Yêu Hoàng Trăm Tuổi Của Ta - Chương 5
11.
Ta nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết.
Thiên lôi gào thét lao xuống phía…
Ấy từ từ!
Đánh về phía Sở Chương Nam và nhi tử của hắn ta!
Ông trời nhận nhầm người à?
Hay là tuổi thọ bị chia, tội nghiệt cũng bị chia theo?
Trước mắt ta sáng bừng, ta cố gắng di chuyển đầu rồng, nhìn về phía Sở Chương Nam bị đánh đến thổ huyết, dùng chút hơi sức cuối cùng, run rẩy nói: “Hút tổ tiên của mình thì thôi đi, còn hút tuổi thọ của lão tử, đánh chết phụ tử nhà ngươi.”
Bạch Huyền thấy thiên lôi buông tha ta, hai mắt cũng sáng lên, dường như hắn cũng nghĩ đến chuyện gì đó.
Không biết Bạch Huyền phun thứ gì ra.
Sau đó lại nhét thẳng vào miệng ta.
Ta bị sặc gần chết, đồ Bạch Huyền thối này còn không vỗ lưng cho ta.
Hắn chạy về phía câu thần trận Sở Chương Nam tạo nên.
Ta không hiểu cho lắm.
Nhưng khi ta thấy Bạch Huyền đưa tất cả đệ tử của tông Vạn Tiên vào bên trong, ta đã hiểu.
Đến lượt lão nương mượn mạng chó của bọn họ rồi!
Sở Chương Nam cách đó không xa ngày càng già yếu.
Sự sống của ta cũng từ từ khôi phục.
Ta cũng thành công biến về hình người.
Bạch Huyền vừa khóc vừa ôm lấy ta, siết ta chặt đến mức thở không ra hơi.
Khóc xong lại dữ tợn mắng ta: “Sau này còn dám một mình đi đánh nhau nữa, ta đánh nàng!”
Ta đúng là đã làm sai, không dám nói gì, dựa vào vai hắn giả chết.
Trước khi đi, Bạch Huyền hủy tông Vạn Tiên, đem tất cả người từng khiến ta tổn thương giam cầm dưới đống phế tích này.
Để bọn họ cảm nhận chính câu thần trận bọn họ tạo ra.
12.
Bạch Huyền ôm ta về cung điện hắn tĩnh dưỡng.
Ngày nào cũng tìm linh dược để ta bồi bổ.
Hôm đó không biết Bạch Huyền cho ta ăn gì, ta làm thế nào cũng không nhả ra được.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đến hỏi Bạch Huyền.
Bạch Huyền không chịu nói.
Ta đưa ra giả thiết: “Yêu đan tiên thiên?”
Bạch Huyền không nói lời nào.
Xem ra là đúng rồi, yêu đan tiên thiên chỉ có yêu tộc trời sinh như Bạch Huyền mới có, là cơ căn khí vận và tuổi thọ của yêu tộc, có thể nói là cái mạng thứ hai của yêu tộc.
Ta có hơi tức giận nói với hắn: “Chàng đưa cho ta rồi chàng thì sao? Chàng vẫn là con nít, ảnh hưởng đến tu luyện.”
Bạch Huyền cũng không gân cổ cãi như bình thường mà lạnh mặt, học theo giọng điệu của ta nói:
“Chàng vẫn là con nít, ảnh hưởng đến tu luyện ~”
“…”
Đồ nhãi ranh này.
Xem ra còn chưa hết giận.
Khi còn nhỏ ngốc nghếch ngoan ngoãn, sao lớn lên lại xấu tính vậy chứ.
Khiến người ta nhức đầu.
Ta hơi mấp máy môi, ôm lấy cổ hắn nói: “Sinh con cho chàng, chàng đừng giận nữa nhé?”
“Ai cần con! Ngay cả ta nàng cũng không cần, giờ lại còn sinh con!” Bạch Huyền nghe xong càng tức giận hơn.
“Thật xin lỗi, là ta sai rồi.” Ta ngoan ngoãn nhận lỗi.
Bạch Huyền nghe xong hừ một tiếng, quả nhiên sắc mặt tốt hơn nhiều.
“Sau này trước khi làm gì ta sẽ đều nói với chàng, thương lượng với chàng, không khiến chàng lo lắng.” Ta ôm Bạch Huyền, nghiêm túc nhận lỗi.
“Nàng biết là tốt.” Bạch Huyền nhếch môi, khó chịu đưa ra yêu cầu: “Nàng nói một câu yêu ta đi.”
Ta hơi hé miệng, nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy xấu hổ, ta đã ba ngàn tuổi rồi còn chưa nói yêu đương bao giờ đâu.
“Nói không nên lời.” Ta từ chối.
Bạch Huyền gấp: “Lúc chơi nàng còn đồng ý gọi ta là ca ca, giờ nói yêu ta lại không được là sao?”
Chàng đừng có nói nữa! Đây là chuyện có thể nói sao?
“Mau ngậm miệng!” Ta xấu hổ bịt miệng hắn lại.
Ta không nói, nhưng Bạch Huyền lại nghiêm túc nhìn ta, muốn truyền đạt tình yêu của mình.
“Ta thích nàng, ta yêu nàng, nhưng ta sợ A Lan không biết, cho nên ta vẫn luôn nói, chỉ cần ta nói nhiều thêm mấy lần thì A Lan sẽ biết ta rất yêu nàng.”
Nhịp tim ta đập rất nhanh.
Một lúc lâu sau ta cũng học theo dáng vẻ của Bạch Huyền, nói: “Ta cũng yêu chàng, hi vọng chàng biết.”
Bạch Huyền biết, hắn rất vui, chân tay lóng ngóng.
Ta cảnh giác giữ tay hắn lại: “Chàng làm gì?”
Bạch Huyền nắm lại tay ta, đỏ mặt, ấp úng nói: “Không phải nàng nói muốn sinh con cho ta sao? Ta đồng ý.”
Ta bị giữ ngược lại, lòng như tro tàn.
Vẫn là câu nói kia.
Oắt con đáng ghét.
Hơn nữa lại còn là hổ con tràn đầy tinh lực.
[Hết]