Yêu Hoàng Trăm Tuổi Của Ta - Chương 4
8.
Trước khi Sở Chương Nam đi còn nói lời ác độc, nói sẽ khiến ta hối hận.
Nhưng Bạch Huyền cũng tức giận.
Ta hỏi hắn làm sao.
Bạch Huyền tức giận nói với ta:
“Nàng háo sắc như vậy sao? Đã nói ta lớn rất nhanh mà nàng lại giấu ta tìm một người khác! Ta trẻ tuổi, lại còn khỏe hơn, sao nàng lại muốn tìm người khác?”
Vẻ mặt ta kì quái.
Ta háo sắc cái gì chứ?
Hổ nhỏ này hình như không phân biệt được ai là người trước ai là người sau.
Ta từ từ giảng giải ân oán giữa ta và Sở Chương Nam cho hắn nghe.
Bạch Huyền nghẹn đến đỏ mặt, hàm súc nói: “Nàng không cần dựa vào hắn, bây giờ ta đã có năng lực phá trận cho nàng.”
“Nhưng nàng phải tự đến lấy.”
Tay đang vớt cá của ta cứng đờ lại.
Ta quay đầu lại nhìn về phía Bạch Huyền đang cởi đai lưng ở bên cạnh mình, chần chừ hỏi hắn: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
Cơ thể thiếu niên đối xứng khỏe mạnh, cơ bắp phát triển, cường tráng lại không mất đi chất thiếu niên.
Ta nhìn Bạch Huyền dần đến gần, nuốt một ngụm nước bọt.
Ta muốn quay lại trong hồ, muốn hóa thành nguyên hình, như vậy hắn sẽ không thể làm gì được ta.
Không ngờ Bạch Huyền nhanh hơn ta một bước, hắn nắm lấy mắt cá chân ta, ép ta nhìn thẳng về phía mình.
“Nhất định phải như thế sao? Có thể tôn trọng người già không? Ta lớn tuổi rồi, không chịu được lăn lộn.” Ta yếu ớt nói.
“Sờ đuôi phải phụ trách, sờ đuôi có nghĩa là cầu hoan.” Ánh mắt Bạch Huyền mê ly, hừ hừ hai tiếng, căn bản không cho ta quyền từ chối.
Ngươi cũng đâu nói với ta không thể sờ đuôi!
Đâm lao phải theo lao, ta chỉ có thể thỏa hiệp, y phục cũng rơi xuống.
…
Mặt hồ bị gió thổi không ngừng gợn sóng, từng trận bọt nước đập vào bờ.
Ngày hôm sau.
Cuối cùng Bạch Huyền cũng nguyện ý rời khỏi hồ của ta.
Ta mệt mỏi dựa người bờ hồ phơi nắng.
Chưa phơi được một lúc, hổ đen lớn đã đi tản bộ về.
Vui vẻ chải tóc cho ta.
“Nào, đừng có nghịch nữa.” Ta nghiêng đầu đẩy đầu hổ ra.
Sao mà lưỡi hổ lại có gai thế này.
Phần vảy giao ở sau gáy ta sắp bị hắn liếm trọc rồi.
Hổ đen xong việc còn thích thú hóa nguyên hình giẫm eo ta, móng vuốt lớn vừa lên vừa xuống.
Thắt lưng đau có lẽ do hắn giẫm.
Cho dù ta không phải động vật họ mèo ta cũng biết cái này gọi là giẫm sữa, là hành động của con con.
Bạch Huyền trưởng thành thật rồi đấy chứ?
“Bạch Huyền!” Ta gọi hắn.
Hổ đen nghiêng đầu nhìn ta.
Ta nghiêm túc nhìn về phía Bạch Huyền nói: “Theo lời loài người, người mới mười sáu tuổi sao?”
Bạch Huyền nghe xong biến lại hình người, cúi đầu nhìn mình, bất mãn thì thầm: “Nàng mới mười sáu!”
Ta nghe xong thì tức giận.
Sao lại bắt chước lại lời của ta vậy!
Ta không biết nói gì.
Bạch Huyền liều mạng nói ta tranh thủ thời gian phá trận ra ngoài.
Một chút cũng không cho người ta nghỉ ngơi.
Dưới sự thúc giục của hắn, ta chỉ có thể ngưng ma khí phá trận.
