Trêu Nhầm Anh Trai - Chương 3
Anh ta gửi vài tin nhắn wechat, thúc giục tôi ra sân bay đón anh ta.
Tôi kiên nhẫn trả lời anh ta: [Tôi lại không có xe, làm sao đón cậu?]
[Thì bắt xe tới, tôi có mang quà cho cậu.]. Anh ta vẫn không để tâm.
Tôi cảm thấy nhàm chán:
[Trì Ngạn, tôi không phải là gì của cậu. Cậu đừng có chuyện gì thì đều tìm tới tôi.]
Lúc này anh ta gửi một voice chat, giọng nói vô cùng mỉa mai:
“Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, sao cậu vẫn còn giận thế? Có muốn tôi trở về dỗ dành cậu không?”
Trì Tự cầm hai ly trà sữa, xuyên qua đám người chen chúc trong trung tâm thương mại, vừa đúng lúc nghe được giọng của em trai anh.
“Cậu ta định dỗ ai vậy?” Trì Tự đưa trà sữa cho tôi, khó chịu tháo ống hút: “Tôi đã xếp hàng bao lâu rồi?”
Sau nửa tháng ở chung, tôi phát hiện bên ngoài Trì Tự rất dịu dàng, nhưng bên trong lại rất đối lập.
Rõ ràng là đang ghen.
Tôi lập tức nhắn tin lại cho Trì Ngạn: [Tôi có bạn trai rồi.]
Trì Tự bên này nhận được một cuộc gọi, là giáo viên từ trường gọi tìm hắn có việc gấp.
Anh đang làm tình nguyện viên cho nhóm tuyển sinh của trường đại học A trong mùa hè này.
Anh muốn đưa tôi về sớm, tôi sợ làm lỡ thời gian của anh, nên giả vờ nói muốn đi tiệm sách một chuyến.
“Vậy em đi dạo chơi đi, chậm nhất hai giờ, anh tới đón em. Điện thoại còn pin không?”
Anh thật sự coi tôi như một đứa trẻ.
Trì Tự cho tôi mượn cái sạc pin, mới yên tâm đi.
Không nghĩ tới, mười phút còn chưa qua, tôi đã gặp được anh.
“Sao anh lại quay lại?” Tôi chạy tới, khoác tay anh.
Anh rút tay ra, vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường:
“Lâu Tiểu Tiểu, không ngờ bạn trai cậu nói, là tôi sao?”
Ôi, đây là Trì Ngạn.
Tôi lập tức đứng xa hai bước, nghĩ thầm cuộc sống trôi qua quá vui vẻ, đã quên trên đời còn có người này.
Trì Ngạn đưa chiếc hộp trong suốt buộc dây ruy băng đẩy vào trong tay tôi.
Anh ta không vui nói: “Tặng quà cho cậu.”
“Tôi không thích bánh ngọt.”
Tôi đang định trả lại, Trì Ngạn nắm lấy gò má của tôi, tùy ý nhéo chơi.
“Đồ ngốc, cái này không phải là bánh ngọt, là nến thơm tự làm.” Anh ta mỉm cười: “Tự tay tôi làm đấy.””
Người đi qua liên tục nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bị bóp đến đau cả mặt, tức giận đẩy Trì Ngạn ra, ném quà của anh ta lên người anh ta:
“Dù là cái gì thì tôi cũng không thích! Cậu đừng động tay động chân, bạn trai tôi vừa đi, lập tức sẽ tới đón tôi.”
Trì Ngạn hai tay ôm quà, vẻ mặt lạnh lùng:
“Cậu ở trường học quen biết mấy người đàn ông chứ, bạn trai ở đâu ra?”
Tôi học ở trường ba năm, ngoại trừ Trì Ngạn là bạn nam duy nhất, hầu như không có bạn bè.
Chúng tôi là sự kết hợp giữa chàng trai nổi tiếng nhất và cô gái ít được chú ý nhất.
