Trêu Nhầm Anh Trai - Chương 2
6
Ánh sáng của rèm cửa sổ làm tôi tỉnh dậy.
Tôi nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Cánh tay đang gối dưới người kéo tôi vào trong lòng.
Chân tôi đụng vào vật cứng kia, lập tức trở nên tỉnh táo, chống tay ngồi dậy.
Người đàn ông bị tôi đụng nhíu mày, khẽ rên, từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi sao?”
Anh khom lưng nhặt áo sơ mi, lộ ra vết cào xen lẫn nhau sau lưng.
Tôi ra tay tàn nhẫn như vậy sao? Mặt tôi không khỏi đỏ bừng.
Tôi chỉ nhớ là tối qua uống rượu cùng Trì Tự, rồi thấy Trì Ngạn tới tìm tôi, còn những ký ức sau đó không thể nhớ rõ.
“Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, Trì Ngạn.”
Anh đang cúi đầu mặc áo sơ mi, ngón tay cài cúc bỗng dừng lại, bóng lưng cứng ngắc.
“Cậu không muốn sao?”
Anh dùng bàn tay ấn trán, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là anh trai của em ấy.”
Tôi bị một câu nói này khiến cho đầu óc trống rỗng.
Lại là Trì Tự sao!
Tôi lại nhận nhầm người rồi!
Phải làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên của tôi.
Trì Tự đã mặc xong quần áo, ném điện thoại của tôi cho tôi, giọng nói mang theo chút oán giận không rõ lý do.
“Tôi cái gì cũng không làm với cậu, nhưng cậu…” Anh ấy ngập ngừng: “Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Tôi mở điện thoại lên, là video tôi quay lại.
Ống kính dừng lại ở bàn tay trắng nõn, tự do sờ soạng cơ bụng đẹp mắt.
Góc quay là từ trên xuống dưới, có thể tưởng tượng được vị trí của tôi.
Trong video tôi vẫn còn mặc váy chỉnh tề, còn Trì Tự lấy mu bàn tay che nửa khuôn mặt, nói tôi chơi đủ rồi thì xuống.
Tôi thề với trời, tôi thật sự là một cô gái ngoan ngoãn, vì sao sau khi say rượu lại trở nên thế này:
“Vậy cậu…… Thật sự không làm gì sao?”
“Chẳng lẽ chỉ một chút hấp dẫn tôi cũng không có?”
Trì Tự nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt có chút lảng tránh, nắm tay ho khan:
“Chỉ hôn…… mà thôi.”
Anh nghiêng đầu một cách thiếu tự nhiên, giọng có phần khàn đi:
“Là cậu ép tôi hôn, nếu không hôn thì cậu sẽ đăng video lên mạng xã hội.”
“Hôn nhau? Cũng quay lại sao?”
Tôi đang định xem video thì đột nhiên anh giật lấy điện thoại.
Tay anh lướt rất nhanh, các đoạn video mờ ám hiện lên, tôi chưa kịp nhìn rõ đã bị anh xóa hết.
“Cái này xâm phạm quyền riêng tư của tôi.”
Trì Tự có vẻ dễ đỏ mặt.
Tôi cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm anh, trong lòng rung động:
“Ừm…… Tôi nhìn thấy. Anh trai, chỗ cậu hôn …… Là ở đâu?”
Anh lập tức không cầm chắc điện thoại, điện thoại rơi xuống.
Trì Tự khom lưng nhặt, tránh tầm mắt của tôi, nắm tay ho nhẹ vài tiếng.
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là…” Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, như thể chịu thiệt thòi lớn: “Đây là lần đầu tiên của tôi.”
Tôi ấp úng, vô cùng ngượng ngùng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Là Trì Ngạn gọi tới:
“Lâu Tiểu Tiểu, hộ chiếu của tôi để ở nhà, cậu mang đến sân bay đi.”
7
Trì Ngạn luôn thích sai khiến tôi.
“Hộ chiếu sao? Cậu muốn ra nước ngoài à?”
Giọng nói Chu An Nghiên bỗng vang lên:
“Tiểu Tiểu, chúng tôi sắp đi du lịch sau tốt nghiệp.”
Tôi im lặng một lúc: “Cậu gọi người khác đi, tôi không rảnh.”
Trì Ngạn ngạc nhiên: “Cậu không rảnh? Được rồi, vậy tôi tìm người khác.”
Điện thoại của Trì Ngạn lại gọi cho Trì Tự.
Giọng Trì Tự lạnh lùng: “Không rảnh.”
