Yêu Hoàng Trăm Tuổi Của Ta - Chương 3
5.
Nhưng mấy năm sau Sở Chương Nam cũng không đến.
Hổ đen con ngược lại lại quay về.
Hôm đó ta ở trong hồ đến phát chán, khó có khi hóa thành hình người đi tản bộ bên trong.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng đen chạy như bay từ bên ngoài trận pháp đến.
Ta nghĩ, hôm nay có yêu thú muốn đâm vào trận pháp này rồi chết sao, nếu ta đưa tay ra bắt thì có phải sẽ vồ được thức ăn mới không?
Kết quả khi bóng đen lại gần, ta nhìn kĩ lại mới biết là một con hổ đen.
Nghĩ cũng biết đó là Bạch Huyền, đã lâu không gặp, hắn đã lớn hơn rất nhiều.
Cũng không biết vì sao lông lại xù thành thế này, trông có vẻ rất tức giận.
Cũng rất đáng yêu.
Ta ăn cá nhỏ, hăng hái nhận xét Bạch Huyền, hoàn toàn quên mất việc mình ném đi Bạch Huyền trước đó.
Ta hoàn toàn không ý thức đang lại gần.
Cứ như vậy.
Không chút phòng bị…
Bạch Huyền giống như một tòa núi nhỏ xuất hiện trước mặt ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng hắn đã nhe răng ra lao thẳng vào bụng ta.
Đồng tử ta rung động.
“Cmn!”
Ta không kịp chuẩn bị mà bay ra xa, lăn lộn trên mặt đất, đau đến mức ta hít thở liên tục.
Ta có thể mạnh đến mức nào chứ, hình người sao chịu nổi một kích này.
Ta nằm trên mặt đất, mặt trắng bệch suy nghĩ lung tung, ta còn nghĩ nếu như mình mang thai thì có phải đã bị hắn đụng cho sinh non luôn rồi không.
Má ơi, đau đến muốn mạng.
Cảm giác như số tuổi thọ không còn nhiều lại bị giảm đi một nửa.
Đồ nhãi ranh thối này… Trả thù, tuyệt đối là trả thù ta.
Ta vốn định giáo dục hắn một trận.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, một thiếu niên mặc áo bào đen lộng lẫy, đôi mắt vàng xinh đẹp chứa đầy nguy hiểm đang tức giận nhìn ta!
Ôi, ta ngẩn người.
Thiếu niên xinh đẹp này là ai vậy? Bạch Huyền? Hả? Lớn như vậy rồi sao?
Ta ôm bụng dưới, vừa định bò lên đã bị thiếu niên mặc áo bào đen nắm chặt hai tay, không thể động đậy.
“Nữ nhân xấu bội tình bạc nghĩa!” Bạch Huyền nghiến răng lên án ta, trong đôi mắt vàng đều là sự tức giận.
Vẻ mặt ta ngẩn ra, ta vứt bỏ cái gì chứ.
Một lát sau ta mới nhớ đến chuyện Bạch Huyền bị ta vứt bỏ.
Đúng là hơi có lỗi chút.
Nhìn thiếu niên Bạch Huyền trước mặt, ta lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Sát lại gần thế làm gì, hơn nữa sao hắn lại lớn như vậy rồi.
“Ném ngươi đi là vì muốn tốt cho ngươi, mau buông tay ra, ta ba ngàn tuổi, ngươi mới mấy tuổi chứ, ngươi quá nhỏ, không thích hợp với ta.” Ta yếu ớt giải thích, cũng đưa ra lí do hợp lí.
“Ta đã trưởng thành, sao lại không thích hợp?” Bạch Huyền cúi đầu, giọng thiếu niên khàn khàn vang lên bên tai ta: “Ta không còn nhỏ nữa, đã lớn rồi.”
Ta vừa định phản bác, không ngờ Bạch Huyền đã nắm lấy cằm ta, khiến ta không thể động đậy.
“Ngươi muốn làm… làm gì?” Ta lắp bắp hỏi hắn.
Bạch Huyền cũng lắp bắp giống ta: “Ta muốn hôn… hôn ngươi.”
Sau đó một nụ hôn nóng bỏng đặt xuống đôi môi lành lạnh của ta.
