Yến Chiêu Minh Nguyệt - Chương 2
4
Tuy nhiên, ta vẫn đánh giá thấp Thanh Đào quá rồi.
Mười mấy năm bên nhau, nàng ta hiểu ta hơn bất kỳ ai khác.
Hiểu rằng ta không hề nương tay với kẻ thù.
Ngày thứ ba gã nam nhân đó vào phủ.
Ta còn chưa kịp ra tay thì có thị vệ vội vàng đến báo cáo.
Thanh Đào cùng gã nam nhân kia đã bỏ trốn.
Trước khi đi, nàng ta không chỉ mang đi tất cả tiền tiết kiệm của mình mà còn trộ.m c.ắp nhiều trang sức trong phòng ngủ của ta.
Chỉ để lại cho ta một lá thư.
Trong thư, nàng ta tố cáo ta là kẻ đ.ộc á.c máu lạnh.
Vì là nữ nhân ế chồng không ai thèm lấy nên mới ghen tị với người khác.
Nàng ta còn nói:
“Tiểu thư, rồi có một ngày ngươi sẽ hiểu.
Trên đời này không phải ai cũng chỉ quan tâm đến lợi ích, chạy theo danh lợi.
Đối với một nữ nhân,
Hạnh phúc lớn nhất chính là có một người nam nhân yêu thương nàng.
Nuông chiều nàng, yêu thương nàng, che chở nàng, thấu hiểu nàng.
Có thể tìm được kho báu vô giá, nhưng khó có được người tình chung thủy.
Thanh Đào chúc tiểu thư sớm tìm được người yêu, nếm trải hương vị tình yêu.”
Ta lặng lẽ đọc xong bức thư. Sau đó ra lệnh cho người dán cáo thị truy nã khắp thành.
Ai tìm được hai người này, thưởng mười vạn lượng bạc.
Ai cung cấp thông tin hữu ích, thưởng một vạn lượng bạc.
Nói chung, có tiền mua tiên cũng được.
Thanh Đào, một thiếu nữ yếu đuối, mang theo một người bệnh hôn mê bất tỉnh.
Làm sao có thể trốn thoát khỏi đám dân chúng trong thành bị lóa mắt bởi tiền thưởng?
Tuy nhiên, có lẽ cái thứ “hào quang nhân vật chính” vô dụng kia lại thật sự có tác dụng.
Tất cả những kẻ đó đều không thành công.
Vài tháng trôi qua, hai người vẫn bặt vô âm tín.
Ta chỉ đành thôi.
Mẹ nói, ta là nhân vật chính trong truyện.
Nhưng ta không giống như những tiểu thư trong truyện bình thường, ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Ta có rất nhiều cửa hàng cần quản lý, rất nhiều khách hàng cần tiếp đón.
Mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Lấy đâu ra lắm thời giờ rảnh rỗi mà nghĩ về một gã nam nhân không rõ lai lịch cùng tỳ nữ bỏ trốn cùng một chút tiền bạc được chứ?
Mẹ ta nhờ buôn bán lụa mà phát tài.
Sau đó, nhờ có công giúp tiên đế dẹp loạn mà được phong làm thương nhân hoàng gia, được phép kinh doanh đồng, sắt và muối.
Sau khi mẹ mất, ngoài việc tiếp quản cơ nghiệp của mẹ, ta còn phát triển thêm ngành vận chuyển lương thực, lông thú, trà, vvv.
Ta còn kết giao rộng rãi, mở thiện đường và trường tư thục ở nhiều nơi.
Đối với những học trò xuất thân nghèo khó, ta luôn hết lòng giúp đỡ.
Bất kỳ học trò nào gặp khó khăn đến tìm ta, ta đều hỗ trợ ít nhất nghìn lạng bạc, nhiều thì có thể lên đến hàng vạn lạng.
Mọi người đều gọi ta là “Nữ mạnh thường quân”.
Họ nói rằng mặc dù ta là nữ nhân, nhưng lòng dạ lại phóng khoáng như nam nhi, thật hiếm có.
Đối với những lời “khen ngợi” này, ta bề ngoài vui vẻ đón nhận, nhưng trong lòng lại khinh thường.
Chẳng lẽ nữ nhân phải cố gắng hết sức, làm hàng ngàn việc tốt thì mới có thể được nam nhân vinh danh hay sao?
Nam nhân sinh ra đã là nam nhân.
Dù bản chất có đê hèn, học thức có nông cạn đến đâu chăng nữa, thì hắn ta cũng tự nhiên trở thành một “đấng trượng phu vĩ đại đầu đội trời chân đạp đất.”
