Xuyên Vào Truyện Điền Văn - Chương 1
1
Diệu Tổ, hay còn gọi là Chiêu Muội, hắn khóc lóc thảm thiết, cuối cùng vẫn bị bán đi với giá một trăm lượng bạc.
Sau khi trả hết nợ vay nặng lãi, vẫn còn dư sáu mươi lượng.
Ta định dùng số bạc còn lại mua thêm vài mẫu ruộng nước, trồng lúa mì, khi thu hoạch có thể xay thành bột, cất trữ để dùng.
Trong truyện, bước ngoặt đầu tiên là nạn hạn hán, mùa màng thất bát, cả gia đình đều chết đói, chỉ có thiên mệnh nữ chính của truyện là Phán Đệ sống sót, sau đó còn được tiểu vương gia cải trang vi hành cứu mạng.
Quang Tông chạy về, kêu lên: “Nương! Nương điên rồi sao! Sao lại bán Diệu Tổ? Chẳng phải đã nói là sẽ bán Chiêu Đệ sao?”
Ta liếc hắn một cái: “Nếu còn nói nữa, ta sẽ bán luôn cả ngươi!”
Hắn lập tức ngậm miệng. Ta triệu tập cả nhà lại và đặt tên mới cho đám nha đầu.
Nguyên chủ có ba đứa con trai – Kế Nghiệp, Quang Tông và Diệu Tổ.
Kế Nghiệp sống ở trong thành buôn bán.
Quang Tông làm nông ở nông thôn, có năm đứa con, hai trai ba gái.
Chiêu Đệ chính là con gái của hắn.
Diệu Tổ nhỏ nhất, chưa cưới vợ nhưng lại là kẻ xấu xa nhất.
Hắn xúi giục nguyên chủ bán cả ba đứa cháu gái trong nhà.
Thậm chí sau khi Chiêu Đệ bị tú bà ở thanh lâu đánh chết, hắn còn gả nàng cho con trai đã chết của Trương viên ngoại làm minh hôn.
Ta đã đổi tên Chiêu Đệ, Phán Đệ và Lai Đệ thành Quế Hoa, Thiền Quyên và Ngọc Câu.
Đều là những tên khác của mặt trăng, nghe rất hay!
Nhị tức phụ đang nấu ăn trong bếp, Chiêu Đệ… ồ không, Quế Hoa chạy đến, khóc lóc nói với ta:
“Nãi nãi, người hãy chuộc thúc thúc về đi. Thúc ấy là nam đinh, còn con là nữ nhi, không đáng giá đâu. Hãy bán con đi.”
Ta giật nảy cả mình, chao ôi! Đúng là thần kinh! Thật là tài năng tẩy não đỉnh cao!
“Thúc thúc của con bị bán đi là đến nhà người ta làm việc, mỗi tháng còn có thưởng bạc.
“Con biết nếu bán một đứa bé gái như con thì sẽ bị đưa vào thanh lâu, bị người ta đánh đến chết không? Con có sợ không?”
Nàng sợ đến đỏ mắt, làm ta rất hài lòng.
Khi cơm được dọn ra, ba đứa cháu gái mỗi đứa cầm nửa cái bánh ngô đen cứng, cùng một chén cháo nhỏ, rồi ngồi dưới gốc cây ăn.
Hai đứa cháu trai, Thành Gia và Lập Nghiệp, trước mặt lại có canh thịt băm và bánh ngô mềm thơm ngọt ngào.
Nhị tức phụ cũng chỉ chọn một cái bánh ngô đen, bưng chén cháo đến gốc cây ngồi ăn cùng ba đứa cháu gái.
Lão nhị miệng đầy bánh ngô, đũa không ngừng gắp thịt trong chậu, đôi má béo rung lên: “Nương, Thành Gia, Lập Nghiệp ăn nhanh đi! Ta đói muốn chết!”
Ta đập mạnh đôi đũa lên bàn: “Quế Hoa, Thiền Quyên, Ngọc Câu, cùng nhị tức phụ nữa, các ngươi qua đây ngồi ăn.”
