Yêu Lấy Chính Mình - Chương 4
8.
Vào ngày sinh nhật của Giang Hách, tôi phát hiện mình mang thai.
Nguyên nhân là tôi luôn luôn ngủ ít đột nhiên trở nên ham ngủ lại tham ăn.
Bạn bè đưa que thử thai đến, tôi thử một chút, quả nhiên hiện lên hai vạch.
Để không xảy ra sai lầm, tôi còn đi bệnh viện làm kiểm tra.
Khoảnh khắc xác định mình mang thai, tôi thiếu chút nữa vui mừng nhảy dựng lên.
Từ bệnh viện đi ra, việc đầu tiên là đến cửa hàng mua một hộp quà, đặt kết quả kiểm tra vào bên trong, còn dùng dây ruy băng ở phía trên thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.
Trong lòng tôi vui mừng cho rằng đây là món quà tốt nhất tặng cho sinh nhật tuổi 25 của Giang Hách.
Nhưng rất lâu về sau, từ trong miệng Bạch Trăn Trăn tôi mới biết được, thật ra ngày đó, hắn đến để nói chia tay với tôi.
Ký ức thật đúng là làm tổn thương người ta mà.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi có việc, không đi được.”
Người phía sau dừng bước: “Ngay tại trang viên trước kia chúng ta thường đến, tôi chờ cậu, chờ cậu đến, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.”
Tôi phát hiện, Giang Hách cũng giống như Bạch Trăn Trăn, đều nghe không hiểu tiếng người.
Tôi không trả lời, đi thẳng vào phòng học. Rất nhanh đã đến hai ngày sau.
Cả lớp đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Giang Hách.
Trương Thiếu Dương chuẩn bị một quả bóng rổ, Tống Ninh thì bỏ một túi mì vào trong một cái hộp trống.
Cậu ấy khịt mũi nói với tôi: “Giang Hách trước kia luôn khi dễ cậu, tặng cho cậu ta túi mì ăn liền, tôi coi như không thiệt thòi cho cậu ta rồi.”
Tôi mím môi cười, quay đầu nhìn thấy Bạch Trăn Trăn đặt một chiếc khăn quàng cổ màu cà phê vào trong một cái túi giấy.
Không có logo, hẳn là cô ta tự tay đan. Đáng tiếc cô ta không biết, Giang Hách chưa bao giờ mặc đồ không có nhãn hiệu.
Tôi vẫn đi học, ghi chép, làm bài tập như thường lệ, mãi cho đến khi tan học.
Mọi người cùng nhau ngồi xe chuyên dụng Giang Hách phái tới.
Tôi lại tránh đám đông, một mình đi đến một giao lộ không có người, từ trong túi lấy ra một chiếc máy bay giấy, lấy bật lửa ra đốt.
Đời này, tôi kịp thời ngăn chặn những tổn thương, rời xa cặn bã trà xanh, sống thật tốt cuộc sống của mình.
Tôi sống rất tốt, tương lai cũng không tệ. Duy chỉ đã phụ lòng đứa bé chưa ra đời kia.
Ánh lửa rất nhanh đã đ//ốt cái máy bay giấy kia hầu như không còn gì.
Tôi thầm nghĩ, nếu như cả đời này tôi còn có hy vọng yêu đương kết hôn. Con hãy tới làm con của mẹ đi!
Mẹ rất mạnh mẽ, lần này, nhất định có thể bảo vệ tốt cho con.
Tôi trở về nhà, núp trong chăn đọc sách, bên ngoài bắt đầu đổ mưa lớn, lúc 12 giờ, Giang Hách gọi điện thoại cho tôi.
Tôi trực tiếp tắt máy. Ngủ thẳng đến nửa đêm, mẹ tôi tới đẩy tôi, nói Giang Hách đang ở trong sân.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ sáng. Bên ngoài mưa vẫn không ngừng.
Tôi ra khỏi cửa.
Hắn đứng trong mưa phùn, tóc dính vào mặt, đôi mắt phủ một lớp sương mù, nhìn thấy tôi câu nói đầu tiên chính là: “Vì sao không tới?”
Tôi che dù, đứng cách hắn năm sáu bước, sau đó không tiến lên nữa.
Cây dù rất nhỏ, tôi thật sự không muốn cùng hắn che chung.
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng nói tôi sẽ tới.”
Giang Hách nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Quên đi, không quan trọng.”
Mở mắt ra, hắn vào trong xe lấy bánh ngọt, sau đó đưa tôi đi theo: “Chờ cậu thổi nến.”