Những lời nói đó, thoạt nhìn thì có vẻ ca ngợi đấy, chứ thực ra cũng chẳng khác gì khen con chó con mèo thông minh cả.
Chỉ là sự bố thí tự cho là đúng của kẻ bề trên.
Ta thà họ mắng ta “không biết liêm sỉ”, “không tuân nữ tắc”.
Ta cũng không muốn họ khen ta “giống như nam nhân”.
Huống chi, ta ngày ngày đi khắp nơi ban phát hào phóng, vốn dĩ đã có ý đồ riêng.
Đúng như Thanh Đào đã nói.
Ta là người coi trọng lợi ích, chạy theo danh lợi.
Thủ đoạn cũng độc ác, t.àn nh.ẫn m.áu lạnh.
Ta không biết thế nào là “Dễ kiếm được bảo vật vô giá, lại khó kiếm được người tình”.
Ta càng không hiểu tại sao đối với nữ nhân, hạnh phúc lớn nhất lại là lấy lòng nam nhân.
Nam nhân có thể hào hùng nói ra những hoài bão như “Mang theo kiếm ba thước, lập công trạng phi thường”, “Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say ngủ gối mỹ nhân.”
Mà nữ nhân chỉ có thể lấy sự dịu dàng, yếu đuối như con mèo con chó ra để làm niềm tự hào.
Ta nhất quyết không cam tâm.
Ta cố tình leo lên vị trí cao sang, trở thành người đứng đầu.
Danh tiếng, quyền lực, địa vị.
Lý trí, hoài bão, tham vọng.
Tất cả đều có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với ta.
Còn nam nhân ư?
Hừ, chỉ là thứ để giải khuây mà thôi.
5
Mùa đông năm đó, ta được lệnh tiến cung tấu sớ.
Trên đường đi, ta nghe được hai câu chuyện kỳ lạ.
Câu chuyện thứ nhất, kể về việc hoàng thượng hiện tại từng sủng ái một cung nữ cách đây hai mươi năm.
Lúc bấy giờ, Lâm quý phi đang được sủng ái nhất hậu cung.
Lâm quý phi liền ra lệnh cho người đánh c.hết cung nữ đó.
Nhưng không biết vì sao mà nàng ta lại trốn thoát được.
Sau đó, trong lãnh cung, nàng ta sinh hạ một đứa con trai.
Không lâu sau khi sinh con, nàng ta qua đời vì bệnh tật.
Hoàng tử nhỏ lớn lên một mình, từ nhỏ đã phải chịu nhiều sự ức hiếp.
Tuy nhiên, cách đây vài tháng, hắn ta lại vô tình cứu được hoàng thượng bị ám sát.
Sau khi được hoàng thượng công nhận, hắn ta được phong làm Tấn vương.
Hiện tại là thời điểm hắn ta đang ở đỉnh cao danh vọng.
Câu chuyện kỳ lạ thứ hai cũng liên quan đến vị Tấn vương này.
Nghe nói hắn ta từng gặp nạn trong dân gian và được một nữ nhân cứu giúp.
Nữ nhân đó nghe nói từng là tỳ nữ của một gia đình giàu có.
Để đền đáp ơn nghĩa, sau này hắn đã nạp nàng ta vào làm thiếp.
Còn Vương phi thì sao?
Đương nhiên là đích nữ danh gia môn đăng hộ đối, con gái ruột của Thượng thư Bộ Binh đương triều.
Thiếp thất kia số phận kể ra cũng gian truân.
Sau khi Vương phi vào phủ, hai người liên tục xảy ra mâu thuẫn.
Ai đúng ai sai không ai biết.
Chỉ biết kết quả là tiểu thiếp liên tục bị phạ.t qu.ỳ, đá.nh miệng, thậm chí đ.ánh đ.òn roi.
Vào mùa đông lạnh giá, nàng ta còn bị buộc phải xuống nước nhặt chiếc vòng tay rơi của Vương phi.
Vương phi bị bệnh về mắt, Tấn vương bèn sai người mó.c lấy nh.ãn c.ầu của tiểu thiếp kia để thay cho Vương phi.
Sau đó, trải qua nỗi đau mất con, tiểu thiếp nọ đã chọn kế.t li.ễu cuộc đời mình bằng một mồi lửa.
Trước khi chết, tiểu thiếp nọ lưu lại một câu nói:
“Chúc chàng sở hữu vạn lý giang sơn, hưởng sự cô đơn vô tận.
Chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp lại nhau.”
Nghe vậy, lòng ta bỗng chốc kinh hãi.