Lão nhị văng đầy nước bọt: “Nương! Nhà họ Trương của chúng ta không có cái lệ phụ nữ ngồi ăn trên bàn!”
Ta tát hắn một cái: “Cha ngươi chết rồi, nhà họ Trương do ta làm chủ! Ngươi cầm cái bánh ngô đen đó, cút xuống gốc cây ăn! Còn các ngươi, ngồi qua đây mà ăn!”
Lão nhị gào lên như điên: “Nương! Có phải người bị ma nhập rồi không!”
“Còn nói nữa, ta sẽ bán cả ngươi, ngươi tin không?”
Nếu là trước kia, lão nhị chắc chắn không tin, nhưng bây giờ hắn tin, vì hắn biết ta thật sự dám bán con trai.
Nếu không phải vì mùa vụ sắp đến, hắn làm được nhiều việc, thì ta đã bán hắn rồi!
“Từ nay về sau, trong nhà ai cũng ăn như nhau, ai cũng phải làm việc như nhau, không phân biệt!”
Nguyên chủ yêu chiều hai đứa cháu trai, mọi việc trong nhà đều bắt ba đứa cháu gái làm hết, lại không nỡ cho chúng ăn gì tử tế.
Hai đứa cháu trai tuổi còn nhỏ mà béo như heo, còn ba đứa cháu gái thì gầy gò, ngày một hốc hác.
“Như thế này sao được!”
Ăn xong, Thành Gia và Lập Nghiệp nhìn chằm chằm ta, trước đây đều do nguyên chủ đích thân đánh xe đưa chúng đi học.
Triều đại này có nữ quan, vì thế nữ tử cũng có thể được đi học.
Nhưng vì quan niệm cũ ăn sâu, gia đình cho con gái đi học thường chỉ có những nhà giàu có, còn không thì chẳng mấy ai cho đi.
Ta nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của ba cô cháu gái, lấy từ số bạc bán Diệu Tổ ra một ít, trả học phí cho cả ba.
Nhị tức phụ sợ đến mặt trắng bệch, viền mắt đỏ hoe: “Nương…”
Ta có chút hài lòng, may mà mẹ của bọn chúng không đến nỗi trọng nam khinh nữ, vẫn biết thương con gái.
Còn lão nhị thì tiếc bạc đến sốt ruột: “Nương, bọn chúng đi học rồi, việc nhà ai làm?”
Ta lườm hắn: “Tất nhiên là ngươi làm rồi. Suốt ngày lông bông trong làng đánh bạc, ngươi đừng tưởng ta không biết! Tí nữa thì ngươi đi cắt cỏ cho lợn cho ta!”
Lão nhị mặt mày ủ rũ, lẩm bẩm trong miệng: “Nữ nhi học hành thì có ích gì, nương, người thật hồ đồ, phí tiền vô ích!”
Ta giơ tay tát hắn một cái, hắn vội vàng ôm mặt, nói ngay: “Nương nói đúng! Nữ nhi học hành tốt lắm! Học tốt lắm!”
Ba đứa cháu gái vui mừng khôn xiết, hứa với ta rằng sau giờ học sẽ lên núi hái rau dại, nhặt thảo dược về bán lấy tiền.
2
Ta mua sáu mẫu ruộng nước, nguyên thân là con gái duy nhất trong nhà. Sau khi sinh ra nàng, cha nàng không còn khả năng sinh sản nữa.
Cha nàng từ nhỏ đã nuôi dưỡng nàng như một nam nhi, nhà họ Trương là gia đình có nhiều ruộng đất nhất trong làng.
Phu quân của nguyên chủ là kẻ được tuyển về ở rể, nên con cái đều mang họ nàng.
Nhưng để cho lão đại làm ăn, nhà đã bán đi một phần đất, lại bán thêm một phần nữa để lấy bạc cho lão nhị cưới vợ. Cuối cùng chỉ còn lại hai trăm mẫu.
Trong số đó, một trăm mẫu được cho thuê, bảy đấu một mẫu, mỗi mẫu hai lượng, còn lại một trăm mẫu thì tự canh tác.
