Yêu Lấy Chính Mình - Chương 2
4.
Từ sau chuyện đưa canh lần trước, tôi và Giang Hách cũng không nói chuyện nữa.
Tôi không tham dự bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn nữa, không còn mặt dày mày dạn quấn quít lấy hắn giành thiện cảm, mà đặt toàn bộ tâm tư ở việc học tập, tranh thủ sớm ngày trở lại lớp A.
Đợi đến lớp A, tôi sẽ không cần mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, hai năm sau thi tốt nghiệp trung học, tôi cũng sẽ không giống như kiếp trước, cố ý trượt kì thi để ở lại thành phố hắn học đại học kia, nhìn hắn và mối tình đầu chia tay rồi quay lại, muốn chet lại muốn sống.
Tôi sẽ trốn thật xa, tốt nhất là mỗi người một phương, đời này cũng không cần lại gặp nhau.
Nhưng chương trình học trung học đối với tôi bây giờ mà nói, quả thực có chút khó khăn với tôi.
Tôi nhờ mẹ tôi tìm một gia sư đến dạy thêm cho tôi, giữa rất nhiều lựa chọn, tôi chọn người cùng trường với tôi, đến từ lớp A Tịch Chinh.
Năm đó thi vào trung học phổ thông, cậu ta đã vượt qua tôi trở thành học bá đứng đầu kì thi.
Cuộc đối thoại đầu tiên của hai chúng tôi, cũng đặc biệt lời ít ý nhiều. Tôi nói: “Tôi muốn tăng thành tích nhanh nhất, trở lại lớp A.”
Cậu ta nói: “Giao cho tôi.”
Tôi bắt đầu qua lại với Tịch Chinh, gặp phải bài tập không biết, tôi sẽ tập hợp chúng lại, sau đó tranh thủ giờ giải lao đến lớp A tìm cậu ta hỏi.
Dần dà, trường nhị trung lại xuất hiện tin đồn mới. Nói tôi là siêu cấp liếm chó, không còn vây quanh Giang Hách là bởi vì đã thay đổi mục tiêu.
Còn mượn danh nghĩa học tập, quấy rầy học bá, thật ghê tởm.
Thậm chí còn khiến cho các fan hâm mộ của Tịch Chinh bất mãn, có lần vào một ngày sau khi tan học, bọn họ còn chặn tôi ở phía sau tòa nhà dạy học.
“Lâm Yên, tránh xa Tịch Chinh một chút! Chó liếm ở lớp F như mày, không xứng xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
Nữ sinh nói chuyện cạo trọc đầu, dáng người to lớn, cơ bắp phát triển, vóc dáng cũng cao hơn tôi nửa cái đầu, hình như là dân thể thao chuyên nghiệp của lớp C.
Phía sau có ba nữ sinh tuy rằng không cao lớn bằng cậu ta, nhưng cũng đều có dáng vẻ hung thần ác sát.
Bọn họ nhanh chóng vây thành một vòng tròn, nhốt tôi ở giữa.
Tôi giữ bình tĩnh nói: “Tịch Chinh là gia sư tôi mời, tôi bỏ tiền cậu ấy bỏ sức, tôi cũng không hề chiếm một chút tiện nghi của cậu ấy.”
Nữ sinh cạo đầu khinh thường nở nụ cười: “Gia sư gì chứ? Không phải chỉ là cái cớ để mày muốn quyến rũ Tịch Chinh sao? Lâm Yên, mày thật không biết xấu hổ, trước kia lúc theo đuổi Giang Hách đã dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ, đuổi theo Giang Hách không được lại tới quấy rầy Tịch Chinh, cũng là con gái như nhau tao thật mất mặt thay mày!”
“Đúng vậy! Mày thật kinh tởm!”
“Cậu ấy sẽ không thích một người si tình, lăng nhăng và không lo học hành chăm chỉ như mày đâu!”
“Tịch Chinh là học sinh giỏi, nếu ngày nào đó thành tích của cậu ấy kém đi, ảnh hưởng đến kết quả thi đại học trong tương lai của cậu ấy, mày chịu trách nhiệm nổi không?”
