Yêu Đương Qua Mạng Cùng Kẻ Thù Của Anh Trai - Chương 2
6.
Hôm đó, tôi lại lén nhìn ảnh cơ bụng của Chu Hạ Nhiên.
Anh trai tôi ghé đầu vào:
“Bí mật gì thế, xem gì vậy?”
“Không có gì!”
Tôi vội vàng che điện thoại lại và đuổi anh ấy ra khỏi phòng.
Một lúc sau tôi mới phản ứng.
Anh trai tôi lại vào phòng lấy trộm đồ ăn vặt của tôi!
“Anh! Trả đồ ăn vặt của em lại!”
Tôi đuổi theo ra ngoài, mới phát hiện trong phòng khách có vài người đang ngồi.
Là mấy người bạn của anh trai tôi.
Chu Hạ Nhiên cũng ở đó.
Thấy tôi mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, tay cầm dép lê đuổi ra, hắn rõ ràng ngạc nhiên một chút.
Hình tượng của tôi!
Tôi muốn đập vỡ đầu anh trai, sao lại không báo trước khi dẫn bạn về nhà chứ!
Anh trai tôi ngồi vắt chân trên ghế sofa chơi game với bạn bè, giọng điệu rất đáng ghét:
“Chỉ là vài gói đồ ăn vặt thôi mà, có gì đâu? Đồ tham ăn.”
Anh mới là đồ tham ăn!
Thật xấu hổ khi bị bạn trai trên mạng nhìn thấy bộ dạng bê bối thế này.
Tôi cảm thấy rất chán nản.
“Anh định đi siêu thị, có thể mua ít đồ ăn về, em muốn ăn gì không?”
Hắn đặt điện thoại xuống và đứng dậy.
Tôi cúi đầu, run rẩy vì tức giận, có lẽ hắn nghĩ tôi đang khóc.
Mũi tôi cay cay.
Chỉ có người thực sự hiểu hắn mới biết, bề ngoài hắn có vẻ lạnh lùng khó gần.
Thực ra hắn là người rất kiên nhẫn và có trách nhiệm.
Nếu không thì cuối cùng anh trai tôi cũng không thể trở thành bạn thân với hắn được.
“Em, em đi cùng với anh, đợi em một chút, nhanh thôi!”
Tôi vội vàng chạy vào phòng để chỉnh trang lại.
Khi ra ngoài, tôi lại là một cô gái xinh đẹp.
Trên đường đi tôi cố gắng tạo hình tượng tốt, nhưng lại không nhìn đường, suýt ngã một cú.
Tôi lại làm xấu mặt, cảm thấy chán nản.
Hắn hiếm khi cong môi, cười một cái.
Hỏi tôi: “Anh trai em hay ăn đồ ăn vặt của em à?”
Tôi cố gắng duy trì hình tượng:
“Thực ra em cũng không keo kiệt thế, em không thích ăn vặt lắm.”
“Thật sao?”
“Ừm!”
Hắn cười một cái, không nói gì thêm.
Đến siêu thị dưới nhà, tôi chỉ kiềm chế mua vài chai sữa chua.
Hắn nhìn chăm chú vào siêu thị, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó tài khoản phụ của tôi nhận được tin nhắn từ hắn.
Một bức ảnh hắn vừa chụp.
[Siêu thị này trông rất giống trong ảnh em từng đăng khi mua đồ, em cũng sống ở khu này à?]
Tôi căng thẳng đến mức lưng thẳng đơ.
Lén lút trả lời hắn: [Trước đây em đi ngang qua thôi.]
Hắn trả lời: [Vậy là ở gần đây.]
Tôi: […Không phải!]
Hắn: [Ngoan nào, cứ giấu đi, để anh tìm ra, em sẽ không chạy thoát đâu.]
Tôi: [!!!]
7.
Thời gian gần đây, hắn nhận ra tôi lạnh nhạt với hắn trên mạng.
Tối hôm đó hắn nhắn tin:
[Có phải lời anh nói trước đó làm em sợ không, xin lỗi, không gặp mặt cũng không sao, đừng phớt lờ anh.]
Tôi nhìn điểm số thi kém cỏi của mình, rồi lại soi gương.
Trong gương, tôi trông mệt mỏi, vì thức khuya ôn thi, không nghỉ ngơi đủ, da mặt xanh xao.
Tôi chán nản nhắn lại:
[Không phải lỗi của anh đâu, chỉ là em thấy mình tồi tệ quá.]
Trong khi anh lại xuất sắc như vậy.