Quả nhiên, sau khi song tu với Bạch Huyền, ta cũng có được năng lực thần kì kia.
Câu thần trận mạnh mẽ không chịu nổi một kích của ta.
9.
Lúc ta đang cảm thán tự do thật tốt.
Đột nhiên ta lại phun ra một ngụm máu.
Bạch Huyền giật mình, nắm chặt lấy tay ta không buông: “A Lan, nàng sao vậy?”
Ta đè cảm giác muốn thổ huyết xuống, để tay ra sau lưng, bấm đốt ngón tay.
Cũng không có gì, chỉ là tuổi thọ và khí vận không nhiều hình như bị ai đó vay mượn.
Xem ra xương giao và máu không nên đưa cho Sở Chương Nam.
Giao ngốc bị người ta lừa rồi chứ sao.
Nhưng ta vẫn lừa gạt hổ đen.
“Lần sau ngươi đừng có cắn ta, đều bị ngươi chọc tức mới nôn ra máu.”
“Gạt người!” Bạch Huyền trừng mắt cãi ta.
Thấy không lừa được, ta cũng chỉ có thể trung thực:
“Bị Sở Chương Nam lừa, ta muốn đi tìm hắn.”
Bạch Huyền muốn đi cùng nhưng bị ta từ chối.
Một giao già ba ngàn tuổi như ta còn bị con người đùa nghịch, huống hồn còn là hổ nhỏ choai choai này.
“Không được, ta muốn thấy nàng, Khương Lan, nữ nhân xấu đừng có hòng ném ta đi.” Bạch Huyền tức giận nói.
Ở hồ ta không xử lí được ngươi, bên ngoài ta không xử được chắc?
Ta nâng tay tạo cấm thuật vây Bạch Huyền lại.
Bạch Huyền vô cùng lo lắng, hô lên với ta:
“Nàng có biết Yêu Hoàng hiện tại là ta không, ta không yếu như nàng nghĩ, thả ta ra! Đừng bỏ ta lại… Nàng không yêu ta sao?”
Vẻ mặt hổ nhỏ khẩn trương nhìn ta, đôi mắt thăm dò ánh mắt ta như muốn xem ta có tình cảm với hắn không.
Ta hơi động đậy môi, tránh khỏi ánh mắt Bạch Huyền, xoay người rời đi.
Yêu, sao lại không yêu?
Tiểu quỷ luôn thiên vị ta khiến ta cảm thấy động tâm.
Đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều.
Cho dù Yêu tộc được thiên đạo chiếu cố cũng không thể đấu lại nhân tộc.
Lần này đến tông Vạn Tiên, có thể sống cầm xương giao về là tốt nhất.
Nhưng có lẽ không về được.
Vì ta, muốn chết chung.
Cho nên, trước khi giết một số người để trút giận, ta không nên liên lụy Bạch Huyền.
Mấy ngày sau, lúc ta sắp đến tông Vạn Tiên.
Đột nhiên một đại hán Yêu tộc cao ba mét cản đường ta lại, cứng nhắc hỏi.
“Nhìn cô nương chắc là chuẩn bị đi báo thù!”
Ta hé miệng, vừa định nói thì đại hán kia đã phối hợp nói:
“Trên đường báo thù quá nguy hiểm, cô nương mang linh thú cường đại này đi cùng đi!”
Đại hán thành kính chụm hai tay lại, trong tay là một con mèo đen nhỏ uy phong lẫm liệt, trên đầu còn đội hoàng quan nhỏ màu vàng.
“…”
Ta im lặng một lúc lâu.
Ừm… Không biết nên nói thế nào.
Rõ ràng như vậy, cho rằng ta không thể nhìn được sao?
Mèo đen nhỏ dường như thấy ta không tin, bắt đầu mở miệng học tiếng mèo kêu:
“Be be nha be be nha be be nha be be nha be be nha!”
Ta: “?”
Đại hán: “?”
Ta ngây ra như phỗng, mèo kêu như thế này sao?
Tay đại hán run bần bật, nhìn mèo đen nhỏ trong tay, cũng chỉ có thể chột dạ che giấu: “Mèo… mèo Quảng Đông.”
Còn nữa, linh thú nhà ai lại đầu đội kim quan?