Cũng không biết là vì sao, rõ ràng lúc mới nhập học, còn có nam sinh viết thư tình cho tôi, sau đó đều mai danh ẩn tích.
“Vẫn có người thích tôi, không cần cậu quan tâm.” Tôi xoay người bỏ đi.
Trì Ngạn vẫn bám theo sau tôi: “Lâu Tiểu Tiểu, điện thoại di động của tôi hết pin rồi.”
Anh ta thậm chí còn không hỏi mượn, cướp đi luôn sạc dự phòng của tôi.
Tôi muốn giành lại, anh ta lại giơ tay lên rất cao, môi khẽ cười, nhìn tôi từ trên cao xuống.
“Cậu vẫn đang ăn dấm chua của Chu An Nghiên à?” Anh ta đột nhiên cúi xuống, cách tôi rất gần: “Cậu thực sự muốn yêu đương với tôi sao?”
Tôi suýt chạm vào mũi anh ta, giật mình lùi lại:
“Ai thèm cậu? Tôi không cần sạc dự phòng nữa.”
Thật sự anh ta không thể nói lý nổi.
Trì Ngạn buông tay, khoác tay lên vai tôi, xoay tôi sang một bên:
“Anh, thật trùng hợp.”
Trì Tự đứng cách đó không xa, cười hững hờ.
Tôi vội vã rút cánh tay lại, để cái tay không đúng chừng mực của Trì Ngạn trượt khỏi vai tôi.
Tôi lập tức đứng cách xa Trì Ngạn một chút.
Ánh mắt của Trì Tự vẫn bình tĩnh:
“Không trùng hợp lắm, anh tới đón bạn gái anh.”
Trong nháy mắt nhịp tim tăng lên.
Tai cũng nóng bừng lên, tôi lấy tay nhéo một cái.
Trì Ngạn ngây ra trong giây lát, ánh mắt liếc nhìn tôi mà không để lại dấu vết:
“Anh, anh yêu đương lúc nào? Bạn gái của anh…… Đang đợi anh ở chỗ này sao?”
Trì Tự gật đầu, cúi đầu nhìn điện thoại: “Có vẻ cô ấy về trước rồi, vậy anh đi đây.”
Anh nhìn hai chúng tôi một cái, hỏi: “Có cần đưa hai người về không?”
Trì Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, đi thôi.”
Chiều tà mùa hè, bên ngoài vẫn còn rất nóng.
Trì Ngạn đã gọi một vài người bạn đến tụ tập ở căn hộ trước đây từng thuê.
Sau khi xuống xe, anh ta đi tới trước cửa sổ xe:
“Lâu Tiểu Tiểu, đều là bạn học cũ, cậu có muốn tới không?”
“Tôi không đi.”
“Anh, vậy còn anh?”
Trì Tự quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trầm lắng: “Anh có việc.”
Tim tôi đập thình thịch, liệu anh muốn nói chuyện với tôi sao?
Còn chưa kịp phản ứng, Trì Ngạn mở cửa xe, kéo tôi xuống xe:
“Anh tôi có việc, nên cậu ở chỗ tôi một lát đi, buổi tối tôi đưa cậu về nhà.”
11
Buổi tụ tập bạn bè của Trì Ngạn có rất nhiều gương mặt quen thuộc, thậm chí Chu An Nghiên cũng tới.
Dường như mối quan hệ của cô ta với Trì Ngạn đã có sự thay đổi.
Trì Ngạn đặt chiếc bánh ngọt lên tủ trước.
“Đây không phải là cái bánh mà chúng ta đã cùng làm hôm đó sao?” Chu An Nghiên chú ý tới.
Trì Ngạn vẫn tiếp tục đùa giỡn: “Cậu thích à? Cho cậu đấy.”
Chu An Nghiên quay mặt đi, không nói chuyện với anh ta nữa.
Trì Ngạn quan sát phản ứng của tôi, nhưng tôi lại không mấy để tâm.