Đầu óc ta trống rỗng, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
“Há miệng.” Giọng thiếu niên khàn khàn của Bạch Huyền lại vang lên: “Còn nữa, không phải thích sờ đuôi của ta sao? Sờ đi.”
Ta sống chết không chịu.
Ma Giao một đời anh minh như ta sao lại bị một thằng nhãi ép buộc thế này được!
Sau đó.
Ta bị hắn cắn.
“Bạch Huyền! Ngươi là chó sao!”
6.
Ta như Lâm Đại Ngọc, yếu đuối dựa vào tảng đá bên cạnh, che dấu răng trên xương quai xanh khóc không ra nước mắt.
Không thể bình tĩnh và tỉnh táo như ngày thường.
Sao chuyện này, sao chuyện này…
Tai và cần cổ Bạch Huyền đỏ bừng, hắn ngồi xếp bằng đối diện ta, mím môi thở phì phò nhìn ta, đuôi sau lưng vểnh lên trời.
Không biết hiện tại dạy dỗ hắn còn được không.
“Không thể cắn người, phải biết tôn trọng người già.” Ta che vết răng, yếu ớt nói với hắn.
“Khương Lan ngươi là nữ nhân xấu.” Bạch Huyền quay đầu đi hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy, trực tiếp vẫy đuôi bỏ đi.
Đây có tính là đùa bỡn lưu manh xong không chịu được phê bình mà bỏ chạy không?
Ta im lặng.
Mấy ngày sau Bạch Huyền cũng không đến tìm ta, không hiểu vì sao ta lại thở dài một hơi.
Vì Sở Chương Nam đến.
Ta nghĩ chắc ta hơi sợ việc Bạch Huyền gặp Sở Chương Nam.
“A Lan, con rối đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn cần một giọt máu tim của nàng.” Sở Chương Nam nói với ta như đó là chuyện đương nhiên.
Đến thì đến, đáng tiếc vừa đến đã muốn đông muốn tây.
Ta nheo mắt, nghĩ không biết có phải hắn ta đang xem ta là đồ ngốc không.
Máu tim sao, ta có thể cho người à?
Sở Chương Nam thật sự muốn cứu ta ra ngoài sao?
Có lẽ hắn ta đã xem đó là điều đương nhiên.
Ta im lặng, đưa tay thi pháp, ma khí khổng lồ túm lấy Sở Chương Nam ở ngoài trận, định chất vấn hắn ta.
Đúng lúc này, Ôn Hàm Nhược trốn ở núi đá bên cạnh lập tức chạy ra, huy kiếm chém về phía ma khí của ta, đáng tiếc ma khí của ta không xê dịch chút nào.
Ôn Hàm Nhược hét lớn: “Thả phu quân ta ra, đồ yêu thú đê tiện!”
“Phu quân của ngươi?” Ta nheo mắt, nhìn Sở Chương Nam đang toát mồ hôi lạnh. Sở Chương Nam không nói lời nào, ngược lại Ôn Hàm Nhược lại nói thay hắn ta.
“Ngươi cho rằng Tiểu Nam ca thích ngươi sao? Một yêu tộc Hậu Thiên ti tiện! Nói thế nào cũng chỉ là một nghiệt súc mà thôi! Sao xứng đáng với tông chủ tông Vạn Tiên được.” Vẻ mặt Ôn Hàm Nhược độc ác nhìn ta gằn từng chữ.
“Hơn nữa ta đã sinh nhi tử cho Tiểu Nam ca, nếu như không phải vì ngươi chiếm hôn khế, nếu không chúng ta đã sớm thành hôn rồi.”
“Hàm Nhược, đừng nói nữa!” Lúc này Sở Chương Nam mới lấy lại tinh thần, vội vàng bịt miệng Ôn Hàm Nhược lại.
Ta bị nàng ta chọc cười.
“Tông chủ tông Vạn Tiên?” Ta nhìn về phía Sở Chương Nam, cười lạnh nhạt: “Rất đáng sợ sao?”