Tôi có chút không nói nên lời, phải, tôi thừa nhận trước kia tôi có chút đầu óc yêu đương, nhưng tôi đã cải tà quy chính, chuẩn bị học tập thật tốt vì tương lai sau này rồi đó!
Sao Tịch Chinh chỉ phụ đạo cho tôi mấy đề, lại khiến cho các cậu ấy không vui như vậy rồi! Huống chi tôi cũng trả tiền mà!
Nữ sinh đầu đinh đã mất đi kiên nhẫn, tiến lên một bước, lồng ngực thẳng tắp đụng vào tôi, tôi bị đẩy lui về phía sau vài bước.
“Không cho mày thấy chút màu sắc, mày sẽ không biết lỗi của mình đâu!”
Vừa nói xong, mấy nữ sinh bên cạnh cậu ta cũng xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.
“Các người đang làm gì vậy?”
Lúc này, Tịch Chinh đúng lúc chạy tới, kéo cổ tay tôi, tôi lui ra phía sau cậu ta.
Vóc dáng một mét tám mấy, bả vai rộng lớn, tấm lưng cao ngất, mang theo sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Mấy nữ sinh nhìn thấy người tới là Tịch Chinh, dáng vẻ hung ác vừa rồi thoáng chốc biến mất tăm, thậm chí còn tỏ ra vô tội đáng yêu.
Diễn viên cũng không lật mặt nhanh như bọn họ.
“Tịch Chinh, cậu đừng bị bộ dạng của Lâm Yên lừa, cậu ta chỉ là trà xanh thôi, không theo đuổi được Giang Hách mới quấn quít lấy cậu.”
“Chúng tớ chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu ta là học sinh lớp F, nếu ảnh hưởng đến việc học của cậu thì làm sao bây giờ?”
“Cậu ta chỉ muốn nói chuyện yêu đương với cậu, không giống chúng tớ, sẽ chỉ đau lòng cho cậu!”
Hay lắm! Vừa nói tôi là trà xanh nhưng bọn họ lại một bên trà ngôn trà ngữ.
Lúc này, người bên cạnh mở miệng: “Lâm Yên là kim chủ của tôi!”
Giọng nói to rõ hạ xuống, ngay cả tôi cũng sửng sốt một chút.
Tịch Chinh nắm lấy bả vai tôi, khí phách tuyên bố: “Tôi sống là dựa vào cậu ấy, ai c//ắt đ//ứt con đường tiền tài của tôi, tôi nhất định phá bỏ thiên đường của hắn!”
Khụ! Vẫn là thiếu niên cấp hai.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu ta kéo tôi bước nhanh rời đi.
Cuối cùng, đi ra khỏi trường học, cậu ta nắm vai tôi, xoay qua lại xoay qua, từ đầu đến chân, tỉ mỉ nhìn một lần.
“Có chịu thiệt không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt. Những người đó tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không để cho bọn họ bắt nạt cậu nữa. Cậu… sẽ không bởi vì việc này mà không cho tôi dạy chứ?”
“Tôi dám chắc sẽ không có người nào dạy tốt hơn tôi.”
Thấy tôi im lặng, cậu ta lại có chút gấp gáp: “Tôi sẽ trực nhật giúp cậu.”
“Còn giúp cậu lấy nước nóng, cho đến khi cậu tốt nghiệp.”
“Sau này, cậu chính là lão đại của tôi!”
Cậu ta cúi đầu, mùi tuyết tùng dễ ngửi trên người xộc thẳng vào mũi tôi: “Được không, Lâm Yên?”
Tôi cảm thấy trêu chọc cậu ta thật sự rất vui, vì thế gật đầu.
Tịch Chinh giảng đề thật sự dễ hiểu, nếu đột nhiên đổi gia sư, chỉ sợ tôi cũng không quen.
Mặt mày cậu ta giãn ra: “Sau này, tôi sẽ đến lớp cậu tìm cậu, bọn họ muốn nói thì cứ nói tôi đi!”
5.
Đến giữa giờ học ngày hôm sau. Tịch Chinh như đã hẹn ngày hôm qua, đi vào lớp tôi.
