Yêu Quái Tình Thư - Chương 3
8
Tôi rời khỏi phòng làm việc, bước phòng khách đã thấy mẹ kế Tần Hiểu đang chăm chú về phía phòng làm việc.
Khi thấy xuất hiện, vẻ mặt bà lập tức thay đổi, đầy vẻ tự nhiên.
Cố Thời ở đó.
Tô Miên Miên cũng .
Mà phòng khách thông ban công.
Rõ ràng, Tần Hiểu đang đây để canh gió cho Tô Miên Miên.
Những ký ức cũ ùa về thể kiểm soát.
Trước đây, cũng từng như .
Cũng tại ban công , Tô Miên Miên và Tần Hiểu cùng một giuộc, dùng cách cướp mối tình đầu Lục Trầm Châu của .
Tôi lao thẳng ban công.
Tần Hiểu vội vàng cản :
“Con định làm gì!”
“Cút !”
Tôi mạnh tay đẩy bà sang một bên, bước tới cửa ban công.
Tôi còn bước thì đã thấy giọng ngọt ngào, nũng nịu của Tô Miên Miên:
“Anh Thời, đầu em đau quá… Tối nay thể ở với em ?”
Không cần cũng biết lúc câu , ánh mắt yếu đuối, vẻ mặt nhõng nhẽo của cô . Đó chính là sở trường của cô .
Tôi nghiến răng, định bước .
Cố Thời đã lên tiếng :
“Đau thì tìm bác sĩ, bác sĩ thú y.”
Sắc mặt Tô Miên Miên cứng đờ:
“Anh Thời, thật sự thích em ? Có chị gái gì với ?”
Cố Thời lạnh lùng cô :
“Cô tự soi ? Nhà gương thì ít cũng … nước tiểu chứ? Không việc gì thì soi nhiều , đừng cái gì cũng đổ lên đầu vợ .”
“Anh!”
Tô Miên Miên bao giờ gặp tình huống .
Mỗi lần cô giở trò làm nũng, những đàn ông khác đều làm cho lung lay, như Cố Thời!
Mỗi lần tay, mỗi lần thất bại!
Cố Thời mềm cứng, thậm chí lúc còn thèm liếc cô một cái.
chính sự lạnh nhạt đặc biệt khiến Tô Miên Miên càng say mê.
Đối với đàn ông đầy thách thức như Cố Thời, cô yêu hận.
Ban nãy, việc Cố Thời né tránh khi cô xông ban công làm cô nảy sinh hy vọng.
Cô bỏ qua cơ hội tuyệt vời .
Tô Miên Miên thay đổi ánh mắt, khẽ vuốt tóc, giọng đầy ám :
“Chị gái ở đây, Thời, mặt em, thể thoải mái một chút mà.”
“Câm miệng . Nhà cô xây bát quái trận ? Suốt ngày năng quái gở, thật mẹ nó ghê tởm.”
Cố Thời đột nhiên lấy từ túi một hóa đơn, ném thẳng mặt Tô Miên Miên:
“Váy cưới là cô làm rách, số tiền , cô bồi thường.”
“Cái… cái gì?”
Nhìn thấy con số khổng lồ hóa đơn, mặt Tô Miên Miên tái mét.
Năm mươi triệu!?
Cố Thời cướp !
“Cho cô ba ngày chuyển tiền tài khoản vợ , nếu , gặp ở tòa.”
Nói xong, Cố Thời xoay bước .
Vừa , lẩm bẩm.
[Năm mươi triệu vẫn còn ít quá.
[Ngày mai làm xong hôn lễ, giao hết thẻ ngân hàng cho vợ, còn nhà cửa, công ty, xe cộ, đều đổi sang tên vợ.
[Mạn Mạn.
[Vợ của , Mạn Mạn.
[Nghe thật .]
Trên mặt Cố Thời vẫn lạnh như băng, nhưng trong lòng đang thầm.
Thế nhưng, đang , , đột nhiên nổi nữa.
Hắn thấy .
Hắn lập tức khựng .
Dưới bầu trời đầy lấp lánh.
Tôi .
Hắn .
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Thời hiện lên một chút bối rối.
9
[Aaaa, nãy vợ thấy lúc độc miệng, khi nào cô ghét mồm miệng thối ?
[Phải làm bây giờ, cứu vãn tình thế còn kịp ?]
Tôi suy nghĩ của .
Không nhịn nữa, bật , lao tới, ôm chặt lấy .
Sao mà ghét chứ, thích còn hết nữa là.
Tôi ngẩng đầu, kiễng chân, đặt lên chiếc cằm lạnh lùng của một nụ hôn.