Tôi không khỏi cảm thấy tự ti.
[Tâm trạng không tốt à, có chuyện gì xảy ra sao?] Hắn hỏi.
[Không có gì.]
[Nói dối, anh cảm nhận được em không vui, nói cho anh biết đi, đừng một mình ôm trong lòng.]
Hắn luôn có thể nhận ra ngay sự bất an trong lòng tôi.
Mắt tôi hơi cay, ban đầu chỉ là hơi thất vọng vì thi không tốt, nhưng khi hắn nói vậy, nỗi ấm ức trong lòng tôi như được phóng đại lên.
Trên mạng chúng tôi thân thiết vô cùng.
Nhưng trong thực tế, trong mắt hắn, tôi chỉ là em gái của bạn.
Hắn không thích tôi.
Người hắn thích là cái vỏ bọc giả tạo của tôi trên mạng.
Chúng tôi vốn không thuộc về cùng một thế giới.
Nếu không phải vì anh trai tôi, tôi thậm chí sẽ không có cơ hội tiếp xúc với hắn.
Thật đáng ghét!
Anh trai tôi đang ăn cơm thì hắt hơi:
“Đệt, ai đang chửi tao thế!”
Tôi ghé lại gần: “Anh, anh rủ bạn đến nhà chơi nhiều hơn đi.”
Anh ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Lại đang bày trò gì đây?”
“Cho đông vui ấy mà, bố mẹ toàn đi công tác, anh thì cứ đi chơi hoài, nhà chỉ có mỗi em, cô đơn lắm.”
Anh ấy nhướng mày: “Vậy đồ ăn vặt của em…”
Tôi đau lòng: “Cho các anh ăn hết!”
“Được thôi, nhất định sẽ đông vui!”
Nhờ sự giúp đỡ của anh trai, số lần hắn đến nhà tôi cũng nhiều hơn.
Gặp mặt nhiều, chúng tôi cũng thân thiết hơn.
Tôi thực sự rất thích ở bên cạnh hắn.
Cảm giác tim đập nhanh hơn ấy.
Tôi sẽ rửa trái cây cho hắn ăn, hắn cũng thỉnh thoảng giúp tôi học bài, như một cách để cảm ơn.
Không hổ danh là học sinh giỏi, hắn giảng rất dễ hiểu, nhiều kiến thức tôi không hiểu, sau khi hắn giảng xong tôi đều hiểu được.
Trong quá trình đó cũng không thiếu những khoảnh khắc hồi hộp.
Có lần hắn nhắn tin, tôi quên chuyển sang tài khoản chính, điện thoại vừa hay reo lên.
Hắn nhìn qua.
Tôi lúng túng: “Bạn ạ.”
Hắn nói nhẹ nhàng: “Lớp 12 phải tập trung vào học tập, làm bài tập xong rồi hãy trả lời tin nhắn.”
Tôi: “Vâng ạ.”
Tôi cắm cúi viết.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tôi lại thấy hắn chăm chú nhìn điện thoại, cau mày chờ đợi tin nhắn từ bạn gái.
8
Hôm nay hắn đến nhà tôi, còn mang theo đồ ăn vặt.
Toàn là những món tôi thích.
Hắn nói: “Bạn gái anh cũng thích những món này, khẩu vị của con gái giống nhau ghê.”
“Thật sao, ha ha thật trùng hợp nhỉ,” tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Anh trai tôi và mấy cậu bạn đang quây quần chơi game trong phòng khách, gọi hắn qua chơi cùng.
Hắn lạnh nhạt đáp: “Tài khoản bị em họ mượn mất rồi.”
“Không sao, em gái tôi có một tài khoản phụ, rank vừa phải, nó cũng không chơi nhiều đâu. Này nhóc, cho anh Chu mượn tài khoản phụ của em đi.”
Tôi trợn tròn mắt, đùa gì vậy!
Tài khoản phụ của tôi, chẳng phải là tài khoản tôi dùng để tán tỉnh hắn sao!
Tôi định từ chối.
Nhưng anh trai đã nói ra tên tài khoản game của tôi.
“Con bé lớn thế này rồi mà tên game vẫn đặt là ‘Công chúa Disney trốn nhà’, trẻ con quá.”
Ngay lập tức, tôi cảm nhận một ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình.
Như thể muốn xuyên thủng tôi vậy.
Xong rồi.
“Em… em còn bài tập chưa làm xong, về phòng đây!”
Tôi muốn trốn đi.
Nhưng hắn đã ngồi xuống bên cạnh tôi.
