Xuyên Vào Truyện Điền Văn - Chương 5
Lão nhị và vợ dù thay đổi đôi chút trong những năm qua nhưng vẫn còn chút bảo thủ: “Không học thì thôi, cũng đến lúc lấy chồng rồi.”
Thiền Quyên đáp: “Con không muốn lấy chồng, con muốn trồng trọt kiếm tiền, làm nữ địa chủ!”
Lão nhị tức giận đến mức suýt phun máu: “Mẫu thân, người xem đi, người đã dạy bọn trẻ thành ra thế này, đứa nào cũng chí lớn đến mức chẳng đứa nào chịu nghe lời!”
Khi Ngọc Câu kiếm được tiền khám bệnh trong một tháng mà bằng lão nhị cày cuốc cả năm, hắn mới chịu thôi:
“Học y cũng không tệ nhỉ.”
Nhưng đối với Thiền Quyên, hắn vẫn chưa có thái độ gì tốt đẹp.
Ngày nào Thiền Quyên cũng theo ta lên núi. Thực ra phải nói là ta theo nàng lên núi thì đúng hơn.
Chỉ cần đi theo nàng, ta luôn có thể phát hiện ra nhiều thứ quý giá ngẫu nhiên xuất hiện.
Ngay cả khoai tây ta cũng nhặt được!
Nàng phụ trách mở “bàn tay vàng” của nữ chính, còn ta đi phía sau nhặt nhạnh, rồi đưa những món hiện đại làm từ khoai lang, khoai tây và nhiều loại thực phẩm khác lên bàn ăn.
Cuối năm, Thiền Quyên đến nói với ta: “Nãi nãi, con muốn mượn người một ít tiền để mở tửu lâu.”
Lão nhị tức giận đến mức trừng mắt, nói ra bao nhiêu lời khó nghe.
Đại ca, ngươi có bị bệnh không, đây chính là nữ chính đó!
“Cho mượn!” Nhờ vào số lương thực tích trữ trong hầm núi, ta đã cho người bán ở chợ với giá cao, sau đó bị quan phủ mua đi. Dù giá thấp hơn các tiệm gạo, vẫn cao hơn trước rất nhiều.
Thiền Quyên cầm tiền mở tửu lâu.
Trong nhà còn có một nguồn thu khác là nấm, ta đã dạy Thiền Quyên cách trồng, và khi nàng mang nấm biếu cho một gia đình quan lại, nàng đã gặp nam chính vương gia.
Quả nhiên, số phận định sẵn, dù ta có cố tránh đến đâu, Thiền Quyên vẫn gặp hắn.
Đáng tiếc, lần gặp đầu tiên, vương gia lại đụng đổ nấm của nàng rồi còn cố ý trêu chọc, không chịu trả tiền.
Thiền Quyên tức giận đến mức suýt ra tay.
Dù sau đó hắn có đưa bạc, nàng cũng chẳng có chút thiện cảm nào.
Nhưng hắn cứ như cao dán chó, bám dính lấy nàng.
Cứ thế, họ kéo dài mối quan hệ giằng co thêm vài năm, trong khi đó, Thành Gia và Quế Hoa đã thi đậu khoa cử, cả hai đều vào triều làm quan.
Dù chỉ là quan nhỏ, lão nhị vẫn tự hào lắm, hãnh diện khoe khoang khắp làng.
Quan thất phẩm thì sao, quan vẫn là quan mà.
Ngọc Câu đã học hết y thuật của Liễu Thần Y và có được danh hiệu Trương Thần Y. Nàng bận rộn vô cùng, lúc thì vùi đầu trong sách vở, khi lại lên núi hái thuốc.
Chỉ có Thiền Quyên là vẫn không được suôn sẻ.
Thiền Quyên đến tìm ta, khóc nức nở, nói không muốn sống nữa.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã không chịu đựng nổi từ lâu. Con bé kiên cường được đến giờ đã là giỏi lắm rồi.
Vì sự đeo bám không ngừng của nam chính vương gia, cả thế giới xung quanh đều đang cố gán ghép Thiền Quyên với hắn.
Người ngoài đều cho rằng Thiền Quyên đã là của vương gia rồi.
Giờ ta đã hiểu, vì sao trong nguyên tác, chuyện tình cảm của nữ chính lại đột ngột đến vậy.
Rõ ràng là chẳng hề có tình cảm với nam chính, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải ở bên hắn, kết hôn, thậm chí sinh đến bảy đứa con trai.
Chuyện này hoàn toàn là do thanh danh bị bôi nhọ, bị đeo bám suốt nhiều năm, rồi lời đồn đại đã nhấn chìm nàng. Trong thời đại mà tiếng xấu như hổ dữ, nàng còn có con đường nào khác?
Thiền Quyên gục vào lòng ta, khóc nức nở. Ta nói: “Đây không phải lỗi của con, khi hắn chưa xuất hiện, tửu lâu của con chẳng phải vẫn hoạt động tốt hay sao!”
Thiền Quyên thút thít: “Những năm qua, tuy không lỗ nhưng cũng chẳng lời, may mà thu hoạch từ ruộng nương vẫn tốt.”
