Yêu Yêu Hữu Văn Châu - Chương 1
01
Lần đầu gặp Phương Văn Châu, là ở trong hang hồ ly của ta. Hôm ấy, trời xanh nắng đẹp, quá là thích hợp cho một giấc ngủ trưa.
Đám yêu quái hàng xóm đều đã chạy trốn sạch, chỉ còn ta là không biết gì, vẫn nằm chổng mông lên mà ngủ.
Mãi đến khi đêm xuống, trăng lên cao, ta mới ngáp dài ngồi dậy.
Ai ngờ lại thấy một nam nhân lạ mặt, mày kiếm mắt sáng, ngồi bên cạnh ta.
Hắn thong thả lau kiếm, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười chào:
“Dậy rồi?”
Gặp đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ ấy, cơn buồn ngủ của ta lập tức biến mất.
Ta không nhận ra hắn, nhưng lại nhận ra thanh kiếm trong tay hắn.
Thanh kiếm đó tên là Trừ Tà.
Đã có vô số yêu quái phải tèo đời dưới thanh kiếm này.
Mà người sở hữu nó…
“Tại hạ là Phương Văn Châu, một pháp sư trừ yêu.”
Nam nhân giới thiệu bản thân.
Đôi mắt cong cong, vẻ mặt hiền lành dễ nói chuyện, nhưng ta lại thấy rợn tóc gáy.
Đôi tai hồ ly của ta suýt nữa thì lộ ra.
Trời đất ơi.
Chỉ nằm ngủ trong hang mà cũng có thể đụng trúng tên trừ yêu khét tiếng giang hồ, Phương Văn Châu.
Nghe đồn hắn tuổi còn trẻ mà đạo hạnh thâm sâu khó lường, với thanh Trừ Tà kiếm, từng một mình diệt sạch sào huyệt của lão yêu Hắc Sơn.
Hắn căm ghét yêu ma vô cùng.
Gặp phải hắn, không một yêu quái nào còn sống sót.
Ta muốn chạy.
Nhưng một bàn tay thon dài như ngọc đưa ra chắn trước mặt ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang bên tai:
“Chưa hỏi cô nương tên là gì, sao lại xuất hiện ở đây giữa đêm?”
02
Ta òa khóc kể lể về số phận bất hạnh bị hồ yêu bắt lên núi.
Nam nhân tuấn tú nghe ta khóc lóc, tựa cằm, lặng lẽ nghe ta bịa chuyện.
Sợ rằng mình diễn chưa đạt, ta nhéo đùi đến bật ra vài giọt nước mắt, khiến mình trông càng đáng thương.
Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn ta, nếu đang trong bộ dạng thật, có lẽ ta đã dựng hết lông lên.
Một lúc sau, hắn nói: “Thì ra là như vậy.”
Ta thở phào, đứng lên:
“Vậy ta có thể đi…”
“Không vội.”
Thanh Trừ Tà ngăn trước mặt ta, kiếm lóe ánh sáng lạnh.
Nếu không phải nhờ có tinh thần thép, ta đã sợ đến nhảy dựng lên.
Ta cười gượng: “Sao… sao vậy?”
“Đêm đã khuya, trên núi có nhiều yêu quái, sáng mai ta sẽ đưa cô nương xuống núi.”
Hắn cười bình thản, vẻ mặt hiền hòa.
Nhưng ta không dám ở cùng hắn cả đêm.
Ai mà biết được liệu có bị tên điên này giết bất ngờ hay không.
Nhưng để không lộ thân phận hồ yêu, ta chỉ có thể e lệ mà gật đầu:
“Vậy xin đa tạ đại hiệp.”
“Không cần khách sáo.”
Đây là hang của ta, nơi ta thích nhất để ngủ là đống cỏ khô ấm áp kia.
Nhưng giờ, Phương Văn Châu đang ngồi trên đó.
Hắn không biết lấy đâu ra một con gà, lột sạch lông, xiên vào cành cây rồi nướng trên lửa.
Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hắn, trong vẻ bình thản lại toát lên sự lạnh lùng.
Ta lặng lẽ thu mình lại.
Con gà bị lột lông kia, dường như chính là ta trong tương lai.
“Cô nương sao lại ngồi xa như thế?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cuộn mình, biểu cảm đầy sợ hãi:
“Đại hiệp, chúng ta ở đây qua đêm, liệu hồ yêu có tấn công bất ngờ không?”