Trì Ngạn ở đầu kia hòa nhã nói: “Anh, anh nghỉ hè rồi mà, có chuyện gì sao?”
“Có việc.” Anh cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn tôi: “Anh bị người ta trêu đùa.”
Ánh mắt kia của anh, nhìn tôi đến mức trên mặt nóng bừng lên.
“Anh, anh bị người ta trêu đùa! Ai đùa được anh chứ?” Trì Ngạn rất ngạc nhiên.
“Không phải em muốn đi du lịch sao, còn rảnh mà tò mò chuyện của anh sao? Em đi cùng bạn gái à?”
“Xem như vậy đi.” Trì Ngạn trả lời không chút để ý, yên tĩnh một lúc lâu, anh ta nhỏ giọng: “Anh, ngày hôm qua bạn học của em có tức giận không?”
Trì Tự đưa điện thoại di động tới trước mặt tôi: “Anh không rõ, không bằng em tự mình hỏi đi?”
Tôi nhanh chóng che miệng, liên tục lắc đầu, không dám nói chuyện.
Trì Ngạn cười nhẹ một tiếng: “Xì! Em còn không rõ cậu ấy sao, đoán chừng về nhà đã khóc.”
Anh cúp điện thoại.
Trì Tự đứng trước mặt tôi, cúi người về phía trước, giọng nói cũng nhẹ hơn vài phần:
“Bạn học, chuyện của chúng ta…… Nói thế nào đây?”
Anh đặt ngón tay lên mép giường, gõ nhẹ vài cái:
“Tuy là trong sạch, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, còn có người muốn tôi sao?”
Tôi cúi đầu càng thấp, mũi chân cũng khép lại, cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào anh:
“Anh trai, cậu nói đi. Cậu muốn thế nào?”
“Sẽ nghe theo tôi?” Anh cười nhẹ: “Chịu trách nhiệm, yêu đương với tôi được không?”
Tôi đã làm như vậy với anh, dường như không được cũng phải được.
“Được.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng có thể bí mật yêu đương được không?”
Anh hoài nghi nhìn tôi: “Tại sao? Sao không được công khai?”
“Không phải đâu, tôi sợ bố mẹ tôi biết.”
“Kỳ thi đại học vừa kết thúc, tôi đã có bạn trai, bố mẹ nhất định sẽ cảm thấy tôi yêu đương sớm.”
Trì Tự đồng ý, thêm wechat của tôi.
Tôi tên Lâu Tiểu Tiểu, nghĩa là lâu đài, đài các.
Sắc mặt anh không thay đổi khi lưu tên tôi là “Vợ trời giáng”.
Tôi siết chặt điện thoại, nên lưu anh như thế nào đây?
“Bạn trai cậu, Trì Tự, nghĩa là núi non.”
Anh đứng ngay bên cạnh tôi, giọng nói nhẹ nhàng.
Trong lòng tôi bỗng nhiên đập một nhịp, cúi đầu lưu anh là bạn trai.
Trì Tự thấy wechat của Trì Ngạn vẫn còn được tôi ghim lên đầu:
“Cậu vẫn giữ nick em trai tôi sao?”
Tôi không do dự, hủy:
“Không có, không có thích người này nữa.”
Trì Ngạn và Chu An Nghiên đi du lịch mùa hè ở nước ngoài.
Tôi và Trì Tự yêu nhau ở trong nước.
Hoàng hôn buông xuống, sóng biển mang màu xanh nhạt, từng lớp sóng cuồn cuộn lao đến.
Trì Tự đưa dừa cho tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh dang rộng chân, hai tay chống về phía sau, tóc bị gió biển thổi nhẹ.
Trên bờ cát bạc màu, có vài cô gái đang thay phiên nhau chụp ảnh, ăn mặc đều rất gợi cảm.
Tôi một tay chống cằm, thất thần nhìn các cô ấy: “Thật đẹp.”
Trì Tự thuận thế nhìn sang: “Cậu muốn chụp ảnh sao?” Anh quay đầu nhìn tôi: “Tôi chụp ảnh cũng được.”
“Không phải, tôi chỉ nghĩ có phải tôi quá quê mùa hay không. Những người con gái như vậy thường được yêu thích hơn.”
Ngay lập tức Trì Tự ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, dường như đang tỉ mỉ đánh giá:
“Nếu như không phải mắt tôi có vấn đề, chắc chắn cậu rất xinh đẹp.”