Không nghi ngờ gì nữa, tiểu thiếp trong câu chuyện này và Tấn Vương.
Chính là Thanh Đào và gã nam nhân mà nàng ta đã cứu trong ngày hôm ấy.
Lẽ ra, người phải chịu đựng tất cả những điều này là ta.
Nhưng nhờ có mảnh giấy mẹ để lại chỉ dẫn, ta đã thoát khỏi kiếp nạn này.
Ngược lại, liên lụy Thanh Đào thay ta chịu đựng.
Cảm thấy xúc động, ta càng thêm căm ghét vị Tần Vương mới chỉ gặp một lần.
Trên mảnh giấy mẹ để lại viết rằng:
[Hãy nhớ, báo ân có nhiều cách.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm việc ép hôn rồi cố ý lạnh nhạt, làm tổn thương và ng.ược đ.ãi.]
“Tiểu thiếp kia thật quá tàn nhẫn, quá quyết liệt.”
“Tấn vương từ nhỏ đã phải chịu cảnh mồ côi, chưa từng được ai yêu thương.”
“Hắn không phải là không yêu nàng, chỉ là không biết cách yêu thương người khác mà thôi.”
“Nghe nói gần đây Tấn vương nào cũng ngày say sưa nhậu nhẹt.”
“Còn chuộc thân cho một kỹ nữ có vài phần giống với tiểu thiếp kia nữa.”
“Đúng là một nam nhân hiếm có, có tình có nghĩa.”
Ta xoa xoa trán, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Trong đầu lại không thể không nghĩ đến mảnh giấy mẹ để lại.
[Hãy cẩn thận, trên thế giới này không tồn tại tình yêu mà không hay biết.]
[Tình cảm không cảm nhận được không phải là tình yêu.]
[Chỉ là lợi dụng tình yêu để đàn áp, để trói buộc, để PUA*.]
*ngôn ngữ mạng thể hiện sự thao túng tâm lý.
Nếu ngươi phát hiện ai đó lợi dụng tình yêu thương của ngươi để làm tổn thương chính ngươi.
Hãy nhớ phải nhanh chóng rời xa họ.
Ta vốn không biết PUA là gì, nhưng ta biết mẹ nói đúng.
Tấn vương rõ ràng là một kẻ lòng lang dạ sói, vong ơn phụ nghĩa.
Thật không ngờ lại có người tin tưởng vào vẻ bề ngoài giả tạo của hắn.
[Nếu gặp tình huống như trên, hãy nhanh chóng trốn thoát.]
Với tư cách là Tấn vương, nếu thực sự muốn báo ơn.
Hắn hoàn toàn có thể ban tặng cho Thanh Đào tiền bạc và châu báu, bảo đảm cho cuộc sống sau này của Thanh Đào không lo thiếu thốn, bình an và thuận lợi.
Nhưng hắn lại chọn nạp người con gái đó làm thiếp.
Chẳng lẽ hắn tự tin đến mức cho rằng việc một người con gái được hắn nạp làm thiếp đã là vinh dự và phần thưởng vô cùng to lớn?
Chưa kể đến những gì Thanh Đào phải chịu đựng sau đó.
Đây đâu phải là cách đối xử với ân nhân.
Ngay cả kẻ thù cũng hiếm có ai độ.c á.c và tà.n nhẫ.n như vậy.
Điều khiến ta cảm thấy khó hiểu nhất chính là điều này.
Thanh Đào bị hắn ta b.ức tử, mà trước khi chết, nàng ta lại còn có thể còn chúc hắn ta được hưởng non sông vạn dặm.
Chẳng lẽ trong mắt nàng ta, việc sở hữu giang sơn lại là một điều bất hạnh lắm sao?
Ta hoàn toàn mù tịt.
Vài nữ nhân trẻ ngồi bên cạnh ta lén lấy khăn tay lau nước mắt.
Ta tiến lại gần hơn, nhưng lại nghe thấy họ nói:
“Ai da, Tấn Vương thật đáng thương quá.”
“Bỏ lỡ tình yêu đích thực, chỉ còn lại nuối tiếc cả đời.”
“Ta thấy hắn ta thực sự yêu Thanh Đào đó.”
Thật kinh tởm!
Sự ghét bỏ hắn trong lòng ta lại tăng thêm một bậc.
Và điều mà ta không ngờ tới là, cuộc gặp gỡ tiếp theo của chúng ta lại đến nhanh như vậy.
Hắn ôm chầm lấy ta.
Như thể đang ôm một báu vật thất lạc vừa mới tìm lại được, vừa ôm vừa thở dài:
“Chiêu Chiêu, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi.”