Tôi không nhúc nhích, nước mưa theo đuôi tóc hắn nhỏ xuống, môi cũng bị lạnh biến thành màu tím xanh.
Nhưng tôi dĩ nhiên tuyệt không cảm thấy đau lòng. Bốn mắt nhìn nhau, hắn dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi, cong môi, thở dài: “Lâm Yên, tính tôi nhận thua được không?”
“Cầu xin lão nhân gia đại phát từ bi để ý tới tôi, cũng đừng nhìn tôi như vậy.”
Tầm mắt của tôi rơi vào chiếc bánh ngọt trong tay hắn.
Trước đây vào ngày sinh nhật hắn, tôi là người bận rộn nhất. Phải chọn quà, tự tay làm bánh ngọt, viết thiệp chúc mừng, bố trí sân khấu……
Tôi không cầu báo đáp gì, lại càng không cầu mong có thể cùng hắn thổi nến, tôi chỉ hy vọng hắn vui vẻ.
Tôi không biết tại sao đời này Giang Hách lại đột nhiên thay đổi tâm tính, trở nên để ý đến tôi.
Nhưng thâm tình đến muộn còn đê tiện hơn cỏ rác. Tôi đã sớm không còn hiếm lạ.
“Giang Hách, cậu có hiểu hay không, tôi đã không thích cậu nữa. Chẳng những không thích, thậm chí, ngay cả bạn bè cũng không muốn làm cùng cậu.”
Lời vừa nói ra, Giang Hách cả người đều ngơ ngẩn.
“Cái, cái gì?”
“Tôi và Bạch Trăn Trăn đổi chỗ ngồi, là muốn cách xa cậu, tôi thi vào lớp A, cũng là muốn cách cậu thật xa. Trước kia tôi từng thích cậu, khiến cậu rất khó chịu, tôi biết sai rồi, tôi sửa.”
Giang Hách mạnh mẽ lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy! Lâm Yên, tôi thích cậu! Từ khoảnh khắc cậu không để ý tới tôi, tôi đã biết sai rồi! Tôi muốn cậu tới dự tiệc sinh nhật của tôi, chính là muốn thổ lộ với cậu. Tôi chuẩn bị hoa tươi, pháo hoa, thư tỏ tình ba nghìn chữ…..”
“Quá trễ rồi.”
“Hoặc là nói, con người tôi hay mang thù. Đau một lần sẽ nhớ lâu. Giang Hách, cứ như vậy đi, sau này, đừng tới tìm tôi nữa.”
“Sự ràng buộc giữa hai chúng ta, đến giờ phút này đã kết thúc.”
Mưa ào ào rơi xuống ô, tôi không chút lưu luyến xoay người trở về phòng.
Lần này tôi rất keo kiệt, ngay cả một chiếc ô không đáng giá cũng không muốn để lại cho hắn.
9.
Rất nhanh thành tích thi tháng đã có. Tôi lấy thành tích top 10 toàn trường vinh dự đăng quang bảng, cũng thuận lợi trở lại lớp A.
Ngày thu dọn đồ đạc, Tống Ninh ôm tôi, khóc đến sưng húp mắt: “Yên Yên, tôi thật sự rất luyến tiếc cậu, sau khi cậu đến lớp A, chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt nữa.”
Tôi sờ sờ đầu cậu ấy: “Tôi sẽ thường xuyên trở về tìm cậu chơi, cậu cũng phải cố gắng lên, nếu có thể thi vào lớp A, chúng ta còn có thể ngồi cùng bàn.”
Tống Ninh rên rỉ: “Cậu giet tôi đi!”
Trương Thiếu Dương tặng cho tôi một cuốn sổ, hy vọng tôi học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày và trở thành ánh sáng của lớp F.
Còn có rất nhiều bạn học có mối quan hệ tốt lôi kéo tôi nói chuyện một hồi, tặng tôi đồ ăn vặt cùng một ít đồ chơi nhỏ.
Sau khi từ biệt, tôi xách cặp sách chuẩn bị rời đi.
Giang Hách vẫn im lặng không nói đi tới, muốn giúp tôi chuyển đồ.
“Không cần.” Tôi từ chối. Giang Hách vươn tay ra có chút xấu hổ.
Lúc này Tịch Chinh từ bên ngoài đi vào, vô cùng tự nhiên tiếp nhận cặp sách trên tay tôi, dưới ánh mắt âm trầm của Giang Hách đón tôi đến lớp A.