Anh nhìn khiến tôi không được tự nhiên lắm:
“Nhưng ở trường học, không có bạn nam nào theo đuổi tôi, một người cũng không có.”
Trì Tự cụp mắt, nhẹ nhàng xoa tóc tôi, cúi đầu cười thành tiếng:
“Cậu có tin không, có khi sự kỳ lạ ấy là vì có người giở trò?”
Mấy cô gái kia xô đẩy nhau đi tới.
“Học trưởng Trì, là anh sao. Thật trùng hợp, anh cũng ở đây sao.”
Trì Tự đứng trước mặt tôi, lịch sự trả lời.
Cô gái dẫn đầu nhóm có dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm, cô ta lấy tay gạt những lọn tóc xoăn ra sau tai, hơi nghiêng người về phía Trì Tự:
“Ở gần đây mới mở quán cà phê, học trưởng có muốn thử không? Vừa đúng lúc chúng ta có thể nói vấn đề điền nguyện vọng.”
Nếu không phải mắt tôi có vấn đề, hình tư cô ta có chút ý với bạn trai tôi.
“Không, tôi không tiện.” Trì Tự nghiêng đầu ra hiệu: “Đang hẹn hò với bạn gái.”
Cô gái kia xấu hổ, vội vàng xin lỗi tôi rồi cùng nhóm bạn nhanh chóng rời đi.
“Xem ra có không ít người theo đuổi bạn trai tôi.”
“Không phải học muội thì cũng là bạn học cũ. Chỉ là năm hai tôi đã tham gia kỳ thi đại học rồi.”
Năm ngoái tôi có nghe nói, trường Nhất Trung có một học thần, học đến lớp 11 đã tham gia thi đại học và được chọn vào lớp tài năng của đại học A.
Tôi ngạc nhiên đến mức lấy tay che miệng: “Anh trai, cậu chính là học thần kia sao?”
Trì Tự cúi đầu, nhìn tôi một cái, cười mỉm:
“Chúng ta vốn là cùng một khóa mà.”
Chúng tôi đi bộ dọc theo bãi biển, có những đứa trẻ đang chạy, những chú chó nằm trong hố cát.
Tiếng sóng biển vỗ liên hồi.
Tôi đi phía trong, anh đi phía ngoài.
Những ngón tay vô tình chạm vào nhau, lại cố ý tránh đi.
Trì Tự quay đầu nhìn mặt biển, trong giọng nói không hiện ra cảm xúc gì: “Đúng rồi, cậu thích Trì Ngạn vì điều gì?”
Một tay tôi hạ xuống, một tay nắm cổ tay bên kia, cúi đầu đi theo bước chân của anh:
“Lúc thi cấp ba trời đổ mưa to, cậu ấy nhặt được giấy báo thi của tôi.”
“Hôm đó trời mưa quá lớn, thậm chí còn không thấy rõ sắc trời.”
“Tôi bị ngăn lại ở cửa trường thi, ngồi xổm bên tường hành lang, gấp đến nỗi khóc nức nở.”
“Cả người cậu thiếu niên gần như ướt đẫm, từ trong ống tay áo lấy ra giấy báo thi, động viên tôi thi tốt, rồi chạy vào trong mưa to.”
“Sự vội vàng kia, khiến tim người ta đập thình thịch.”
Không biết từ khi nào mà Trì Tự chăm chú nhìn tôi, cảm xúc trong mắt phức tạp khó đoán.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: “Những chuyện sau đó cũng rất trùng hợp, cậu ấy và tôi là bạn học cùng lớp. Cậu ấy cũng rất chăm sóc tôi, chỉ là thích đùa cợt người khác một chút.”
Vừa dứt lời, đầu ngón tay bỗng nhiên bị nắm chặt, truyền đến cảm giác ấm áp.
Anh thật sự nắm tay tôi, tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn anh, anh lại càng nắm tay càng chặt hơn.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Trì Tự:
“Chờ em trai tôi lần sau trở về, cậu sẽ không nhận lầm người chứ?”
Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, va vào đôi mắt dịu dàng của anh.
Cùng ánh trăng trên biển đua nhau chiếu sáng.
Trì Tự cúi đầu hôn lên trán tôi, giọng nói truyền vào tai tôi rất rõ ràng:
“Tôi thích cậu.”
Trong bóng đêm, sóng tuyết cuộn qua bờ cát, tạo ra tiếng vang mãnh liệt.
Tim tôi cũng đập mạnh theo.
Nửa tháng sau, Trì Ngạn quay về.