Yến Tuyết Quận Chúa - Chương 4
Hắn lập tức phía kéo : “Chỉ hai thùng, đông như thế , vốn đã đủ, ngươi còn uống thêm?”
“ thế!”
Rất nhanh, hai thùng canh đã cạn đáy.
“Ôi, ngươi sùi bọt mép thế ?”
“Bụng đau quá!”
Lúc đó, đã mang thùng nước khỏi từ đường.
Người áo đen chờ mái hiên, khuôn mặt chút biểu cảm, như đang nhắc nhở rằng thời gian đã hết.
Ta gật đầu với , vứt thùng nước , chạy khắp làng, lớn tiếng hét: “Không xong ! Có bỏ độc canh, đám nam nhân trong làng đều !”
Người áo đen theo sát phía , vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hắn lẽ đang tự hỏi, tại vất vả hạ độc bộ nam nhân trong làng, còn báo tin cho đám nữ nhân của bọn họ?
Khi đám nữ nhân thấy, vài mặt mày vui sướng, lao túm lấy hỏi: “Thật ? Ngươi mau thật ?”
Ta gật đầu. Một lập tức chạy nhà, lấy dao bếp xông về phía từ đường.
chẳng mấy chốc, vài khác ngăn bà , ánh mắt kín đáo liếc .
“Đừng manh động. Nhỡ bọn họ giả chết để lừa chúng thì ? Chúng sẽ đánh chết mất.”
“Phải đấy, họ chết , còn bọn trẻ thì ? Dù chúng cũng là cốt nhục của chúng …”
Tuy nhiên, vài cô bé lặng lẽ lấy dao trong nhà, len lén về phía từ đường.
Khi từ đường, những bóng dáng nhỏ bé đang len lỏi giữa những gã nam nhân đang sùi bọt mép.
Chúng lặng lẽ dùng dao phay sắc bén hoặc là rìu, dùng sức cắt cổ bọn họ.
Chúng thân đẫm máu, ánh mắt đỏ ngầu, như những ác quỷ từ địa ngục trồi lên, tìm đến để đòi mạng.
Khi đám nữ nhân trong làng chạy đến từ đường, cảnh tượng họ thấy chính là như .
“Chết… chết sạch …”
Có sụp xuống nức nở.
“Ngươi đang làm gì ? Hắn là cha ngươi mà!”
Một cô bé lạnh, vung rìu lên, ném thẳng phụ nữ hét.
Tiếng hét dứt, lưỡi rìu đã ghim chặt trán bà , khiến bà đổ gục xuống đất.
“A!”
Cô bé nhếch mép thi thể co giật của bà , gầm lên: “Hắn cha , mà là cha con trai bà! Ta ở nhà đó, từng ăn no một bữa. Hắn chỉ biết đánh và chửi . Ngày nào làm việc là đòn. Ta đã mười ba tuổi , hôm qua đã thỏa thuận xong với bọn buôn , định bán kỹ viện. Ha ha… sống nữa, mọi cũng đừng sống nữa!”
“ thế! Cùng xuống địa ngục !”
Những cô bé khác cũng đám nữ nhân ngoài cửa với ánh mắt lạnh lẽo, sắc như dao, toát sát ý nặng nề.
Khi đám trẻ chuẩn xông lên giết đám nữ nhân, một bà vợ dẫm lên thi thể còn co giật, rút rìu , lao thẳng về phía .
“Chính ngươi, con tiện nhân , đã hạ độc! Chiều nay thấy ngươi nhổ đoản trường thảo, ngươi khiến gia đình tan cửa nát nhà, kẻ đáng chết là ngươi!”
Nhìn lưỡi rìu bổ xuống đầu , bủn rủn cả chân tay, kịp tránh.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, áo đen định tay, nhưng một bóng dáng mảnh khảnh bỗng lao tới, tung một cước đá văng bà .
Bà ngã bật xa, còn tay thì nhanh chóng giật lấy dao găm trong tay .
Chỉ trong chớp mắt, từng nhát dao chính xác và nhanh chóng cắt đứt cổ tất cả những phụ nữ mặt.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Âm thanh xác rơi xuống đất.
Khi bà dừng , xung quanh đã còn ai sống sót.
Ta kinh hãi bóng lưng quen thuộc của bà, đôi vai gầy guộc, nhưng giờ đây mang theo sát khí lạnh lùng.
Bà từ từ , khuôn mặt quen thuộc đến mức khiến run rẩy.
“Mẹ?”
Bà bằng ánh mắt trong trẻo nhưng xa lạ.
“Bài học thứ nhất, lòng khó dò. Chúng là những kẻ lừa bán, trong đó thậm chí cả tiểu thư danh giá. chúng đã chấp nhận số phận, chịu đựng cuộc sống với kẻ gọi là chồng, vì biết nếu về, gia đình cũng dung thứ. Trừ khi tất cả những biết chuyện đều chết.”
