Trêu Nhầm Anh Trai - Chương 5
16
“Anh trai, anh nói xem, có phải cậu ta là biến thái không? Lại để cho người khác hôn mình, mà còn quay video chứ?”
Trì Tự ngồi bên cửa sổ, gõ laptop.
“Anh cũng không ở nhà, ba mẹ anh đã mua nhà từ hồi trung học.”
“Thì ra em ấy là biến thái.” Hắn vừa nói vừa nghi hoặc nhìn tôi: “Vậy sao em cũng từng quay anh?”
Tôi cố gắng biện hộ:
“Đó…… Đó là em uống nhiều quá, làm sao có thể giống như cậu ta? Cậu ta là uy hiếp người khác”
Tay trái Trì Tự vịn máy tính, tay phải đặt hai ngón lên trán, mỉm cười nghiêng đầu nhìn tôi:
“Đêm đó em cũng uy hiếp anh.”
Sao mỗi câu của anh như thể tố cáo tội lỗi của tôi vậy……
“Hôm nay anh làm sao vậy? Em đang nói xấu người khác với anh, mà anh cứ luôn lôi tội của em ra, em đi đây!”
“Được, anh đưa em về. “Trì Tự gập máy tính lại.
“Anh xong việc rồi à?” Tôi lỡ lời.
Lúc này Trì Tự mới ngước mắt nhìn tôi, có chút ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh tôi:
“Em đang đợi anh à? Anh tưởng em đang chơi điện thoại.”
“Điện thoại có gì vui chứ?” Giọng tôi buồn bã.
Điện thoại trong tay bị người ta giật lấy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cổ tay bị kéo, anh kéo tôi ngã xuống giường.
Trì Tự đang bị tôi đè ở phía dưới người.
Tay phải anh đặt sau gáy tôi, tay trái cầm điện thoại của tôi, cúi mắt xuống, chăm chú nhìn tôi:
“Vậy thì chơi anh này?”
Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh táo làm chuyện xấu.
Cuối cùng, đôi tình nhân trẻ đã vượt quá giới hạn âu yếm.
Cả người Trì Tự đều căng thẳng, quyết định ngừng trêu đùa tôi, rời giường đi tắm nước lạnh.
Chờ sau khi anh đi rồi, tôi cuộn mình vào trong chăn, hưng phấn lăn qua lăn lại.
Cảm thấy sau này mình sẽ được ăn ngon.
Tôi đợi rất lâu, mà Trì Tự vẫn chưa trở lại.
Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, vang thật lâu mà không ai đi mở.
Tôi quyết định ra mở cửa.
Tôi mở khe cửa, ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt nụ cười đã biến mất:
“Á…… Cậu là Trì Ngạn?”
Tôi nhìn vành tai, gần như chắc chắn là hắn, nhưng tôi vẫn mong mình nhận nhầm người.
Tôi không nói gì, muốn đóng cửa lại.
Trì Ngạn đột nhiên cười lạnh, dùng tay giữ chặt cửa, giọng điệu như thường lệ rất khó chịu, còn mang theo chút giận dữ:
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu mù sao! Đến chỗ anh tôi làm gì?”
Hắn nhanh chóng xông vào:
“Anh trai tôi đâu? Tôi có việc cần tìm anh ấy có việc, gọi điện thoại cũng không nhận.”
Tôi đứng cạnh cửa, không nói một lời.
“Cậu tìm đến đây làm gì?” Hắn xoay người nhìn tôi: “Vì cuốn sổ sao?”
“Dù gì cũng không liên quan đến cậu.”
Tôi không muốn nói chuyện phiếm với hắn.
Trì Ngạn lại muốn đối mặt với tôi, vẻ mặt rất không kiên nhẫn:
“Không liên quan đến tôi? Cậu lúc nào cũng chơi lạt mềm buộc chặt, âm hồn bất tán, có thú vị không?”
Tôi im lặng một lúc:
“Thật sự không liên quan đến cậu. Anh cậu đang tắm, không thể bị thúc giục.”
17
Trì Ngạn hoàn toàn cứng đờ tại chỗ:
“Anh trai tôi ở…… Anh trai tôi…… Anh ấy có bạn gái.”
Tôi gật đầu nói: “Em trai, nên gọi là chị dâu chứ?”
Mắt anh ta trợn tròn.
Trì Tự quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, bắt gặp tôi và Trì Ngạn trong sự im lặng quỷ dị.
Anh vừa nhìn đã hiểu ngay vấn đề, quay vào lấy quần áo đã mặc, nhanh chóng mặc lên người.
“Sao em lại đột nhiên tới đây?” Giọng anh tẻ nhạt.
Cả người Trì Ngạn đều tức giận, lập tức xông lên vung quyền đánh anh:
“Em nhờ anh đưa cậu ấy về nhà, anh làm anh, con mẹ nó đưa cậu ta lên giường!”
