Xuyên Vào Truyện Điền Văn - Chương 4
7
Ta cùng lão nhị thuê người, tìm thợ xây một hang động trên đỉnh cao nhất của trấn Giang Lăng, cùng vài hầm ngầm khó phát hiện.
Sau nạn đói, chỉ còn lại một mình Thiền Quyên sống sót nhờ vào vương gia, còn tất cả những người khác đều đã chết.
Họ không chết đói, mà chết vì trận lũ lụt theo sau nạn đói.
Nước lũ trong một đêm đã nhấn chìm toàn bộ trấn Giang Lăng, cuốn trôi mọi người trong lúc họ đang say giấc, chôn vùi họ dưới dòng nước lớn.
Trong làng có tổng cộng bốn mươi người, ta dặn thợ xây rằng hang động phải đủ sức chứa đến một trăm người.
Loạn thế, khó mà tự bảo vệ mình được. Khi đến đường cùng, ngay cả người lương thiện nhất cũng có thể bị cuộc sống đẩy vào bước đường cùng, buộc họ phải làm chuyện xấu xa.
Thà là cùng nhau sống sót, có lẽ sẽ đoàn kết để vượt qua.
Sau khi hoàn thành hang động, mùa thu cũng thu hoạch xong.
Mỗi đêm, ta đều âm thầm vận chuyển rau củ đã phơi khô và lúa mì đã xay thành bột lên núi.
Lão nhị và gia đình không biết ta đang làm gì, nhưng nhờ uy quyền từ nguyên chủ, họ không dám hỏi.
Qua mùa đông, trên trấn bỗng xuất hiện nhiều thương nhân thu mua gạo và lương thực.
Khi lão nhị kể lại, tay ta đang cầm đũa cũng khựng lại – cuối cùng thì bọn họ cũng tới rồi.
Do thông tin bị ngăn chặn và thời tiết ở mỗi nơi khác nhau, nạn đói cũng lan rộng với mức độ khác nhau.
Trấn Giang Lăng dựa vào nguồn nước nên là nơi cuối cùng bị ảnh hưởng.
Ở những nơi ngoài Giang Lăng, có chỗ đã tràn ngập xác người chết đói, thậm chí người ta còn ăn thịt lẫn nhau.
Người trong làng thấy họ thu mua lương thực với giá cao, ai cũng động lòng. Khi thấy có người thực sự đổi được nhiều bạc, mọi người liền thi nhau bán.
Những người thu mua viện lý do rằng có người lớn tuổi trong nhà sắp thọ lễ, muốn làm phúc phát cháo, thiếu lương thực nên mua với giá cao, khi đủ sẽ không mua nữa.
Trương gia là một địa chủ có tiếng, nên đám người kia đã nhắm đến từ trước khi đến trấn Giang Lăng.
May mắn thay, ta đã sớm thuê người cải trang thành thương nhân giàu có đến nhà, giả vờ bàn chuyện mua bán lương thực. Trước mặt cả làng, họ vận chuyển toàn bộ lương thực trong nhà đi.
Những thứ này nặng nề, vận chuyển lên núi vào ban đêm vừa nguy hiểm vừa gây ra tiếng động, dễ bị phát hiện.
Mọi người chỉ biết rằng lương thực của nhà ta đã được bán sạch, không ai hay rằng chúng đã được vận chuyển vòng đường khác và đem cất giấu trên núi.
Đám thương nhân theo dõi Trương gia cũng đành bất lực. Giữa các nhóm thương nhân vốn có phe phái và chẳng hề đoàn kết, nên điều này lại giúp ta tránh được một tai họa.
Chỉ đến khi trấn đầy những người tị nạn, mọi người mới phát hiện ra mình đã bị lừa.
Lý trưởng là người từng trải, đã thấy nhiều tình cảnh thế này trong những năm trước. Ông tập hợp những thanh niên trai tráng trong làng, chặt cây, vận chuyển đá và dựng tường, phong tỏa mọi lối vào làng.
Khi tai ương đến, ai cũng phải lo tự bảo vệ mình.
Nhiều năm trước, làng từng gặp nạn đói, lý trưởng đã tử tế tiếp nhận dân tị nạn, nhưng kết quả là, một số kẻ sau khi no nê lại giở trò với phụ nữ trong làng.
Nạn đói lần này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước, lý trưởng không muốn để những chuyện cũ lặp lại.
Nạn đói kéo dài hai năm trời, đến mức trong làng nhà nào cũng không còn gì để ăn, ngay cả gia đình ta cũng chẳng ngoại lệ, cả nhà đều gầy gò hốc hác.
Lão nhị không nhịn được, hỏi ta: “Nương, nhà mình có nhiều đồ ăn như thế, sao còn phải chịu khổ thế này? Số đó đủ nuôi cả làng mà!”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Chúng ta không lo thiếu mà chỉ lo không công bằng thôi.
“Bây giờ, khi mọi người đều không có gì, đó lại là lúc để đoàn kết vượt qua khó khăn.
“Nhưng nếu người ta phát hiện nhà mình có nhiều lương thực, chúng ta sẽ trở thành cái gai trong mắt của tất cả.”
“Nương, dù thế, chúng ta có thể lén ăn trong nhà mà, cần gì phải làm thế này chứ? Nhìn lũ trẻ gầy rộc cả rồi kìa.”
“Người đói với người no, nhìn vào là nhận ra ngay! Ngươi tưởng mọi người đều là kẻ ngốc sao?”