Sau đó, bà nắm tay , dẫn từng nhà tìm kiếm sống sót.
Ngay cả những đứa trẻ còn quấn tã, bà cũng tha.
Ta từng thấy một lạnh lùng đến .
Ta ngăn bà nhiều lần, nhưng đều thất bại.
Bà tay quá nhanh, sức lực cũng mạnh mẽ, như biến thành một con khác.
Ta xa lạ, gần gũi với bà.
Sau khi bà giết sạch trong làng, kể cả đám trẻ con giết trong từ đường, bà chỉ những đứa trẻ sơ sinh đã chết, lạnh lùng : “Bài học thứ hai, nhổ cỏ tận gốc, gió xuân sinh sôi.”
Tiếp đó, bà châm lửa đốt sạch tất cả nhà cửa trong làng.
Giữa ngọn lửa rực đỏ, bà khẽ ngẩng đầu, ánh trăng sáng bầu trời.
“Bài học thứ ba, hủy thi diệt tích!”
Cuối cùng, bà bước đến mặt , im lặng hồi lâu.
Rồi bà nhẹ nhàng nắm lấy tay , đặt con dao găm nóng hổi tay .
Ta kinh hãi bà, còn kịp , bà đã nắm lấy tay , đâm mạnh con dao tim .
“Mẹ?”
Ta đã giết nhiều trong ngày hôm nay, nhưng bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế.
Bà nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang tràn xuống gương mặt , thì thầm bên tai :
“Bài… học thứ tư, xóa sạch… mọi vết nhơ… như , con sẽ sống…”
Bà từ từ nhắm mắt trong vòng tay , khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ lìa đời.
“Cơm rang trứng, ăn ngon lắm!”
“……”
Lần đầu tiên, biết rằng, hóa nỗi đau tột cùng sẽ khiến thể bật thành tiếng .
Ta siết chặt cơ thể của bà, từng chút một cảm nhận ấm rời khỏi thân xác , cho đến khi nó lạnh giá, cứng ngắc.
Hoàng đế đích thân bế lấy bà từ trong tay , như đang bế một đứa trẻ, ôm chặt trong lòng.
Khoảnh khắc đó, dường như mất hết sức lực, ngã gục xuống đất, đôi mắt vô hồn lên vầng trăng cổ xưa bầu trời đêm.
“Tại … tại bà bỗng trở nên lợi hại như , tại còn điên nữa…”
Nếu bà vẫn điên, bà nhất định sẽ sống thật .
Còn , một kẻ tội , làm đáng để bà hi sinh như thế…
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mẹ , giọng trầm thấp: “Nàng ! Nàng từng là công chúa kiêu hãnh nhất của Đại Khánh triều. Từ nhỏ đã theo trẫm chinh chiến nơi biên cương, thua kém bậc trượng phu. Kẻ chết tay nàng, biết bao nhiêu mà kể.
… nàng đem lòng yêu một thiếu niên tướng quân. Nàng ngờ, đó thực chất là mật thám của địch quốc, đào tạo để tiếp cận nàng.”
Hoàng đế khẽ thở dài: “Khi nàng phòng , ép nàng uống độc dược. Nàng dốc hết sức trốn thoát, nhưng thoát khỏi hang hổ, rơi hang sói.
Vốn dĩ, hôm nay trẫm tìm nàng, nàng thể ngây ngô, hồn nhiên sống nốt quãng đời còn . nàng kiêu hãnh quá! Một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, nàng đã cầu trẫm giải độc cho nàng.
Trẫm giải dược, nhưng trẫm cũng biết, khi nàng tỉnh táo, nàng sẽ đường sống…”
Hoàng đế khẽ hít sâu, nước mắt lấp lánh khuôn mặt uy nghi: “Kiêu hãnh như nàng, làm chấp nhận bản thân bẩn thỉu mà sống lay lắt. Nàng… đã trao hy vọng sống cho ngươi…”
Lời của Hoàng đế khiến nhận rằng, giữa và nàng, chỉ một thể sống.
Ta là vết nhơ của nàng, và khi cùng ngôi làng xóa bỏ, hoàng tộc mới còn tì vết.
Ngược , nếu sống, nàng thể tiếp tục tồn tại.
Từ ngày cùng Hoàng đế trở về kinh thành, phong làm Yến Tuyết Quận Chúa.
Từ lúc bước khỏi ngôi làng đổ nát , đời còn cái tên Lâm Yến Thảo.
Chỉ còn Tư Đồ Yến Tuyết – viên minh châu bỏ nơi dân gian của hoàng tộc.
Câu chuyện thực sự thuộc về Yến Tuyết Quận Chúa, đến giờ mới chính thức bắt đầu.
(Hết)