Yêu Em Say Đắm - Chương 5
21
Hôm nay lúc chiều tối bỗng nhiên trời đổ mưa, Mạnh Phi Yến như là sớm có dự liệu, đi tới cửa hàng hoa giúp tôi chuyển hoa.
Sau khi chuyển hoa xong, quần áo của hai chúng tôi đều ướt đẫm.
Đêm mưa, đường phố yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt, cùng một đôi nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt.
Mạnh Phi Yến nâng mặt tôi, tự nhiên cúi người hôn xuống.
Cách quần áo bị mưa làm ướt, hai thân thể dán sát dần dần bắt đầu nóng lên.
Mạnh Phi Yến bỗng nhiên buông môi tôi ra, vùi đầu vào cổ tôi thở dốc.
“Làm sao vậy?”
Tôi bị hôn đến mê muội, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Hắn dùng chóp răng nhẹ nhàng cắn da bên cổ tôi, giọng nói khàn khàn: “Không sao, là anh hơi mệt.”
Cánh tay người đàn ông trước mặt kiên cố mạnh mẽ, tôi cảm nhận được sự đau đớn rất nhỏ ở bên cổ, bỗng nhiên nghĩ đến lời chị Minh Gia nói.
Mạnh Phi Yến…… Không được.
Cứ bị hạ thuốc là phát sốt ngay, hôm nay đã đến nước này cũng không thể tiếp tục.
Tôi vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi: “Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừm.”
Hắn cúi đầu đáp một tiếng, khẽ hôn lên môi tôi.
Tôi cầm cự không được, đang muốn hôn lại, lại nghe chuông trên cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang.
“Tô Viên, anh đau dạ dày…”
Cả người Phó Dung Xuyên ướt đẫm, chật vật vịn khung cửa, ánh mắt đỏ dữ dội.
Mạnh Phi Yến nhíu mày, bảo vệ tôi ở phía sau.
Phó Dung Xuyên tựa như không nhìn thấy hắn, chỉ nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng nói: “Tô Viên, anh tới đón em về nhà.”
“Phó Dung Xuyên, tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta chia tay rồi.” Ngữ khí của tôi mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Hắn còng lưng, có vẻ như là đau dữ dội, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Anh không tin, em yêu anh như vậy, làm sao có thể yêu người khác được chứ.”
“Tiểu Viên, chúng ta về nhà, ngày mai liền đi lấy chứng nhận có được không?”
“Phó thiếu.”
Mạnh Phi Yến ôm tôi vào lòng, độc mồm độc miệng nói: “Đăng ký kết hôn với bà nội mình có phải có chút không ổn hay không?”
“Ông nội còn ở đây, Phó thiếu trước tiên không nên chào hỏi một câu sao?”
Phó Dung Xuyên nhớ tới lời trước kia đã nói với tôi, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Viên, anh sai rồi. Trước kia là anh hồ đồ, bây giờ anh biết mình sai rồi.”
Tôi nắm tay Mạnh Phi Yến, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, trong lòng không còn cảm xúc gì: “Phó Dung Xuyên, quá muộn rồi.”
Lãng tử muốn quay đầu lại, nhưng tôi đã không cần nữa.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô Viên, Phó Dung Xuyên biết, mình hoàn toàn không có cơ hội.
Hắn và Tô Viên ở chung quá lâu, thời gian dài dẫn đến hắn có thói quen chỉ cần hắn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô.
Cho nên nhiều năm như vậy, hắn ỷ vào tình yêu của Tô Viên mà tùy ý làm bậy.
Đến lúc này, hắn cuối cùng đã làm tan vỡ tình yêu của cô.
Cô thật sự, không cần hắn nữa.
22
Sau khi Phó Dung Xuyên đi, cửa lớn của cửa hàng hoa vừa bị đóng lại, Mạnh Phi Yến liền đặt tôi lên tường cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, không mang theo chút tình dục, bình thường trấn an.
Tôi biết, hắn đang đau lòng cho tôi.
Hôn xong, hắn chống lên chóp mũi tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Viên của chúng ta có rất nhiều người yêu thương.”
Nội tâm giống như nước đọng bởi vì những lời này của hắn mà nổi lên gợn sóng, hốc mắt của tôi đột nhiên đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trước kia chịu nhiều ấm ức hơn nữa, tôi cũng có thể nhịn xuống không khóc.
Không phải mạnh mẽ chỉ vì tôi biết.
Được yêu mới có quyền rơi nước mắt.
Mạnh Phi Yến khe khẽ thở dài, ôm tôi đang khóc đến không thở nổi vào trong ngực, giống như là dỗ trẻ con, vỗ lưng tôi từng chút một.
Hắn quá dịu dàng, làm cho tôi có loại cảm giác nằm mơ không chân thật.
Tôi nắm chặt ống tay áo hắn, nghẹn ngào hỏi: “Em không xinh đẹp cũng không ưu tú, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Mạnh Phi Yến cẩn thận lau nước mắt của tôi, nghe vậy ngước mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Câu trả lời rất bất ngờ.
