Yêu Hoàng Trăm Tuổi Của Ta - Chương 1
1.
Ta là một Ma Giao hơn ba ngàn tuổi.
Ta đi nhầm vào một phong ấn, không biết bị nhốt bao lâu.
Tuổi thọ của ta sắp hết, nếu cứ ngồi chờ chết như vậy, thứ chờ ta sẽ là sự tàn phá về cả tâm hồn lẫn thể xác.
Vì mạng sống, ta thường xuyên dùng tuổi thọ không còn nhiều của mình để ngưng hồn ra ngoài.
Qua mặt trận pháp, ra ngoài tìm kiếm thảo dược hộ hồn.
Hôm nay ta cảm nhận được một gốc dược có năng lực hộ hồn vô cùng mạnh mẽ.
Nguyên thần của ta không ngừng tìm kiếm.
Ta tìm được gốc dược có năng lực hộ hồn kia.
Chỉ là nó đang bị một con tiểu bạch hồ mắt vàng xinh đẹp non nớt ngậm lấy.
“Ô ~” Tiểu bạch hổ đeo vàng đeo bạc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ta đột nhiên xuất hiện, phát ra âm thanh non nớt.
Nhìn qua thì đây là tôn yêu có thân phận tôn quý đời thứ hai.
“Chào ngươi.” Ta hơi mấp máy môi, có chút ngượng ngùng chào hỏi.
Nhưng tay lại không chút ngượng ngùng giật linh thảo trong miệng hổ con xuống.
Ta lập tức hấp thu dược lực, tu bổ gia cố nguyên thần hồn phách.
Tiểu bạch hổ ngẩn người.
Đến khi hắn kịp phản ứng lại thì ta đã hấp thụ xong linh thảo, nguyên thần cũng hồi phục không ít.
Lúc này tiểu bạch hổ mới hiểu mình vừa bị người ta cướp đồ, hắn tức đến hai mắt ngấn nước, ngao ngao kêu lên với ta, thậm chí còn duỗi móng ra cào ta.
Ta có hơi áy náy, thế là ôm lấy hổ con đang ồn ào gào thét, định an ủi hắn một lúc.
Kết quả phát hiện dây chuyền vàng đứa nhỏ này đeo hình như là pháp khí dùng để trấn ma khí.
Ta không thích cười, nhưng lúc này lại ngượng ngùng cười.
Ta là yêu thú tu luyện thành yêu hậu của yêu tộc, còn từng nhập ma.
Bị tâm ma quấy rầy một thời gian dài.
Gặp được đứa nhỏ này là phúc khí của ta.
“Ngao…” Hổ con được ta ôm thì yên tĩnh hơn nhiều, đuôi béo vung vẩy, nhỏ giọng lầm bầm.
Đôi mắt vàng to tròn nhìn ta, dáng vẻ chờ người ta dỗ dành.
Ta đưa tay xoa cần cổ ngắn xù lông của hắn.
Tiểu bạch hổ cho rằng ta muốn gãi cằm hắn, rất phối hợp ngẩng cái đầu to của mình lên.
Ta lấy dây chuyền vàng đi.
“Ngao?” Tiểu bạch hổ không thể tin được nhìn hành động của ta.
Sau khi lấy được thứ mình muốn, ta đặt tiểu bạch hổ xuống đất, chuẩn bị rời đi.
Nhưng nghĩ lại thì thấy hơi quá đáng, thế là ta nhét một con cá trắng chỉ có ở nơi phong ấn cho hắn.
Xem như là phí bịt miệng đi.
Sau đó học giọng của hắn, “ngao ngao” hai tiếng, xem như bàn giao.
Tiếp đó ta nhanh chóng thu hồn về cơ thể mình.
Ta biến thành giao thân, chìm vào đáy hồ tu luyện.
Con hổ con quả nhiên là một tôn yêu quý tộc.
Vì ta thường xuyên nghe thấy có người tìm dây chuyền vàng ở bên ngoài trận pháp.
Bọn họ còn lẩm bẩm gì đó:
“Nghe nói người ta lấy dây chuyền vàng và túi nước nhỏ của điện hạ, nhưng lại không cần tiểu điện hạ.”
“Không biết là không có mắt nhìn hay là ngại nên vứt bỏ điện hạ của chúng ta, haiz, thật là.”
“Ta đâu có lấy túi nước nhỏ của hắn.” Ta mặt không thay đổi tự nhủ.
Giao thân lại chìm sâu xuống nước hơn.
Mặc dù biết họ không vào được, nhưng ta vẫn cần mặt mũi, tốt nhất đừng có thấy ta.
2.
Cho đến một ngày nào đó, ta đột nhiên cảm nhận được hình như có ai đó đang nhìn mình, đồng thời còn tác động đến trận pháp.
Ta nhíu mày, suy nghĩ có phải là vị hôn phu nhân tộc vô dụng Sở Chương Nam đến tìm ta không.
Ta nổi lên mặt nước, cẩn thận thăm dò.
Một con hổ nhỏ vằn đen đứng trước trận pháp, ánh mắt lấp lánh nhìn ta.
Ta: “…”
Đến đòi nợ à?
Ta có thể chắc chắn, hổ con này chính là đứa nhỏ bị ta trấn lột, chỉ là không biết tại sao lại biến thành màu đen.
Nghĩ không được, ta cũng lười nghĩ.