Cả làng dần dần bắt đầu vay mượn lương thực, trên núi các loại rau dại cũng đã bị đào sạch.
Khi người trong làng đến nhà ta, thấy trong bát chỉ là canh khoai lang thái lát, họ thở dài: “Trước đây, những thứ này toàn để cho lợn ăn thôi mà.”
Ta chỉ biết ngậm ngùi nghĩ thầm: “…”.
8
Dựa vào thời điểm dự đoán trận lũ trong sách, ta đến gặp lý trưởng.
Lý trưởng ban đầu không tin lời ta, cho đến khi ta nói rằng có người trong nhà đã báo mộng, trên núi ta có cất ít lương thực đủ để sống qua vài tháng. Nghe vậy, ông mới cùng ta lên núi.
Trong hang động, lương thực ta cất là bột mì từ vỏ thóc, không phải gạo trắng, còn trên đất là những củ khoai lang chôn sẵn.
Những thứ này trước đây vốn là thức ăn cho gia súc, và ta cũng đã chuẩn bị sẵn lý do:
“Ban đầu, ta định xây hang này để nuôi gà, và lân cận cũng muốn nuôi thêm lợn, nên đã để sẵn ít đồ ăn ở đây.”
Mọi người tập trung trong hang, nhiều người không tin lắm, chỉ lên vì nghe nói có đồ ăn, cũng chẳng ai mang theo chăn màn.
Tối hôm ấy, trời đổ mưa lớn, trận mưa kéo dài suốt bảy ngày.
Khi trời hửng sáng, ngôi làng đã bị lũ cuốn trôi. Những người không lên núi, tất cả đều chết trong tai họa này.
Khoai lang vì trời mưa mà hơi hỏng, nhưng chẳng ai dám chê, tất cả đều ăn ngấu nghiến.
Năm đứa nhỏ bám chặt lấy ta, ánh mắt đầy sợ hãi.
Chỉ đến khi quân lính đến dọn dẹp và phân phát lương thực cứu trợ, mọi người mới điên cuồng ùa xuống núi, khóc lóc, than vãn.
Lần này, Thiền Quyên không có chút giao thiệp nào với nam chính, cả hai chỉ nhìn nhau qua những trại phát chẩn.
Ta hỏi nàng: “Con muốn làm tiểu địa chủ, hay là làm vương phi?”
Thiền Quyên đáp: “Nãi nãi, con muốn tự làm chủ đời mình, không muốn làm vương phi.”
Ta chỉ về phía vương gia: “Con không thích hắn sao?”
“Con vì sao phải thích hắn?”
Thật có cá tính, đúng là nữ chính trời sinh.
9
Việc tái thiết trấn Giang Lăng sau trận lũ mất hai năm trời.
Lương thực trồng được trong hai năm này không chỉ có mùi vị ngon hơn trước mà cả chất lượng và sản lượng đều tăng lên đáng kể.
Bọn trẻ lại tiếp tục đi học. Nhờ vào sự công bằng của ta và trải qua một trận thiên tai gian khổ, năm đứa nhỏ trước đây luôn mâu thuẫn giữa nam và nữ nay lại hòa thuận bất ngờ.
Trước kia, ba cháu gái không dám lớn tiếng với Thành Gia và Lập Nghiệp, nhưng giờ đây các nàng đã dám xắn tay áo lên mà đấu lại.
Quả thật đã chứng minh câu “con cái bất hòa, cha mẹ không có đức.”
Khi ta đối xử công bằng, mối quan hệ giữa chúng lại trở nên hài hòa.
Thành Gia, Quế Hoa và Thiền Quyên đều đỗ tú tài, còn Ngọc Câu tuy không đỗ nhưng đã học được y thuật đủ để ngồi khám bệnh cùng Liễu Thần Y.
Lập Nghiệp lần đầu tiên suy nghĩ về tương lai của mình, đúng lúc biên giới đang tuyển quân, hắn trăn trở mấy đêm rồi nói với ta và lão nhị rằng hắn muốn nhập ngũ.
Lão nhị cầm ống điếu run rẩy: “Làm lính thì có thể mất mạng đấy.”
Lập Nghiệp nói: “Cha, quân đội cũng cần thợ rèn vũ khí, không phải ai cũng xông pha chiến trường.”
Lão nhị cắn răng không cho hắn đi, nhưng thằng bé đợi đến đêm khuya, đập vỡ cửa sổ, để lại bức thư rồi bỏ đi:
“Cha, mẹ, nãi nãi, sau này con nhất định sẽ trở thành thợ rèn giỏi nhất Đại Sở!”
Lão nhị ngồi thẫn thờ trong sân cả đêm, tay cầm bức thư, nghẹn ngào: “Sớm biết vậy, ta đã cho nó ít bạc để phòng thân. Giờ không mang theo tiền, nó biết sống sao đây?”
Ta nói: “Dù có thế nào thì đều là con đường mà hài tử chọn, nông dân có nông dân đường, người đọc sách có đọc sách đường, học y có học y đường, thợ rèn thì có thợ rèn đường.”
“Đâu phải người lớn có thể chăm sóc cho hài tử cả đời. Cứ để nó tự đi tìm thế giới của mình đi.”
Thành Gia và Quế Hoa vào thành học tiếp để chuẩn bị cho kỳ thi vài năm sau, nhưng Thiền Quyên thì không đi:
“Cha, mẹ, nãi nãi, chí của con không phải là học hành.”