“Người em thích là ai khác, lịch sự, cũng ngoài. Chỉ là , Cố Thời. Không, thích, là yêu.
“Em chắc chắn, em yêu . Chỉ yêu , Cố Thời.”
Lần đầu tiên, thẳng thắn và nhiệt thành bày tỏ tình cảm với như .
Cố Thời sững , ánh mắt dừng khuôn mặt .
“Mạn Mạn… em đang…”
Dụ dỗ .
Hắn hết câu, chỉ cúi xuống hôn .
Ngay mặt Tô Miên Miên.
Ngay mặt Tần Hiểu.
Cố Thời một cách ngông cuồng và bất cần, dùng hành động để tuyên bố với tất cả mọi .
Hắn dành sự yêu chiều duy nhất, đặc biệt nhất cho , Tô Mạn Mạn – vợ của .
Tô Miên Miên tức đến mức nổ tung.
Tay cầm tờ hóa đơn bồi thường khổng lồ của cô run lên từng hồi.
10
Cố Thời mang cho cảm giác an từng , nên cũng chiều theo sự táo bạo của lần .
Chỉ là…
Hình như ai đó bắt đầu đằng chân, lân đằng đầu .
Tôi Cố Thời giữ chặt, hôn ngừng trong suốt mười phút.
Đến khi chịu buông tay, môi đã sưng vều lên.
Tôi giận dữ lườm một cái, nhưng thấy thỏa mãn liếm môi như còn đã thèm.
[Vợ mặt đỏ bừng, đáng yêu quá.
[Kẹo bông gòn hôm nay ngon, nhưng vợ còn ngon hơn.
[Tiếc là đang ở bên ngoài, nếu đã hôn lâu hơn .
[Muốn mau chóng về nhà để bù .
[Mười phút đủ, hôn một tiếng mới đã.]
!!!
Một tiếng đồng hồ?
Tôi trợn tròn mắt, vội vàng tìm cách cắt đứt suy nghĩ điên rồ của .
“Hay là chúng lát nữa mua hai cái bánh nhỏ nhé? Tự nhiên em thèm ăn quá.”
“Được.”
Cố Thời ôm chặt hơn, mặt lạnh gật đầu.
[Bánh ngọt.
[Bánh vị dâu chắc ngon.]
Hắn một tay đút túi quần, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.
trong đầu đang thèm thuồng hương vị của dâu tây.
Khóe miệng cong lên, buột miệng :
“Vậy thì mua bánh vị dâu !”
“Hửm?”
Cố Thời nheo mắt, thật sâu.
Ánh mắt của khiến sởn cả gai ốc, tóc gáy dựng .
Không lẽ phát hiện khả năng suy nghĩ ?
11
Nỗi sợ hãi của chỉ kéo dài đúng một giây.
Giây tiếp theo, suy nghĩ của vang lên:
[Vợ đáng yêu quá, càng càng đáng yêu. Nếu bôi kem dâu tây lên cô chắc còn dễ thương hơn. Muốn mau chóng về nhà quá!]
Tôi: …
Bôi kem?
Lúc mà về nhà với ?
Chắc sẽ dậy nổi cho đến tận chiều mai mất.
Tôi bỏ lỡ đám cưới của chính , hơn nữa ngày mai còn là một trận chiến quan trọng.
Rời khỏi nhà họ Tô, mua hai cái bánh nhỏ, chúng về Nam Uyển. Cố Thời kỳ lạ thay hề quấn lấy , khiến thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ , còn ôm gối của , chuẩn sang phòng khách ngủ.
[Vợ giữ …
[Buồn thật đấy.
[Haizz, một đêm ngủ .
[Gối của vợ thơm thật.
[Nếu vì đám cưới ngày mai, sợ làm vợ mệt, thật sự ôm cô lòng.]
Cố Thời mặt biểu cảm lướt qua , nhưng hành động làm bộ làm tịch của suýt khiến bật .
Làm thể một đàn ông đáng yêu đến thế chứ?
Không ai phép cướp khỏi tay .
Dù đó là số phận mà trời cao đã an bài.
Nhìn chiếc gối của Cố Thời, đã hạ quyết tâm.
Dù trả giá bằng tất cả, cũng nhất định sẽ thay đổi kết cục.
12
Ngày hôm , hôn lễ tổ chức đúng giờ.
Vì mối quan hệ tế nhị giữa và nhà họ Tô, nên Nam Uyển – nơi và Cố Thời đang sống – trở thành nhà mẹ đẻ tượng trưng để đến đón .
