắn đang nghĩ gì.
Ta chủ động lấy ra chuông nghiệm yêu, nhưng chuông nghiệm yêu không kêu.
Ta không biết hắn còn nhớ chuyện xảy ra sau khi trúng độc rắn không, có nhớ là đã chạm vào đuôi hồ ly của ta không.
Nhưng, độc của loài rắn vốn dĩ có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.
Ta chỉ cần chứng minh trước mặt hắn rằng ta không phải là yêu quái là đủ.
Ta ngáp một cái, định tiếp tục ngủ, nhưng lại nghe hắn nói:
“Bùa trừ yêu đều đã dùng hết rồi à?”
Giọng có chút bất lực, lại mang theo vài phần cưng chiều.
Ta hừ một tiếng:
“Là để cứu ngươi, yêu quái tới rồi, chẳng lẽ đợi bọn chúng đến ăn thịt chúng ta sao?”
Ở bên hắn lâu như vậy, ta phát hiện bản thân cũng chẳng còn sợ hắn nhiều như trước.
Thậm chí ngày càng có phần bạo gan.
Không biết Phương Văn Châu nghĩ gì.
Hắn nhìn ta một lát rồi khẽ ho một tiếng, giọng nói có chút không tự nhiên.
Hắn hỏi: “Ngươi giải độc cho ta sao?”
Tim ta khẽ đập loạn.
Chuyện này quả thật không cách nào chối cãi.
Nhớ đến xương quai xanh quyến rũ của hắn…
Không ngoài dự đoán, trên xương quai xanh của hắn vẫn còn lưu lại dấu răng của ta.