Trì Tự để cho hắn đánh một quyền, rồi mới khống chế hai tay của Trì Ngạn, hung hăng đẩy hắn vào tường:
“Em nói chuyện với cô ấy tôn trọng một chút, anh đã nhường em rất lâu rồi.”
Tôi còn tưởng hai người bọn họ sẽ đánh nhau, không ngờ rằng anh trai vốn điềm tĩnh, lại đánh nhau một cách nhanh chóng như vậy.
“Nói đi, rốt cuộc em tới làm gì?” Trì Tự buông tay ra.
Trì Ngạn cúi đầu, tựa vào tường, ngẩng đầu lên, khí thế trong nháy mắt yếu đi:
“Trước đây em có vứt đi một cuốn sổ tay. Nghe mẹ nói, hình như sau đó anh đã nhặt lại.”
Trì Ngạn đang nói chuyện với anh trai, ánh mắt lại liên tục nhìn về phía tôi:
“Anh, cuốn sổ kia quan trọng, anh có thể trả lại cho em không?”
Trì Tự nhìn qua tôi, hỏi với thăm dò: “Em cần giấy báo thi ấy sao?”
Tôi lập tức gật đầu: “Ở chỗ anh sao?”
Trì Ngạn có vẻ hơi nghi ngờ.
Trì Tự lấy tờ giấy báo thi từ trên giá sách ra:
“Cuốn sổ bị mưa làm ướt, không thể sử dụng được nữa, anh đã lấy nó ra.”
Trì Ngạn đưa tay muốn lấy: “Em chỉ là không cẩn thận đặt ở bệ cửa sổ.”
Trì Tự rút tay lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Không cẩn thận hai tháng?”
Tôi định đưa tay ra lấy, lại rút về:
“Không cần đâu, anh. Em chính là muốn tặng nó cho anh.”
Trì Tự nghe vậy mỉm cười, hai ngón tay rút lại tờ giấy báo thi:
“Được thôi, tấm ảnh này của em rất đẹp.”
Trì Ngạn bị gạt qua một bên, sắc mặt càng tối hơn, giọng nói cũng đầy oán giận:
“Lâu Tiểu Tiểu! Đồ cậu tặng tôi, lại tặng cho người khác?”
Tôi ôm lấy cánh tay của Trì Tự, nhìn thẳng Trì Ngạn, cố gắng nói với ngữ khí chân thành nhất:
“Thực ra thì, em trai. Lúc trước chị nhận lầm người, chị cho rằng em là nam sinh đưa giấy báo thi cho chị, nên mới có chút đặc biệt. Nhưng sau khi chị gặp lại anh trai em, mới nhận ra người khiến chị động lòng là cậu ấy.” Nói tới đây, tôi thở dài, “Khó trách tôi và cậu không hợp nhau.”
Trì Ngạn đã kích động đến không thể kiểm soát được:
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu nói cậu nhận lầm người? Chúng ta đã quen biết ba năm, cậu rõ ràng là thích tôi!”
Trì Tự đặt tay lên hông tôi, kéo tôi ra sau lưng anh một bước, nhẹ nhàng hôn lên má tôi:
“Chị dâu em bị mù mặt, nói chuyện cho cẩn thận vào.”
Trì Ngạn tức đến mức thở gấp, ngay cả lồng ngực cũng bắt đầu phập phồng.
“Chị dâu? Anh, sao anh lại làm hỏng chuyện của em.” Hắn kích động đến nói năng lộn xộn, “Em thích cậu ấy, không ai không biết, anh còn nhìn không ra sao?”
Trì Tự im lặng một lúc, bị đẩy làm cho cơ thể lảo đảo.
Anh lấy lại tinh thần, nắm cánh tay Trì Ngạn kéo ra ngoài cửa:
“Không quan tâm em thích hay không, đừng ở đây làm ảnh hưởng việc ông đây hẹn hò.”
Woa!
Thì ra anh còn có một mặt này.
18
Trì Tự đóng sầm cửa lại, Trì Ngạn ở bên ngoài điên cuồng đập cửa.
Hình như là kêu tôi ra ngoài.
Tôi nghĩ đến việc Trì Ngạn chặn trước cửa, nhíu mày: “Liệu em có thể ra ngoài không?”
“Không thể.” Trì Tự lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai rượu: “Uống rượu không?”
Tôi giật mình: “Anh trai, tửu lượng của em…”
“Anh biết.” Anh ngắt lời tôi, chăm chú nhìn tôi: “Có thể uống cùng anh, được không?”
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi ở phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm, ly rượu va vào nhau liên tục.
Trì Tự nói rất nhiều.
Chúng tôi đều trải qua tình yêu sét đánh trong cùng một ngày.
Chỉ là khi anh thầm mến tôi, tôi lại đang thầm mến Trì Ngạn.
Anh thường chú ý tới những thứ mà Trì Ngạn tiện tay ném lung tung, đều là quà sinh nhật tôi tặng cho Trì Ngạn.
“Hôm đó cũng là sinh nhật anh.”