“Yêu một người cần lý do sao?”
Hắn nói: “Anh không biết vì sao anh yêu em, nhưng anh biết, anh chỉ yêu em.”
23
Rạng sáng, sau khi tâm tình của tôi ổn định lại một chút, Mạnh Phi Yến mới chuẩn bị rời đi.
Một ly nước cũng không uống đã để cho người ta đi, đúng là không có nhân tính.
Tôi ở trước cửa kéo vạt áo hắn, thử hỏi: “Hay là, hôm nay anh nghỉ ngơi ở chỗ em đi.”
Hắn nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “An tâm với anh như vậy sao?”
Tôi nhất thời nhanh miệng, nói lời trong lòng ra: “Anh có thể làm gì em chứ?”
“Là ai ở bên ngoài bôi nhọ danh dự của anh.”
Mạnh Phi Yến từng bước tới gần tôi, nói: “Anh không được sao?”
“Không, không phải sao?”
Tôi dán sát vào chân tường, lui không thể lui, ngập ngừng nói: “Anh bị hạ thuốc cũng phát sốt.”
“Xem ra làm người cũng không thể quá chính trực.”
Hắn kéo tôi vào vòng tay hắn và cắn vào tai tôi: “Tiểu Viên, anh nghĩ anh cần phải tái tạo lại hình ảnh của mình trong trái tim em.”
Phòng nghỉ ngơi của cửa hàng hoa chật hẹp muốn chết, đã cuối thu, trong phòng lại oi bức khác thường.
Tôi ghé vào cửa sau, rầm rì khóc: “Mạnh Phi Yến, em tin, em tin…”
Nhưng hắn lại nhẹ giọng cười nhẹ, nói: “Tiểu Viên, muộn rồi.”
Mạnh Phi Yến cao hơn tôi rất nhiều, chỉ cần hơi khom lưng là có thể hôn tôi từ sau lưng.
Môi cùng môi kề nhau, hắn lại giống như vẫn không thỏa mãn, nghiêng đầu, khắc chế cắn ở đầu vai của tôi, giống như là đang kiệt lực khống chế dục vọng muốn nuốt tôi vào bụng.
Cho đến khi dấu vết của hắn lưu lại trên da thịt của tôi, hắn mới hài lòng nhả ra.
“Mạnh Phi Yến, xin anh, em, em……”
Lời cầu xin tha thứ còn chưa ra khỏi miệng, đã bị hắn đụng vỡ nát không chịu nổi.
Suốt một ngày, cửa hàng hoa cũng không mở cửa kinh doanh.
Mơ mơ màng màng sắp mất đi ý thức, tôi cảm thấy trán rơi xuống một nụ hôn.
Giọng nói khàn khàn của Mạnh Phi Yến vang lên bên tai.
“Hoa nhài nhỏ của anh.”
24
Tôi và Mạnh Phi Yến kết hôn không mời quá nhiều người.
Lúc Nhâm Tình sửa sang lại khăn trùm đầu cho tôi nói Phó Dung Xuyên vừa mới tới hôn lễ.
“Phó Dung Xuyên bảo tôi mang cái này đến cho cô.”
Cô ấy lấy ra một chiếc nhẫn, là chiếc tôi trả lại cho Phó Dung Xuyên lúc chia tay.
“Đồ cũ trước kia, còn cần nó làm gì?”
Tôi ném nhẫn vào thùng rác: “Tôi muốn đi về phía trước, cô nói với anh ta, đừng làm những chuyện vô dụng này nữa.”
Nhâm Tình vui mừng nở nụ cười: “Người yêu như trồng hoa, Tiểu Viên, cô thay đổi rất nhiều, Mạnh Phi Yến đối với cô thật sự rất tốt.”
Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, hào phóng tao nhã, trên mặt đã không còn sự nhát gan, có thêm chút tự tin và ung dung.
Cùng một chỗ thời gian dài như vậy, so với người yêu, Mạnh Phi Yến càng giống người dẫn đường của tôi hơn.
Là một người lớn tuổi, anh ấy đã truyền lại cho tôi kinh nghiệm sống của mình một cách không keo kiệt, từng chút một dẫn tôi ra nước ngoài bán hoa.
Cách anh ấy yêu tôi, là cho tôi sức mạnh rời khỏi anh ấy.
“Tiểu Viên, mau nhìn dưới lầu.”
Tiếng la hét liên tiếp vang lên, tôi nhìn xuống lầu.
Mạnh Phi Yến mặc âu phục màu trắng, dắt một con ngựa trắng, tươi cười dịu dàng nhìn tôi: “Tiểu Viên, anh tới đón em.”
Anh ấy đến đón tôi để gả cho anh ấy.
Tôi không xinh đẹp hay xuất sắc, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi là nhân vật chính của thế giới này.
Không do dự, tôi xách váy chạy xuống lầu, nhào vào trong lòng anh.
Từ nay về sau, con đường dài hơn nữa, có anh đi cùng tôi.
Hết