Phải biết rằng học sinh lớp A thành tích xuất sắc lại tâm cao khí ngạo, từ trước đến nay rất khinh thường việc giao tiếp với người lớp F.
Cậu ta đến, thoáng chốc đã khiến cho cả lớp chấn động.
Dưới sự chú ý của mấy chục cặp mắt, Tịch Chinh bước chân dài đi tới trước mặt tôi, tự nhiên cầm lấy bút trong tay tôi, nhìn thoáng qua đề toán tôi làm thế nào cũng không giải được, nhanh chóng viết ra quá trình giải đề trên giấy nháp.
Tôi ngưỡng mộ giơ ngón cái lên. Học bá thật đúng là học bá!
Trương Thiếu Dương đằng sau oán hận hất cánh tay Giang Hách, nhỏ giọng nói: “Hắn chính là Tịch Chinh, người gần đây rất thân với Lâm Yên.”
Giang Hách lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng chỉ qua vài giây, hắn lại đứng thẳng lên, dùng chân nặng nề đá chân ghế của tôi một cái. Bất mãn nói: “Lâm Yên, cậu ầm ĩ tôi không ngủ được!”
Tôi cau mày nhìn hắn, tôi vừa rồi đang xem đề, căn bản là không có lên tiếng.
Hơn nữa, mọi người trong lớp đều đang đùa giỡn, có ai không lớn hơn tiếng của tôi chứ?
Vì thế tôi không để ý đến hắn, tiếp tục nghiên cứu đề bài cùng Tịch Chinh. Ai ngờ một cây bút bi từ phía sau bay tới, trực tiếp rơi vào vở của tôi, còn vẽ ra một đường thật dài.
Chet tiệt! Tôi vừa mới giải quyết được câu hỏi!
Người của Giang Hách tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh ngực, hai chân xếp chồng lên mặt bàn, dáng vẻ không dễ chọc: “Lớp F của chúng tôi không hoan nghênh người của lớp A, thức thời một chút, mau cút ra ngoài!”
Lớp F không chào đón người lớp A? Đây không phải là muốn kiếm chuyện sao?
Tôi hít sâu một hơi, không cam lòng yếu thế nói: “Giang Hách, có bệnh thì đi uống thuốc đi, đừng ở đây nổi đ//iên!”
Mặt Giang Hách hoàn toàn âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Trương Thiếu Dương và Tống Ninh ở một bên sợ tới mức hít sâu.
Tôi trừng hắn một cái, quay đầu thu dọn sách vở trên bàn: “Tịch Chinh, chúng ta lên sân thượng, đừng để ý đến tên thần kinh này.”
Nói xong, tôi kéo tay Tịch Chinh đi ra ngoài. Lớp học vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hai chúng tôi.
Phía sau, Trương Thiếu Dương nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ kiếp, cậu ấy thật sự thích Tịch Chinh sao?”
Giang Hách: “…”
Bị Giang Hách gây rắc rối, vốn tranh thủ giờ giải lao thì lại sắp vào lớp rồi. Tôi hẹn với Tịch Chinh sau khi tan học sẽ làm đề ở tiệm trà sữa.
Ai ngờ, đợi đến tối tan học, lúc tôi thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, Giang Hách lại xuất hiện ở cửa lớp.
Xét thấy biểu hiện ban ngày của Giang Hách, tôi thật sự lười nói nhảm với hắn, chuẩn bị rời đi.
Cơ thể hắn chặn đường tôi: “Nghe nói cậu muốn thi vào lớp A?”
Tôi có chút không kiên nhẫn: “Đúng vậy, làm sao?”
“Tôi giúp cậu tìm gia sư.”
Hắn cúi đầu nhìn tôi chằm chằm: “Tìm người tốt nhất.”
“Không cần, tôi có Tịch Chinh là đủ rồi.”
Sắc mặt Giang Hách rất khó coi, cố nặn ra mấy chữ: “Cậu ta thì biết cái gì?”
“Dù sao cũng hiểu biết nhiều hơn cậu.” Tôi đẩy hắn ra, đi không quay đầu lại.