Ta vỗ đùi: “Con bé ngốc này, con không thấy gì sao? Điều này chứng tỏ hắn khắc con đấy! Nhưng mà số con lớn! Kẻ bám dai như đỉa này, đã khắc con vậy mà con vẫn trụ được, tửu lâu của con vẫn tiếp tục hoạt động! Rõ ràng số con là số tốt!”
Sự thật là, khi gặp khó khăn, ai cũng thích nghe những lời tiên đoán ngọt ngào.
Quả nhiên, Thiền Quyên phấn chấn hẳn lên.
Nàng nghiến răng nói: “Con phải tìm cách tống cổ hắn đi.”
Ta ghé tai nàng, thì thầm vài câu. Đối phó với loại nam nhân như thế này, không gì bằng một “bạch cốt tinh” thích tiền bạc.
Nàng ngập ngừng: “Nãi nãi, người không phải luôn bảo con không được lợi dụng người khác sao?”
“Việc này không tính là lợi dụng. Con thử nghĩ xem, hắn đeo bám con, làm ảnh hưởng biết bao đến khách của con. Chẳng lẽ hắn không nên bồi thường cho con à?”
Trong nguyên tác, nam chính thích nhất ở nữ chính là nàng khác hẳn những nữ tử mà hắn từng gặp. Nàng chưa bao giờ lợi dụng quyền thế của hắn để mưu cầu cho bản thân hay gia đình, càng không thèm tiền bạc của hắn.
Quả nhiên, khi Thiền Quyên liên tục đòi hắn tiền, bảo hắn mua nhà lớn cho gia đình, xin cho huynh tỷ thăng chức, mặt nạ của nam chính dần nứt ra.
“Không ngờ, nàng cũng là loại người này.”
Thiền Quyên chống nạnh đáp: “Loại người nào? Gả đi là để có ăn có mặc! Ngươi đã muốn cưới ta, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giúp được? Có ai làm phu quân kiểu đó không? Ngươi còn là vương gia đấy! Hừ!”
Nàng thô lỗ vô cùng, nước miếng phun đầy áo hắn.
Nam chính lập tức bỏ chạy, còn ra tận bến cảng để lên thuyền:
“Không ngờ nàng là loại người như thế này! Bản vương thật đã nhìn nhầm người rồi!”
Sau khi hắn đi, Thiền Quyên bộc lộ tài năng kinh doanh đến cực độ. Với những công thức hiện đại mà ta truyền dạy, nàng mở rộng chúng ra và biến tấu thành đủ loại món mới.
Nàng không nên chỉ làm địa chủ; nàng thực sự có tiềm năng trở thành một đầu bếp tài ba.
Khi tiền bạc ngày càng nhiều, Thiền Quyên ghi sâu chuyện nam chính khắc mình vào trong đầu, đến tận xương tủy.
Hậu quả là, mỗi lần gặp lại hắn theo mạch truyện, Thiền Quyên liền bắt đầu giả điên, càng khùng càng tốt, càng thô lỗ càng hay, thậm chí suýt nữa thì bày trò làm bậy giữa chốn công cộng để tự phá hủy hình tượng.
Nam chính bị nàng dọa đến mức hoảng sợ, chân tay rối loạn, chạy trốn không kịp.
10
Năm nay ta tám mươi tuổi, nằm trên giường, sắp rời khỏi thế gian.
Bọn trẻ đều đã trưởng thành và có con cái.
Thành Gia mất mười lăm năm để từ quan thất phẩm leo lên đến chính tam phẩm. Thật khó mà tưởng tượng nổi, một người trẻ tuổi, đôi mắt sáng rực, khí chất cao quý như vậy, ngày xưa từng là một đứa trẻ mũm mĩm nghịch ngợm.
Quế Hoa được Thái hậu hết sức coi trọng, trở thành người đứng đầu trong đám nữ quan của triều đình. Ai ai cũng biết đến nữ quan Quế Hoa, người có thủ đoạn lạnh lùng và không bao giờ thiên vị.
Thiền Quyên thì ngày ngày nằm giữa đống tiền, cười ha ha sảng khoái. Nàng đúng là nữ chính tục khí nhất mà ta từng thấy, sau khi kiếm được tiền việc đầu tiên nàng làm là đặt đóng riêng một chiếc giường bằng vàng!
Ngọc Câu rời khỏi y quán, trở thành một du y hành hiệp, cứu giúp những người khó khăn, dùng y thuật mà Liễu Thần Y truyền dạy để chữa bệnh cho khắp thiên hạ.
Lập Nghiệp tuy không đạt được danh hiệu đệ nhất thợ rèn của Đại Sở, nhưng xếp thứ hai cũng không tệ.
Ta nhìn các con, cháu quây quần quanh giường, khóc gọi nãi nãi, lòng tràn ngập niềm vui và mãn nguyện.
Thật tốt biết bao, bọn trẻ đều còn sống, đều đã đi đến cùng con đường mà chúng lựa chọn.
Trong cơn mơ hồ, ta nhìn thấy mẹ mình đang vẫy tay.
Ta chào tạm biệt các con.
Ta phải đi tìm mẹ, bà đang đợi ta về nhà ăn cơm.
Hết.