Còn phòng tân hôn, đã mua riêng một căn biệt thự khác.
Nằm phía bắc, cách xa nhà họ Tô.
Vị trí địa lý khiến vô cùng hài lòng.
Tôi háo hức lên xe, đến khách sạn tổ chức hôn lễ.
khi đến nơi, thấy nhiều khách mời đang ở sảnh tầng một.
Quản lý khách sạn thì mồ hôi nhễ nhại, bận rộn gọi điện thoại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt lập tức tối sầm .
“Chuyện là ?”
“Thưa cô Tô, thang máy tầng 20 gặp chút sự cố. Chúng đã điều lên kiểm tra , nhưng cần thêm thời gian.
“Xin , thật lòng xin cô!”
Sự cố ?
Tôi cau mày. Một khách sạn cao cấp nổi tiếng, dịch vụ vốn luôn hảo xảy vấn đề?
Hơn nữa, còn đúng ngay ngày cưới của ?
Sắc mặt Cố Thời cũng , nhưng tin tức của nhanh hơn nhiều. Chẳng mấy chốc, đã rõ nguyên nhân mọi chuyện.
“Là thằng nhóc Tô Minh Minh!
“Nó tè thang máy, khiến nó trục trặc.”
Nghe lời , tức đến run cả .
Tô Minh Minh thật quá đáng!
Nếu lúc đó trong thang máy , chuyện thể nguy hiểm đến tính mạng!
Tần Hiểu và Tô Thạch Lâm cưng chiều con cái cũng chẳng giới hạn, việc hoang đường như mà vẫn dung túng !
“Vợ , đừng giận, cách trị nó.”
Cố Thời siết chặt tay , lòng bàn tay ấm áp của làm lấy chút bình tĩnh.
lúc đó, thang máy sửa xong.
Mọi cùng lên tầng 20, tạm thời vượt qua sự cố .
Nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, nụ môi còn kịp nở hết thì từ xa chợt vang lên một tiếng động lớn.
Đó là…
Tiếng kính vỡ!
Tôi ngẩng đầu lên , suýt nữa nghiến nát răng.
“Lại là Tô Minh Minh!”
Nó làm đổ tháp rượu champagne mà chúng đã chuẩn kỹ lưỡng.
Kính và rượu vương vãi khắp nơi.
Hiện trường rơi lặng.
Tiếng thét của Tô Minh Minh phá tan sự im lặng.
“Hu hu hu, đau quá! Mắt của con! Mắt của con!”
Nó ôm lấy mắt , máu tươi tuôn , nhuộm đỏ cả gương mặt.
Tần Hiểu, Tô Thạch Lâm và Tô Miên Miên lập tức biến sắc, vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy mảnh kính cắm mắt của Tô Minh Minh, Tần Hiểu gần như phát điên.
“Tô Mạn Mạn, cô cũng quá đáng lắm ! Tại đặt tháp rượu champagne ở đây? Cô làm thế chẳng cố tình hại em trai !”
Nghe những lời , ánh mắt mọi trở nên kỳ quái.
Tháp rượu rõ ràng đặt ở góc, chỉ cần cố tình đụng thì thể nào đổ .
Tần Hiểu chẳng nhắc đến của con , cũng chịu thừa nhận bản thân đã trông coi nó cẩn thận.
Thay đó, bà đổ mọi trách nhiệm lên đầu , cô dâu mới.
Điều khiến gia đình Cố Thời đều sầm mặt .
Mẹ Cố Thời vì con dâu đau lòng thôi.
Ở nơi công cộng mà Tần Hiểu còn quá đáng như , bà thể tưởng tượng ngày Mạn Mạn ở nhà họ Tô đã sống thế nào.
Không nhịn nữa, mẹ chồng bước , lạnh:
“Đừng mở mồm như thể bơm đầy thuốc xổ, cứ phun lung tung.
“Con cô còn nhỏ, chẳng lẽ cô cũng còn nhỏ?
“Không biết dạy con thì đừng mang nó ngoài làm trò hề!”
“Cô, cô, cô…” Tần Hiểu tức đến phát điên, nhưng thể cãi thắng mẹ chồng .
“Cô cái gì mà cô? Câm miệng! Người , đuổi họ ngoài!”
Mẹ chồng cho Tần Hiểu và gia đình cơ hội thêm lời nào.
Ở đây, nhà họ Cố mới là quyết định!
Nhìn sự thiên vị rõ ràng gương mặt của mẹ chồng, mắt đỏ hoe.
Dù ruột thịt, nhưng bà đối xử với hơn cả nhà.