Yêu Em Say Đắm - Chương 2
5
Sắp đến lễ tình nhân, cửa hàng hoa ngày càng bận rộn.
Cái nhìn kinh ngạc về khu biệt thự kia dần dần bị tôi quên lãng.
Cũng sắp đến giờ đóng cửa, trong tiệm đột nhiên có một đơn hàng giao hàng bên ngoài.
Là đưa đến một hội sở rất nổi tiếng, tôi bảo Tiểu Hàn về nhà, tự mình đi xe điện đi giao hoa.
Vừa tới gần hội sở, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Là một người bạn nữ của Phó Dung Xuyên, quan hệ với tôi cũng coi như tạm được.
Tôi nghe máy.
Giọng nói của cô ấy có chút lo lắng: “Tiểu Viên, Dung Xuyên uống nhiều rượu bị loét dạ dày nên được đưa vào bệnh viện, bác sĩ khuyên thế nào cũng không chịu uống thuốc, miệng vẫn nhắc tới tên cô, cô mau tới một chuyến đi.”
Phó Dung Xuyên bị bệnh đau dạ dày thì tôi biết.
Ở cùng nhau lâu như vậy, là tôi một mực điều trị cho hắn.
Khi hắn đau dạ dày sẽ trở nên vô cùng nóng nảy, cũng chỉ có tôi mới có thể chịu được tính tình thối của hắn, hắn nhẹ nhàng uống thuốc nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, hắn có đau hay không cũng không liên quan đến tôi.
Tôi dừng xe lại, lạnh nhạt nói: “Tôi bận nhiều việc lắm, anh ta muốn chết thì cứ để cho anh ta làm mình làm mẩy đi, không cần báo cho tôi biết.”
Điện thoại không chút do dự bị cúp, Nhâm Tình nhìn thần sắc không kiên nhẫn của Phó Dung Xuyên trên giường bệnh, do dự nói: “Tiểu Viên hình như đang bận, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.”
Phó Dung Xuyên nghiêm mặt không rên một tiếng, những người khác cũng không dám nói gì.
“Mỗi ngày đều chỉ biết đến đống hoa rách kia, ông đây đau muốn chết vậy mà cô ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái!”
Phó Dung Xuyên một cước đạp đổ cái bàn trước mặt, cái ly thủy tinh vỡ vụn.
Hắn ở trong đống hỗn độn trầm mặt đứng nửa ngày, lại giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên cười nói: “Tô Viên chỉ là đang lạt mềm buộc chặt, chờ tôi đi dỗ cô ấy.”
Hắn lại nằm trên giường bệnh, chắc chắn nói: “Cùng lắm ba ngày, nhất định cô ấy sẽ khóc lóc trở về cầu xin tôi quay lại.”
Nhâm Tình nhìn bộ dạng đắc ý của Phó Dung Xuyên, có chút hoài nghi do hắn bị Tô Viên vứt bỏ nên điên lên rồi.
6
Câu lạc bộ này nổi tiếng rất loạn, tôi nhờ nhân viên phục vụ đưa hoa đến rồi chuẩn bị rời đi.
Đi tới một góc khuất, lại đột nhiên bị người ta kéo vào cầu thang tối đen.
Tay chạm môi tôi nóng như lửa, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, giọng nói người đàn ông ẩn nhẫn mà khàn khàn: “Đừng sợ, là tôi.”
Giọng nói thật quen tai… còn chưa kịp nhớ lại, trời đất quay cuồng, tôi đã bị người đàn ông trước mặt đè lên vách tường.
Ánh mắt tiếp xúc, tôi nhận ra người trước mắt, đột nhiên kinh ngạc trợn to mắt.
Lần đầu tiên gặp nhau là một tuần trước.
Rõ ràng là hắn đã nhận ra tôi từ lâu.
Bên ngoài cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào, dường như có người đang tìm cái gì đó.
“Áo khoác của anh ta để ở hành lang, người hẳn là ở bên này.”
“Cẩn thận tìm xem, tiểu thư còn đang chờ.”
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
“Xin lỗi.”
Hắn chỉ cúi đầu nói một câu như vậy, liền đột nhiên ngăn chặn môi của tôi.
Hơi thở đan xen, môi lưỡi chạm vào nhau.
Cầu thang chật hẹp giống như đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, muốn thiêu đốt tôi và hắn.
Cánh tay hắn ôm tôi càng ngày càng chặt, cả người giống như dã thú không có sự giam cầm, đấu đá lung tung.