Mọi người ngồi vây quanh sô pha, chơi trò “Sự thật hay Thử thách”.
Tôi thì chỉ đang nghĩ đến Trì Tự, không biết anh ấy đang ở đâu, có đang nghĩ đến tôi không?
Tôi lén gửi tin nhắn cho bạn trai: [Nhớ anh.]
Chu An Nghiên chọn “Sự thật”, câu hỏi rút được là về nụ hôn đầu tiên có còn hay không.
Cô ta liếc mắt nhìn Trì Ngạn, trả lời rằng đã không còn.
Cả căn phòng hò hét lên.
Trì Ngạn chỉ nhếch môi cười.
Đến lượt Trì Ngạn, anh ta cũng chọn “Sự thật”, câu hỏi liên quan đến đêm đầu tiên.
Tất cả mọi người đều reo hò, ngay cả sắc mặt Chu An Nghiên cũng rất khó coi, rõ ràng là không có ý vui.
Câu trả lời của Trì Ngạn lại ngoài dự đoán của mọi người: “Có.”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, anh ta lại nháy mắt với tôi như thể khoe khoang.
Đến lượt tôi, tôi không dám chọn “Sự thật”, thay vào đó chọn “Thách thức”.
Còn chưa kịp nhìn, đã có người gõ cửa.
Là anh trai của Trì Ngạn.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Trì Ngạn rất ngạc nhiên.
Trì Tự cười nhạt: “Anh xong việc rồi tới đây chơi chút, không hoan nghênh sao?”
Trì Ngạn: “À…… Hoan nghênh!”
Ghế sô pha trong phòng khách gần như bị ngồi kín, tôi ngồi bên trái Trì Ngạn.
Trì Tự lấy một chiếc ghế cao hơn sô pha, ngồi bên phải tôi.
Chu An Nghiên vẫn nhìn chằm chằm Trì Tự: “Hai người trông rất giống nhau.”
Trì Ngạn liếc cô ta một cái: “Cậu có mù không? Tôi và anh trai tôi, khí chất khác nhau một trời một vực.” Anh ta đột nhiên dùng bả vai đụng tôi:
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu thấy đúng không?”
“Đúng.” Tôi bình tĩnh lùi ra xa, nhân cơ hội đặt lên đùi Trì Tự.
Trì Tự nhìn qua, thuận thế nghiêng người về phía trước, dường như vô tình hỏi: “Khác ở chỗ nào vậy?”
Chỉ có tôi biết rằng anh đang nắm chặt cánh tay tôi.
Chu An Nghiên hiển nhiên cho rằng câu hỏi ấy là đang hỏi cô ta.
Cô ta thường là tiêu điểm của nam sinh, khi nói chuyện cô ta thường có nhiều biểu cảm và ánh mắt.
“Ừm, anh trai ở trên trời, em trai ở dưới đất.” Cô ta trừng mắt nhìn Trì Ngạn.
Trì Ngạn lại lười để ý đến cô ta, rút bài trong tay tôi ra, đọc to trước mặt mọi người:
“Hôn môi một người khác giới trong vòng mười giây.”
Cả phòng trở nên ầm ĩ.
Trì Ngạn nhích lại gần tôi, quơ quơ lá bài, cười lưu manh:
“Hôn tôi hay uống rượu? Cậu chọn đi.”
Anh ta biết rất rõ, những người ở đây sẽ không giúp tôi.
Tôi nhìn xung quanh, bất giác hiểu được tại sao không có ai theo đuổi tôi.
Tôi lùi lại né anh ta, lưng đụng vào cánh tay người nào đó, vô tình quay đầu lại — Trì Tự đang nhìn tôi.
Thực ra thì, có thể hôn anh, vì đó là bạn trai chính thức mà.
Tôi nhìn chằm chằm vào môi của anh, bất giác tim đập loạn cả lên:
“Anh trai……”