Dù sao hắn cũng không vào được, trắng đen gì đó cũng thế.
Thế là ta không chút kiêng kị, từ đáy hồ lấy ra một con cá bạc rồi ăn.
Chờ ở nơi này quá lâu, ta cũng có hơi chán, ma khí của ta quá mạnh, cho nên yêu tộc bình thường không dám tự tiện đến nơi này, sợ bị ma khí xung quanh chui vào người.
Hổ nhỏ này xem như là yêu tộc đầu tiên phát hiện ra ta.
Chờ ta ăn xong một con cá, hổ nhỏ vẫn còn đứng yên nhìn ta.
Ánh mắt nóng bỏng khiến ta có hơi khó chịu.
Ta nhíu mày, suy nghĩ xem hắn có phải cũng muốn ăn không.
Thế là ta lại lấy ra một con, tiện tay ném cho hổ con bên ngoài trận pháp.
Trận pháp này chỉ để ngăn ta ra ngoài, cũng ngăn người khác vào, ngược lại không ngăn những con cá nhỏ này.
Hổ con hí hửng ngậm cá chạy đi.
Ồ, hóa ra là thèm cá, không đến tìm ta đòi dây chuyền là được rồi.
Ta lại xuống dưới đáy hồ tu luyện.
Chỉ là không ngờ trong một thời gian dài hổ con đều đến nhìn lén ta.
Dần dần, hắn trưởng thành hơn nhiều, cũng học được cách nói chuyện, sẽ dùng giọng ngây thơ hỏi ta, ta lấy đồ của hắn mấy lần, hắn hỏi gì ta đáp đó.
“Ngươi tên gì.”
“Khương Lan.”
“Ngươi là cái gì?”
“Giao.”
“Ta tên Bạch Huyền, A Lan có thể làm thê tử nuôi từ bé của ta không?”
Ta: “…”
Ai bảo hắn hỏi vấn đề này vậy?
Ta mặt không thay đổi giải thích với hắn: “Ta ba ngàn tuổi.”
Hi vọng hắn biết khó mà lui.
Đúng là ta lấy đồ của hắn.
Nhưng cũng chưa đến mức ba ngàn tuổi còn phải lấy thân gán nợ.
“Thật giỏi, càng thích.” Bạch Huyền ngẩng đầu, mắt vàng sáng long lanh nhìn ta: “Làm ơn gả cho ta!”
Ta không rảnh mà để ý tên nhóc con ngốc nghếch này.
Đuôi giao thả xuống hồ, nửa người trên dựa lên bờ, ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi, định chơi xấu, làm như không nghe thấy.
“Ngươi sẽ gả cho ta, đúng không?” Giọng nói non nớt của Bạch Huyền như ở sát bên tai ta.
Ta nhíu mày, mở mắt ra nhìn.
Một chú hổ con lông mịn mũi hồng mong đợi nhìn tôi.
Ta nhíu mày, nghiêm túc hỏi hắn: “Sao ngươi lại vào đây được!”
Bạch Huyền ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Ta là Cửu Dương Tiên thể, máu của ta và mẫu thân ta có thể phá trận, có thể làm thuốc.”
“Cửu Dương Tiên thể.” Ta lẩm bẩm, tâm trạng trở nên phức tạp.
Ông trời không quên ta.
Ta nhấc hắn lên, nhìn cơ thể mập mạp của hắn, suy nghĩ xem nên cắn ở chỗ nào để lấy máu phá trận.
Nên cắn chỗ mũi hồng, hay đệm thịt mềm mại của hổ nhỏ đây.
Nếu cắn một cái chắc hắn sẽ khóc lâu lắm.
Ta cau mày yên tĩnh.
Bạch Huyền còn không biết mình gặp nguy hiểm, khuôn mặt ngây thơ nhìn ta nói: “A Lan, ngươi cũng muốn dùng Nguyên Dương của ta để phá trận sao? Vậy phải đợi ta lớn hơn một chút, có một ít không thể dùng được đâu.”
Tay ta run lên một cái, hổ con trực tiếp bị ta ném xuống đất.
Hắn đang nói cái gì vậy?
Nguyên Dương cái gì?
Nguyên cái gì?
Dương cái gì?
Bạch Huyền bị ngã đau, uất ức đến gần ta, cố gắng nghiêng người để lộ ra phần bụng mềm mại.
“Ngã đau, A Lan xoa cho ta.”
“Rời khỏi đây, nếu không ta sẽ giết người.” Ta nhìn thẳng vào mắt Bạch Huyền, sau khi khuyên bảo hắn thì yên lặng lùi xuống đáy hồ.
Ta đã ba ngàn tuổi, đây là đầu tiên ta thấy tiểu quỷ thân thiết như thế này, không biết nên làm thế nào.
Nếu là lần sau hắn lại đến…
Ta sẽ lấy mạng của hắn.
Hai mắt ta nhắm lại, một lần nữa chìm xuống đáy hồ.
Một lát sau, giọng Bạch Huyền lại vang lên: “A Lan có muốn sờ Linh Đang không? Linh Đang của ta mềm hơn bụng.”
Còn chưa đi?
Ta nổi lên mặt nước, ngẩng đầu trừng hắn.
Sao lại có tiểu quỷ vừa có thể thân thiết vừa không biết xấu hổ như vậy chứ.