Đúng lúc này, cửa cầu thang bỗng nhiên bị mở ra, ánh sáng chói mắt làm cho tôi không tự giác rụt về phía sau.
Rồi lại bị hắn dùng sức ấn vào trong ngực.
Nhiệt độ tay bên hông nóng kinh người, tôi theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị hắn hôn càng sâu.
Người đi tới nở nụ cười một tiếng, lại đóng cửa cầu thang lại.
Thế giới trước mắt lại biến thành một mảnh đen kịt, tiếng nói chuyện bên ngoài mông lung truyền vào.
“Có phải anh ta không?”
“Không có, chỉ có một đôi uyên ương.”
7
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, môi lưỡi của tôi rốt cuộc cũng được giải phóng.
Người đàn ông chậm rãi buông lỏng sự giam cầm đối với tôi, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đôi môi sưng đỏ của tôi, ánh mắt u ám.
Chỉ một giây, hắn liền ngước mắt lên, tự giác kéo dài khoảng cách với tôi.
“Xin lỗi.”
Giọng nói của hắn vẫn vô cùng khàn khàn.
Tôi dùng tay áo hung hăng lau miệng, tức giận nói: “Một tiếng xin lỗi là xong sao? Anh đây là đang quấy rối tình dục, phạm pháp có hiểu hay không!?”
Tôi cứ tưởng hắn ta là một quý ông.
Nhìn người đàn ông trầm mặc không nói, sự tức giận của tôi đạt tới đỉnh điểm: “Báo cảnh sát, tôi muốn báo…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, thân ảnh cao lớn đứng trước mặt bỗng nhiên ngã xuống.
Tôi bị dọa thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, lắp bắp nói: “Này, là anh có lỗi trước, đừng hòng giả chết để mà hãm hại tôi đấy.”
Người đàn ông dựa tường ngồi xuống nghe vậy khép hờ con mắt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không phải muốn hãm hại cô, tôi cũng biết tôi sai…”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ, cho đến cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Trong cầu thang hoàn toàn yên tĩnh, hắn cúi đầu lẳng lặng ngồi, ngay cả tiếng hít thở có vẻ như cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tôi to gan tới gần, dùng ngón tay chọc chọc bả vai hắn, cẩn thận nói: “Này, anh không sao chứ?”
Người vốn không có động tĩnh đột nhiên giơ tay nắm lấy đầu ngón tay của tôi, nhiệt độ nóng rực từ trên người hắn truyền tới, làm cho trái tim của tôi hung hăng nhảy lên một chút.
“Đừng để tôi lại một mình… ” Làm như nói mê, cầu thang lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Tôi mím môi, chậm rãi tránh tay hắn ra.
8
Mùi nước khử trùng của bệnh viện vô cùng gắt, tôi không buồn ngủ, ngồi ngẩn người trên ghế.
Bác sĩ nói hắn ta vì uống thuốc kích dục cho nên mới bị sốt.
Còn dặn dò tôi, giữa các cặp tình nhân muốn có hứng thú là chuyện rất bình thường, nhưng phải chú ý đúng liều lượng.
Tôi đỏ mặt, lắp bắp lắp bắp không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Nhiệt độ trên mặt còn chưa hoàn toàn hạ xuống, tôi nhìn về phía người đàn ông hô hấp đã ổn định, có chút nghi hoặc.
Loại thuốc này không phải sẽ làm cho thú tính người ta phát triển sao?
Tiểu thuyết tổng tài bá đạo thường là nam chính bị chuốc thuốc, địa điểm cũng nhất định là ở khách sạn, nữ chính tình một đêm với nam chính sau đó sẽ chạy trốn.
Tại sao khi tới địa điểm của tôi lại biến thành bệnh viện?
Tôi nâng mặt nhìn về phía người trên giường bệnh.
Ngũ quan lạnh lùng, mặt mày anh tuấn, hàm dưới cũng giống với lời trong tiểu thuyết giống như dao gọt qua.
Diện mạo rất giống với nam chính tiểu thuyết.
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy chính mình trong gương.
Mặt trái xoan, tóc buộc đuôi ngựa thấp, ngũ quan không hề đặc biệt, là sự tồn tại đặt ở trong đám người sẽ biến mất trong nháy mắt.
Tôi rũ mí mắt xuống.
Với diện mạo như vậy, trách không được tôi không thể trở thành nữ chính.
Nếu tôi đẹp hơn một chút, nếu tôi giỏi hơn một chút.
Có phải con đường sẽ dễ đi hơn rất nhiều hay không, có phải sẽ gặp được người thật sự yêu mình hay không.