Khi hắn đăng nhập vào tài khoản phụ của tôi, không khí xung quanh như chùng xuống.
Giọng hắn không lộ cảm xúc: “Thành tích không tồi.”
Tôi cúi đầu thấp hơn.
Những thành tích này đều là kết quả của những đêm thức trắng cùng nhau, ngọt ngào đánh đôi.
Thật không ngờ, sự thật lại bị phơi bày đột ngột như vậy.
Càng không ngờ, có ngày hắn lại dùng tài khoản tôi dùng để tán tỉnh hắn để chơi game.
Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào màn hình game.
Không khí rất nặng nề.
Tôi biết hắn đang giận.
Hắn mặt không cảm xúc, gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.
[Còn định giấu tôi đến bao giờ?]
Tôi không dám nhìn hắn.
[Nói đi.]
Dưới ánh mắt của hắn, tôi run rẩy mở WeChat, chuyển sang tài khoản phụ.
[Hiểu lầm thôi, một hiểu lầm đẹp đẽ.]
[Đẹp đẽ?]
[Không không không, là một hiểu lầm khó giải thích!]
Chúng tôi âm thầm đấu đá trên WeChat.
Anh trai thúc giục: “Chu, cậu làm gì thế, vào phòng nhanh lên, bốn người chỉ đợi mỗi cậu đấy. Tài khoản em gái tôi không tệ nhỉ, đều do tôi dạy cả, thông minh ranh mãnh như tôi vậy.”
Đủ rồi anh ơi.
Hắn cười lạnh: “Đúng là không tệ.”
Sau khi họ bắt đầu chơi game, tôi lủi thủi về phòng.
Tưởng hôm nay có thể thoát, ai ngờ tối có người sinh nhật.
Anh trai và bạn bè định đi hát karaoke.
Người sinh nhật là một cậu béo, nhà cậu ấy gần nhà tôi, cũng lớn lên cùng tôi.
Cậu ấy mời tôi cùng đi chơi.
Tôi định tìm lý do từ chối, nhưng phát hiện hắn đang nhìn tôi chăm chú.
Cuối cùng không nói được lời từ chối.
Không biết phân chia thế nào, anh trai tôi đi xe với những người khác.
Tôi đi cùng xe với hắn và một cậu con trai khác.
Cậu con trai cười nói: “An, học lớp 12 chắc rất mệt phải không? Lên đại học sẽ nhàn hơn đấy.”
Tôi gật đầu, nhưng mắt lại lén nhìn hắn đang lái xe phía trước.
Khi lái xe, ánh mắt hắn tập trung nhìn về phía trước, bàn tay thon dài đặt trên vô lăng.
Chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Đến quán bar, mọi người uống rất hăng say.
Người sinh nhật cười nói: “An, em uống một ly nhé?”
“Không được.”
“Nó không được uống rượu.”
Hai giọng nói cùng lúc.
Anh trai tôi, và hắn – người ngồi ở góc, hôm nay đặc biệt im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Anh trai tôi hài lòng: “Không hổ danh là bạn thân của tôi, em gái tôi còn nhỏ, uống rượu gì chứ.”
Người sinh nhật vốn chỉ đùa, không định cho tôi uống rượu thật.
Mọi người cười cười, tiếp tục rót rượu cho người sinh nhật.
“Uống cái này đi.”
Bất ngờ có người đưa tới một ly nước cam.
Hắn không biết từ lúc nào đã ngồi qua đây, rót cho tôi một ly nước cam.
Tôi lo lắng, quay đầu nhìn những người khác.
Mọi người đang mải lắc xúc xắc và cụng ly, anh trai tôi càng chơi càng hăng, chẳng để ý gì đến tôi.
Không ai chú ý đến chúng tôi.
Ngón tay bị ai đó móc lấy.
Chủ nhân của bàn tay đó cũng rót cho mình một ly nước cam, nhấp một ngụm.
Tôi không dám cử động.
Muốn rút tay về.
Nhưng không rút được.
Cách hắn móc tay tôi rất nhẹ nhàng, nhưng lại như một con rắn khó thoát.
“…anh Chu.” Tim tôi đập nhanh.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt đen láy ấy, như viên đá obsidian trong suốt, nguy hiểm mà cuốn hút.
Nhưng lại giả vờ ngây thơ, ghé sát hơn: “Hửm?”
“Anh có phải… đang giận không?”
Trong không gian tối tăm, khoảng cách gần trong gang tấc.
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai tôi.
“Em nghĩ sao?”