Ta tiện tay vứt cấm thuật vây hai người họ lại, khuyên mèo đen nhỏ một câu: “Bạch Huyền, mau về đi.”
Mèo đen nhỏ tức đến mức nhe răng trợn mắt.
Có hơi đáng yêu.
Khóe miệng ta hơi nâng lên, tâm trạng rất tốt, tiếp tục đến tông Vạn Tiên.
10.
Đến tông Vạn Tiên.
Hình như đang tổ chức tiệc cho nhi tử của Sở Chương Nam và Ôn Hàm Nhược.
Sở Chương Nam kiêu căng khoe khoang thiên phú của con mình.
Tân khách và đệ tử bên dưới nhao nhao phụ họa, nói đứa nhỏ sau này lớn lên sẽ là người xuất chúng nhất.
Ta hơi nheo mắt, nhìn xương giao trên người đứa bé kia.
“Có thể không trưởng thành được đâu.” Ta lơ lửng trên không trung, tốt bụng nhắc nhở.
Vì ta muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Đám người ồn ào ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía ta.
Sắc mặt Sở Chương Nam nặng nề.
Có lẽ không ngờ ta có thể tự mình phá trận ra ngoài.
Ôn Hàm Nhược cười lạnh, không chút sợ hãi vì sự xuất hiện của ta.
Đứa nhỏ trong lòng Ôn Hàm Nhược vui vẻ chỉ về phía ta: “Là giao, phụ thân giết nàng, giết nàng, mẫu thân nói ăn thịt giao sẽ càng thông minh lợi hại hơn.”
Sở Chương Nam bay lên đối mặt với ta, một lúc lâu sau nói với ta: “A Lan, đi đi, nể tình tình cảm ngày trước, ta bỏ qua cho ngươi, ngươi quay về dãy núi ngủ đi, ta biết mạng ngươi không còn lâu.”
“Sở Chương Nam, hình như ngươi nhầm lầm gì rồi, ta đến để giết người, không phải đến để dưỡng lão.” Ta lạnh lùng nói.
Sắc mặt Sở Chương Nam lạnh tanh, nghiêm túc nói với ta:
“Nếu không đi thì để lại xác, ngươi đừng trách ta ác độc.”
Đại trận tông hộ tông Vạn Tiên sáng lên.
Sau mấy giây, vô số đạo thuật bay về phía ta.
Từng đỉnh núi quanh tông Vạn Tiên sáng lên vô số tiểu trận.
Hợp lại.
Lại là câu thần trận.
Vô số đệ tử tông Vạn Tiên đứng trong trận, vẻ mặt tỉnh táo, giống như đã biết ta sẽ đến.
Hình như ta hiểu ra gì đó.
Hóa ra năm đó không phải là tình cờ.
Bọn họ cũng tham lam thật đấy.
Ta thở dài, không còn khắc chế ma khí của mình, tản nó ra vây kín toàn bộ tông Vạn Tiên.
“Tổ tiên ngươi đã từng nói cho ta cách hóa rồng.” Ta nhàn nhạt nhìn đám người như sâu bọ dưới chân mình.
“Ăn người, ăn một số lượng lớn người tu tiên, trở thành Ma Long nghiệp chướng nặng nề, Ma Long cũng là rồng.”
Ta đã từng muốn trở thành rồng chính thống, không muốn chọn cách như vậy nên mới cố gắng khắc chế ma khí trên người.
Vì để bảo tồn sinh mệnh, ta vẫn luôn hoạt động trong hình dạng con người, khi ta hóa thành thân giao khổng lồ có thể che khuất cả bầu trời.
Ta bay về phía đám người, trong tiếng kêu sợ hãi của bọn họ, nuốt từng đệ tử Vạn Tiên vào bụng.
Còn bắt được Ôn Hàm Nhược đang muốn chạy trốn.
Vì để tra tấn nàng ta, ta cố ý chậm rãi nhấm nuốt, nghe tiếng kêu đau đớn của nàng ta dần nhỏ lại, lúc này mới hài lòng nhổ nàng ta ra.
Đã nói từ trước rồi, dạng như Ôn Hàm Nhược, chó cũng không thèm.
Ôn Hàm Nhược máu me đầm đìa, đã không còn nhìn ra dáng vẻ lúc trước.