“Cũng có thể, vậy thì cứ chờ yêu tự đến.” Hắn nhướng mày, “Cô nương lạnh lắm à?”
Ta cố gắng không run, nhưng không được.
Trời ơi, ta tu luyện cẩn thận, không bao giờ giết hại bừa bãi.
Khó khăn lắm mới hóa thành người, lại gặp ngay lão thần chết này.
Ta thầm nguyền rủa đám yêu quái hàng xóm chỉ lo chạy thân, không thèm gọi ta dậy.
Trong hang động, ánh lửa kéo dài cái bóng, bỗng ta thấy người mình ấm lên.
Trong chiếc đạo bào rộng thùng thình của hắn, thân hình ta trông nhỏ nhắn mong manh.
“Buổi tối lạnh, mong cô nương không chê.”
Trên áo có mùi của hắn, thoang thoảng, là mùi của cây cỏ lạnh.
Giống hệt con người hắn.
Ta cắn môi, mùi của hắn thật dễ chịu.
Không khỏi đỏ mặt, thầm oán mình thật vô dụng.
Ta là một hồ yêu cơ mà!
Trong sách nói thế nào? Hồ yêu giỏi nhất là quyến rũ lòng người, dù Phương Văn Châu có lợi hại, hắn cũng là nam nhân thời kỳ khí huyết hừng hực.
Sao đến ta lại ngẩn ngơ vì một tên đạo sĩ này?
Nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần.
Sau khi khoác áo cho ta, hắn tiếp tục trở lại lật con gà nướng trên giá.
Không nói thì thôi, con gà nướng thơm ngào ngạt, ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Phương Văn Châu bỗng nói: “Hồ ly thích ăn gà, cô nương đoán xem, liệu yêu quái có bị mùi thơm này hấp dẫn đến đây không?”
Ta không nói, nhưng bụng đã thay ta trả lời.
Hắn bật cười.
Ta hơi xấu hổ: “Ta đói quá, cả ngày chưa ăn gì, nhưng con gà này là để dẫn dụ yêu quái, ta không ăn đâu.”
Phương Văn Châu xé một cái đùi gà đưa cho ta:
“Không thể để cô nương đói được.”
Ta cảm động, nam nhân trước mặt cong cong mắt cười, không có chút sát khí nào.
Nếu ta không phải hồ yêu, hoặc không biết hắn là Phương Văn Châu khét tiếng.
Có lẽ ta đã động lòng vì hắn…
…vì con gà nướng thơm lừng.
Đùi gà nướng vàng ươm giòn tan, hắn nói không sai, ta thực sự thích ăn gà.
Yêu quái trong núi thích ăn thịt sống.
Chỉ riêng ta thích ăn gà nướng, nhưng xuống chợ dưới núi mua thì không có tiền, tự nướng thì lại không ngon.
Nay được ăn đùi gà ngon thế này, hương vị thịt xông thẳng lên đầu lưỡi.
Ta suýt hóa nguyên hình vì quá ngon.
Ngon quá!
“Sao cô nương lại khóc rồi?”
Ta lau nước mắt: “Ngon quá, ta chưa từng ăn thịt gà nào ngon đến thế.”
Mẫu thân nói đúng, nam nhân biết nấu ăn có thể khiến nữ nhân hạnh phúc cả đời.
Nếu Phương Văn Châu không phải là đạo sĩ trừ yêu, nhất định ta sẽ bắt hắn về làm…
Đúng rồi, áp trại phu quân! Ngày nào cũng phải làm gà nướng cho ta!
Nghe ta nói, hắn hơi ngẩn người, khẽ cười, lại xé một cái đùi gà khác:
“Hiếm khi có cô nương tán thưởng tài nấu ăn của ta, không thể làm cô nương mất hứng được.”
Đã nói chỉ ăn hai cái đùi gà, cuối cùng ta lại ăn sạch cả con gà.
Nếu không sợ bị phát hiện, ta đã ăn cả xương.
Ta ợ một tiếng no nê.
“Cô nương ăn có ngon không?”
Ta gật đầu, có phần ngượng ngùng.
Hắn cũng gật đầu: “Con gà này vốn dùng để dẫn dụ hồ yêu, có tẩm thêm gia vị đặc chế, yêu quái ăn vào sẽ bị đau bụng, nhưng cô nương yên tâm, người ăn sẽ không sao.”
Gì cơ?
Sắc mặt ta tái mét.
Đêm khuya, gió lạnh từng cơn.