Đến cửa, cậu ta đi vào trước một bước, treo cặp sách ở trên bàn bên cạnh cậu ta, sau đó vỗ vỗ cái ghế.
Mặt mày cong cong: “Lâm Yên, hoan nghênh cậu trở về.”
Tôi cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tịch Chinh, vươn tay về phía cậu ta: “Làm quen lại một lần nữa, bạn học Tịch Chinh, tôi là Lâm Yên lớp A.”
Nhoáng một cái đã hai năm trôi qua.
Trong thời gian này, Giang Hách thỉnh thoảng đến lớp A tìm tôi. Mua cơm cho tôi, đưa nước cho tôi, trời mưa đưa ô.
Hắn cũng giống như tôi ngày trước, theo đuổi người mình thích một cách say mê và kiên trì mà không đòi hỏi được đáp lại bất cứ điều gì.
Nhưng tôi không có bất cứ hồi đáp nào. Lòng tốt lớn nhất đời này của tôi, chính là không có hận cũng không trả thù.
Tôi dùng tất cả tinh lực để nâng cao bản thân mình. Chính vì không muốn liên quan gì đến những người này, không dẫm vào bi kịch kiếp trước.
Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, lớp F tổ chức một buổi tụ họp cuối cùng, Giang Hách uống say mèm.
Hắn đỏ mắt, cẩn thận từng li từng tí tới gần tôi, do dự thật lâu, hắn hỏi tôi: “Lâm Yên, tôi thật sự muốn biết cho rõ ràng, khi đó, rõ ràng cậu thích tôi như vậy, vì sao lại đột nhiên không thích nữa?”
Tôi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tôi từng mơ một giấc mơ, cậu trong mơ đối xử với tôi không tốt lắm.”
Tôi luyên thuyên rất lâu, thật kỳ lạ, lần nữa nói ra nội tâm tôi đã không còn gợn sóng nữa.
Như thể những ký ức từng rất sống động và đau đớn là câu chuyện của người khác.
Hắn rất chăm chú nghe, nghe đến cuối cùng, lông mi dài khép lại, ánh mắt yên tĩnh giống như một hồ nước mùa thu.
Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ cho rằng nó như một trò đùa tồi tệ. Ai biết hắn rất nghiêm túc nhìn tôi.
“Lâm Yên, Giang Hách kiếp trước không yêu em, nhưng Giang Hách kiếp này… Yêu em.”
Tôi uống một ngụm rượu, hơi say: “Nhưng Lâm Yên đời này, không định đợi nữa.”
Sau khi có thành tích thi đại học, tôi ghi danh vào đại học thủ đô, thành phố tôi thích, chuyên ngành tôi thích.
Tôi sẽ không bởi vì bất kì kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà tự hạ thấp giá trị con người, sống không vì bản thân nữa.
Ngày đến trường báo danh, Giang Hách đến tiễn tôi.
Người đến người đi ở sân bay, trong ánh mắt hắn đều là không muốn, dang cánh tay nói: “Lâm Yên, em đi lần này khả năng rất lâu cũng không thể gặp mặt được, ôm một chút không tính là quá phận chứ?”
Thành tích thi đại học của hắn không lý tưởng lắm, cho nên lựa chọn học lại, từ biệt lần này quả thật không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Tôi lùi lại một bước, không cho tay hắn chạm vào tôi.
C//ắt đ//ứt ảo tưởng là phong cách hành sự cả đời này của tôi.
Vẻ mặt hắn cô đơn: “Được rồi. Lâm Yên, em chờ anh một năm, anh sẽ đi tìm em.”
Tôi lắc đầu: “Không cần chờ, cậu đừng lãng phí thời gian.”
Lúc này, tiếng thông báo của sân bay vang lên. Tôi dứt khoát quay đầu bước đi, ngay cả một câu khách sáo trước khi chia tay cũng keo kiệt không nói ra miệng.
Phía sau, giọng Giang Hách truyền đến: “Anh mới không nghe em!!! Lâm Yên, anh nhất định sẽ đi tìm em!!”
Tôi lấy tai nghe ra, trực tiếp bịt lỗ tai. Lên máy bay, tôi tìm được vị trí tương ứng ngồi xuống.
Lúc này, một mùi hương tuyết tùng rất dễ ngửi truyền tới. Tôi nghiêng đầu, chỉ thấy một khuôn mặt đẹp đến mức khiến mọi người ganh tị.
Tịch Chinh mỉm cười với tôi: “Lão đại, bốn năm kế tiếp phải nhờ cậu bảo vệ tôi rồi!”
[HẾT]