Câu thần trận muốn trấn áp ta, nhưng lại như đứa nhỏ không làm gì được người lớn.
“Tại sao, tại sao câu thần trận lại không trấn áp được?”
Nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi đến kinh ngạc của Sở Chương Nam, ta thờ ơ.
Ta ăn xong nhiều người, chậm rãi mọc sừng rồng, có được vảy rồng, ma khí bao trùm khắp nơi.
Tính mạng ta trôi qua nhanh hơn trước, trước khi chết, ta phải nhanh chóng giết chết Sở Chương Nam.
Sở Chương Nam không ngừng né tránh đòn của ta, đã vậy còn dám uy hiếp ta.
“Khương Lan, ngươi không sợ trời phạt sao? Ta đã xin thiên đạo hạ phạt! Thiên lôi sắp đến, tốt nhất ngươi nên đi đi!”
Sở Chương Nam vừa dứt lời.
Một đạo thiên lôi đã đánh mạnh lên thân rồng của ta.
Ma Long khổng lồ bị đánh ngã trên mặt đất.
Ta im lặng nằm trên đá vụn, máu sền sệt chảy ra từ vảy lân của ta, ta không ngừng thở dốc, hô hấp có hơi khó khăn.
Sở Chương Nam mừng như điên, triệu tập đệ tử bao vây ta.
Ý thức của ta dần trở nên mơ hồ.
Long tức thô nặng phả xuống mặt đất, tro bụi cũng bay lên.
Buồn ngủ quá, rất nhớ Bạch Huyền, ta sắp chết sao?
Thật không cam tâm, rõ ràng trước đó còn dư tuổi thọ mà.
Nhiều đến mức có thể sinh con với Bạch Huyền rồi mới chết.
Càng nghĩ càng giận, trước khi chết lại không thể giết Sở Chương Nam.
Nhìn Sở Chương Nam xách đao chuẩn bị chặt thủ cấp của mình, ta chấp nhận số phận, hai mắt nhắm chặt.
Một tiếng hổ gầm vang vọng tông Vạn Tiên.
Sở Chương Nam bị một bóng đen đè ngã xuống đất.
Ta cố gắng mở mắt nhìn, là Bạch Huyền.
Hắn vẫn đến.
Bạch Huyền nhìn thảm trạng của ta, lửa giận ngút trời, ấn Sở Chương Nam dưới chân khiến hắn ta không thể động đậy.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Sở Chương Nam, móng nhọn lóe lên ánh sáng lạnh cắm thẳng vào mắt hắn ta, sau đó hung hăng kéo một đường xuống dưới.
Tiếng thét chói tai thê lương của Sở Chương Nam vang lên.
Bạch Huyền ném hắn ta sang một bên, hóa thành hình người, vội vàng chạy đến ôm ta.
“A Lan, nàng đừng sợ, ta đến với nàng rồi.” Giọng Bạch Huyền mang theo tiếng khóc làm trái tim ta rung động.
Khiến lòng ta mềm đến mức rối tinh rối mù.
Ta muốn hôn hổ nhỏ của ta, nhưng ngay cả sức hóa hình người ta cũng không có.
Hổ con khóc rất đau lòng.
Ta không nỡ nhìn chút nào.
Nhưng thiên lôi vẫn đang ngưng tụ, muốn đánh chết Ma Long nghiệp chướng nặng nề.
Ta không sống được.
Ta cố gắng chống đỡ, nhỏ giọng gọi tên Bạch Huyền.
Bạch Huyền khóc lóc ôm lấy ta, chuẩn bị nghe ta nói gì đó.
“Mau giết Sở Chương Nam, mẹ nhà hắn, ngươi giết người không bổ đao à?” Ta yếu ớt nói.
Ta sợ thiên lôi làm hắn bị thương, muốn nói chuyện khác để chuyển sự chú ý của hắn, muốn hắn mau buông ta ra.
Bạch Huyền không để ý đến ta, càng khóc đau lòng hơn, ôm chặt lấy đầu ta nức nở.
“Thích nàng, rất thích nàng, nàng đừng chết, được không?”
“Ta không yêu ngươi, mau cút đi.”
Ta thật sự không còn sức.
Đẩy cũng không đẩy được, lừa cũng không xong.
Tiếng sấm vang lên, thiên lôi sắp đến.