Ta tựa vào vách hang, ra vào liên tục.
Cái bụng căng lên khó khăn lắm mới có, lại xẹp xuống rồi.
Nhưng đáng sợ nhất là—
Vừa vào hang, đã đối diện với đôi mắt cười cười của hắn.
Hắn mỉm cười ôm kiếm, tựa lưng vào vách đá:
“Đau bụng rồi à?”
Một câu hỏi bình thường mà khiến ta căng thẳng toàn thân:
“Có lẽ ta bị cảm lạnh.”
“Ra vậy.”
Hắn xoay xoay một chiếc gương nhỏ trong tay, giọng nói thong thả:
“Cô nương đã nghe qua gương soi yêu chưa, bất cứ yêu quái nào cũng không thoát khỏi chiếc gương này.”
Ta che mặt.
Hắn cười: “Che mặt vô dụng thôi.”
Ta trốn sau một tảng đá.
Phương Văn Châu có vẻ cũng không vội vã dùng gương để xác định ta có phải yêu quái không, mà ngược lại, còn tỏ ra thong dong đùa giỡn: “Cô nương trốn làm gì? Chẳng lẽ…”
“Không!”
“Chỉ là giờ ta chưa trang điểm chỉnh tề, mặt mũi lấm lem, không muốn soi gương, ngươi không hiểu gì về nữ nhân cả!”
Hắn bị ta nói đến ngơ ngẩn, rồi bật cười:
“Hóa ra là vậy, tại hạ đã thất lễ, thật xin lỗi.”
Thấy hắn thật sự cất gương, ta vẫn hơi bất an.
Nhưng không muốn tỏ ra đáng nghi.
Vừa định đứng thẳng lên, thì nghe hắn nói: “Nếu không soi gương được, ta sẽ dùng chuông trừ yêu vậy.”
Mặt ta biến sắc.
Chuông trừ yêu có thể không phát hiện ra yêu quái, nhưng chỉ cần là yêu quái từng giết người thì chuông sẽ kêu.
Tuy nhiên, đợi một hồi lâu, ngoài gió thổi qua mặt, chẳng nghe thấy tiếng gì khác.
Cuối cùng, ta thấy chút bối rối trên mặt hắn.
Hắn lại đưa chuông đến gần ta, vẫn không có phản ứng.
Ta thở phào.
Khuôn mặt nam nhân sáng sủa như trăng lại thoáng chút thất vọng.
Ta nói: “Đại hiệp có thể tránh ra một chút, ta muốn đi tiện.”
Giọng ta có thêm phần tự tin.
Trước khi rời đi, ta nghe hắn lẩm bẩm:
“Không lẽ lại sai được…”
Ta hừ một tiếng trong lòng.
Chuông trừ yêu chỉ phát hiện yêu quái giết hại bừa bãi, đâu phải yêu quái nào cũng thế.
Ta luôn chăm chỉ tu luyện, đi con đường chính đạo.
Chuông trừ yêu dĩ nhiên sẽ không kêu.
Vừa đắc ý, bụng lại quặn đau.
Đáng ghét! Ta chỉ yên ổn ngủ trong hang, sao lại bị hắn hành hạ thế này.
Ta nhất định phải cho hắn một bài học!
03
Ngày thứ hai xuống núi, ta và Phương Văn Châu liền đường ai nấy đi.
Nhưng ta là một con hồ ly biết thù dai.
Ta cố tình sắp xếp để con hổ trong núi, vốn luôn thích bắt nạt ta, đuổi theo ta chạy khắp nơi.
Màn kịch này bị Phương Văn Châu tình cờ chứng kiến khi hắn đi ngang qua.
Thế là, một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã diễn ra.
Hắn bẻ gãy hết răng nanh của con hổ.
Kẻ hung hăng càn quấy nhất trong núi, giờ đây bỏ chạy thê thảm, lăn lóc vừa chạy vừa kêu rống.
Ta thấy thật là hả giận.
“Lại gặp cô nương rồi.”
Vẫn bộ bạch y, với thanh kiếm bên hông, Phương Văn Châu hiện lên phong thái tiêu sái, mang chút lạnh lùng.
Ta cố tình làm ra vẻ hoảng sợ, nhào vào lòng hắn, khẽ khóc thút thít.
Hắn bất đắc dĩ, không thể nào gỡ ta ra khỏi người mình, đành để mặc ta lau nước mắt vào áo bào của hắn.