Sở Chương Nam đỏ bừng mặt, cắn răng không rên một tiếng, Ôn Hàm Nhược ở một bên lại vội vàng nhỏ giọng thì thầm an ủi hắn ta: “Là yêu thú này không biết điều, Tiểu Nam ca đừng tức giận, chàng còn ta và hài tử.”
Cũng không biết có phải là không chịu được giọng nói giễu cợt và ánh mắt xem thường của ta không.
Sở Chương Nam đột nhiên tức giận ngước mắt nhìn ta nói: “Ngươi vốn dĩ đều nhìn ta như vậy, nhìn ta như ta chỉ là một con côn trùng vậy! Thậm chí còn không thèm để ý đến ta!”
“Ta là Sở Chương Nam, là nhi tử trưởng của tiên môn Sở gia ngàn năm, người kế thừa tông Vạn Tiên! Ngươi chỉ là một yêu tộc Hậu Thiên nhập ma mà thôi, kí khế ước là ngươi với cao ta! Nếu như ngươi ngoan ngoãn đợi ta thì ta còn làm thế này sao?”
Ta nhìn Sở Chương Nam nổi giận nhíu mày, không biết tự tôn đột nhiên xuất hiện này của hắn ta là sao.
Dường như hắn ta đã quên, nơi trú đóng tông Vạn Tiên là dãy núi ta từng ngủ say.
Tiên tổ của hắn ta chỉ là sơn dân chân núi.
Về phần hôn ước kia là bậc cha chú của ngươi cầu xin ta.
Nói một cách khác, mọi thứ của Sở gia là ta cho.
Mà ta muốn, chẳng qua chỉ là phương pháp hóa rồng Sở gia ngẫu nhiên có được.
Kết quả Sở Chương Nam lại cảm thấy ta rất quý trọng hắn ta! Còn cảm thấy kí khế ước với ta là đang bị lỗ!
Ta trầm mặc không nói, không biết nên giải thích như thế nào, ta cũng không quan tâm đến hắn ta, chỉ nghĩ đến tuổi thọ của mình.
Nhưng sự im lặng của ta, trong mắt Sở Chương Nam lại trở thành tự ti.
Cũng không biết Bạch Huyền đã xuất hiện từ lúc nào.
Bạch Huyền nâng chân đạp Sở Chương Nam trước mặt ra, trực tiếp đi vào trong trận pháp trong ánh mắt khiếp sợ của hắn ta.
“A Lan, nàng đừng thích hắn, nàng thích hổ nhỏ đúng không?” Bạch Huyền cưỡng chế nắm lấy tay ta, mắt vàng sáng lấp lánh nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này nàng có thể song tu với ta không?”
7.
Ta còn chưa kịp hỏi Bạch Huyền chui từ đâu ra.
Sở Chương Nam đã tức giận nói với Bạch Huyền:
“Ngươi chui ra từ đâu vậy? Nàng là vị hôn thê của ta!”
Thấy Bạch Huyền không để ý đến mình, Sở Chương Nam nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng ta mà tức giận nhưng lại không thể vào được trận pháp, hắn ta không quan tâm đến Sở Hàm Nhược tái mặt ở bên cạnh, cắn răng nói:
“Khương Lan, nếu như trong lòng ngươi còn có ta thì nhanh chóng buông tay ra, ta còn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước của chúng ta, chỉ là Hàm Nhược sẽ đồng thời nhập môn với ngươi, làm bình thê.”
Ta cạn lời, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn Sở Chương Nam, tại sao hắn ta lại cảm thấy ta không có hắn ta thì không ổn chứ?
“A Lan sẽ thích ta, đúng không?” Lúc này Bạch Huyền cũng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ta, hơi hé môi, cần cổ đỏ bừng, thiếu niên ngượng ngùng nâng cằm.
“A Lan, hôn ta.”
Đúng vậy.
Ai sẽ từ chối một thiếu niên như chú mèo to, hơn nữa lại còn môi hồng răng trắng, biết nói lời cầu hôn thế này chứ?
Ta ngay trước mặt Sở Chương Nam, hôn mạnh lên mặt thiếu niên ngượng ngùng, còn đưa tay sờ đuôi hổ của hắn!
“Khương Lan! Sao ngươi dám!” Sở Chương Nam đánh vào trận pháp, tức giận nói.