Trì Tự cúi đầu, nắm chặt ly rượu, giọng nói trở nên khàn khàn:
“Anh không tốt như em nghĩ. Anh đã nhặt được rất nhiều đồ mà em tặng cho em ấy. Em có khó chịu khi anh làm như vậy không?”
Thực ra, những món đồ đó vốn dĩ là tặng cho anh.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Anh là người như thế nào?”
“Nhỏ mọn, dính người, hay ghen.” Anh vừa nói vừa uống hai ba ly rượu.
Cuối cùng, bỗng dưng anh đặt cái ly không xuống, ôm chặt eo tôi, vùi đầu thật sâu vào cổ tôi.
“Anh ghen tị với em trai anh, không thích em nhắc đến em ấy.” Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, như là say: “Em có ghét em ấy không?”
“Tất nhiên, em cũng ghét.” Tôi cố gắng nhịn cười.
Trì Tự mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bả vai tôi, từ từ ngủ thiếp đi.
Màn hình điện thoại sáng liên tục, trên đó toàn là cuộc gọi của Trì Ngạn.
Tôi mở màn hình tin nhắn, tất cả toàn là hắn gửi.
Tôi lờ đi, trả lời tin nhắn.
[Đừng nhắn nữa, anh trai cậu đang ngủ, tôi sợ làm ồn đến anh ấy.]
Trì Ngạn bên kia nhận được tin nhắn, đập cửa càng mạnh hơn.
Tôi vừa định chặn số của hắn, Trì Tự vô tình dang hai tay ra, ôm lấy nửa người trên của tôi.
Điện thoại bất ngờ bị anh làm rơi xuống ghế sô pha.
Tôi đưa Trì Tự về phòng nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Trì Ngạn bị báo cảnh sát vì gây ồn ào vào đêm khuya và bị đưa đi, bị chỉ trích nghiêm túc đến hơn nửa đêm.
Hắn giải thích đó là nhà của anh trai, nhưng Trì Tự không nhận điện thoại của hắn.
Trì Tự rất bình tĩnh: “Ngày nào cũng làm chuyện ngớ ngẩn, gặp phải người báo cảnh sát sẽ ngoan ngay thôi.”
Tôi dường như hiểu tại sao Trì Ngạn vừa kính nể vừa sợ anh như vậy.
Rõ ràng chính anh đã báo cảnh sát.
Anh còn cướp hết quà của tôi tặng Trì Ngạn.
Trì Ngạn biết tôi và anh trai thật sự ở bên nhau, hắn đã nhốt mình ở trong nhà cả tuần, không cam lòng tiếp tục đứng dưới lầu chờ tôi.
Khi tôi và Trì Tự trở về sau khi đi xem phim, hắn đã đợi hơn nửa ngày rồi.
Hắn ngồi trên bậc thang, ôm một bó hoa hồng màu cam, bên cạnh là chiếc bánh ngọt màu trắng:
“Lâu Tiểu Tiểu, tôi muốn nói cho cậu biết, thật ra tôi…”
Hắn còn chưa nói “thích” đã bị tôi ngăn lại:
“Trì Ngạn, đừng thổ lộ nữa. Anh cậu rất khó dỗ đấy.”
Tôi ôm chặt cánh tay của Trì Tự, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của anh, nghiêng đầu cười với anh.
Vẻ mặt Trì Tự vốn dĩ lạnh lùng, lập tức trở nên dịu dàng.
Trì Ngạn trầm mặc một lúc lâu, khó khăn nói ra mấy chữ: “Cậu ngay cả nghe cũng không muốn nghe sao?”
Không phải tôi cố ý không nghe, chỉ là tôi không tò mò.
“Không phải không muốn nghe, chính là không cần thiết.”
Bởi vì thích nên mới quan tâm.
Tuổi trẻ luôn có những chàng trai như vậy.
Hắn thể hiện tình cảm bằng cách phủ nhận, chèn ép và đùa cợt.
Đây có lẽ là cách thích tệ nhất.
Sắc mặt Trì Ngạn trắng bệch, cuối cùng nói câu xin lỗi, thẫn thờ rời đi.
Những kẻ ngây dại trong tuổi thanh xuân, cũng phải trưởng thành.
Cuối cùng, tình yêu thầm kín của tôi đã kết thúc.
Trì Tự tiễn tôi đến trước cửa nhà:
“Em đã nghĩ kỹ chuyện chọn trường chưa?”
“Giáo viên của hai trường đều liên lạc với em rồi.”
Trì Tự ngưng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, mi mắt khẽ rũ xuống:
“Bọn họ đưa ra điều kiện như thế nào, có phải điều kiện đưa ra cũng bao gồm bạn trai không?”
Ánh đèn đường với màu vàng ảm đạm chiếu rọi lên đôi mắt của anh, làm cho anh trông thật hấp dẫn và cuốn hút.
“Em nghĩ kỹ rồi.”
Mối tình đầu của tôi bắt đầu.
【Kết thúc】