……
9
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, tôi ngẩng đầu từ trong chăn lên, mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, liền nhìn thấy mấy người đàn ông đang tò mò nhìn chằm chằm tôi.
“A!”
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, xoay người muốn chạy ra ngoài, cổ tay lại bị một bàn tay to lớn cầm lấy.
Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân mặt mày cong cong, mỉm cười: “Đừng sợ, bọn họ không phải người xấu.”
“Đúng vậy, cô gái, chúng tôi không phải người xấu.”
“Chúng tôi là người tốt!”
Mấy người mồm năm miệng mười, ánh mắt nhìn tôi càng thêm nóng bỏng.
Tinh thần tôi chưa ổn định, theo bản năng nhích lại gần giường bệnh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm giác cổ tay của mình bị vuốt ve một chút.
Chờ tôi lại nghiêng đầu nhìn qua, trên cổ tay tay cũng đã được buông ra, ngược lại đưa đến trước mặt tôi.
Đôi mắt hắn thâm thúy, nhìn tôi lộ ra một nụ cười: “Chính thức làm quen một chút đi, tôi tên là Mạnh Phi Yến.”
Nụ cười này hoa mắt đến cực điểm, tôi kinh ngạc cầm lấy tay hắn, ngay cả thanh âm cũng bay nhảy: “Xin chào, tôi là Tô Viên.”
Mạnh Phi Yến nhìn bộ dáng sững sờ của tôi, ý cười trên mặt càng sâu: “Tôi đẹp không?”
Tôi theo bản năng gật đầu: “Đẹp.”
Tiếng cười khúc khích của những người khác đánh thức tôi tỉnh dậy.
“Xoẹt ” một tiếng, cả người tôi đỏ bừng.
Mà trong mắt người đàn ông bên cạnh hàm chứa vài phần trêu ghẹo, nhìn tôi cười càng thêm rực rỡ.
“Anh Mạnh nếu đã không có việc gì, vậy tôi đi trước đây!”
Tôi hoảng loạn thu hồi tầm mắt, đỏ mặt trực tiếp chạy ra khỏi phòng bệnh.
10
Cho đến khi đi được rất xa, tôi mới dừng bước.
Thật xấu hổ!
May mắn chạy kịp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cầu nguyện, tốt nhất sau này đừng chạm mặt Mạnh Phi Yến nữa.
Đối diện với khuôn mặt kia, tôi thật sự không nghe lọt gì cả, chỉ muốn nhìn chằm chằm hắn.
Tôi thầm than một tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Phía sau lại đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tô Viên?”
Trước cửa sổ, Phó Dung Xuyên đang cầm di động, không thể tin nhìn tôi.
Rất lâu không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, quần áo bệnh nhân thùng thình trên người hắn.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi dĩ nhiên là — Mạnh Phi Yến mặc đồ bệnh nhân đẹp hơn hắn ta rất nhiều.
Nhàn nhạt nhìn Phó Dung Xuyên một cái, tôi không có phản ứng gì với hắn, tự mình đi về phía trước.
Nhưng hắn lại nhanh chóng đuổi theo, cầm khuỷu tay của tôi.
“Tô Viên, em còn giả bộ gì đây? Đến bệnh viện không phải là để thăm anh sao?”
Phó Dung Xuyên dừng một chút, ngữ khí mềm nhũn vài phần: “Anh biết em muốn quay lại mà, anh đồng ý còn không được sao?”
“Tôi đến bệnh viện không liên quan gì đến anh cả.”
Tôi hất tay hắn ra, gằn từng chữ: “Phó thiếu, phiền anh buông tôi ra.”
“Rốt cuộc là em đang làm loạn gì vậy?”
Phó Dung Xuyên bị mất mặt, sắc mặt lại âm trầm xuống: “Anh với cô gái kia đã cắt đứt rồi, em còn chưa hài lòng sao?”
Cao cao tại thượng, giống như bố thí.
“Liên quan đến tôi sao?”
Tôi không kiên nhẫn nhíu mày: “Phó thiếu, tôi lặp lại một lần nữa, chúng ta chia tay rồi.”
“Chuyện của anh đã không còn liên quan gì tới tôi nữa.”
“Tô Viên, em nói thêm một câu chia tay nữa thử xem.”
Sắc mặt Phó Dung Xuyên lạnh lẽo, tay nắm chặt cánh tay tôi càng ngày càng dùng sức.
“Anh buông tay tôi ra!”
Tôi đau, nhưng làm thế nào cũng không bỏ được tay hắn ra.