Riêng tiền thu từ việc cho thuê hàng năm đã đủ để gia đình sống sung túc. Vậy mà vẫn nhẫn tâm bán cháu gái, đủ thấy vừa ác vừa giỏi giấu tiền, trong nhà không ai biết nguyên chủ thực sự có bao nhiêu bạc.
Lão nhị, Quang Tông, tuy không ra người ngợm gì, nhưng là tay cày cấy lành nghề.
Ta thông báo xuống dưới, năm nay không thu tiền thuê, đổi thành thu lương thực, mỗi mẫu đất thu hai phần lương. Người thuê ruộng nghe vậy ai nấy đều vui mừng.
Buổi tối, Thành Gia và Lập Nghiệp hì hục trở về, liền cằn nhằn với ta: “Nãi nãi, sao hôm nay người không đánh xe bò đến đón chúng con?”
Ta giận dữ nói: “Chỉ mất mười phút đi bộ, mà còn đòi xe bò! Ngươi có muốn ta trang bị cho ngươi một chiếc xe hơi không?”
Thành Gia ngây người hỏi: “Nãi nãi, xe hơi là gì?”
“Xe hơi là bây giờ ngươi đi nhặt củi cho ta,” ta chỉ vào Lập Nghiệp, “Còn ngươi, lo mà bổ củi.”
“Các tỷ tỷ của các ngươi đâu?”
Lập Nghiệp bĩu môi: “Các nàng đi cắt cỏ cho lợn, đi đào rau dại rồi.”
“Sao các ngươi không đi?”
Thành Gia bắt đầu khóc lóc: “Nãi nãi thay đổi rồi, người trước đây rất yêu chiều chúng con, chưa từng bắt con làm việc! Con hoàn toàn không biết làm gì cả!”
Ta lạnh lùng cầm lấy cây kẹp lửa từ trong bếp: “Không có chuyện gì là không biết làm, chỉ có người không muốn làm thôi.”
Thành Gia và Lập Nghiệp ôm nhau khóc thảm thiết: “Nãi nãi cứ đánh chết chúng con đi, đánh chết rồi thì người sẽ không còn cháu trai nữa, nhà họ Trương sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, về sau người sẽ đối mặt thế nào với tổ tiên nhà họ Trương đây!”
Tốt lắm!
Dám nói ra mấy lời đó, xem ra cũng hư đốn lắm rồi, sách vở đọc mãi chẳng có ích lợi gì, chi bằng sớm xuống ruộng trồng lúa mì cho ta còn hơn.
Ta treo hai đứa ngỗ nghịch lên rồi đánh cho một trận, khiến chúng gào khóc cầu xin tha thứ.
Sau khi thả chúng xuống, một đứa ôm đống củi, một đứa bổ củi, hiệu quả thật không chê vào đâu được.
Khi nhị tức phụ gần nấu xong bữa, ba cô cháu gái cũng cõng về những rổ rau dại và cỏ cho lợn về.
Chúng phân chia công việc rõ ràng, Quế Hoa phụ trách cho lợn ăn, Thiền Quyên lo sàng lọc rau dại, còn Ngọc Câu thì lựa thảo dược, có thể mang ra tiệm thuốc ở trấn bán lấy tiền.
Ta phát hiện trong rổ rau dại của Thiền Quyên còn có cả dây khoai lang.
Quả nhiên là nữ chính, có bàn tay vàng đúng là khác biệt! Ta chỉ cần đi theo nàng ấy thì lo gì phải vất vả nữa!
Thời đại này, mọi người vẫn chưa biết đến cách trồng khoai lang và chế biến, không ai trồng cả, tất cả đều là mọc tự nhiên.
Người dân chỉ biết rằng lá của dây khoai lang nấu lên không có độc, có thể no bụng, còn củ khoai đào được thì đều dùng để nuôi lợn, chứ con người không ăn.
Thiền Quyên thấy ta vui mừng, vội nói: “Nãi nãi, trên núi phía sau có rất nhiều loại dây này, nếu người thích, ngày mai con sẽ hái thêm.”
Ta xoa đầu nàng, vui vẻ bảo nhị tức phụ luộc vài quả trứng để thưởng cho chúng: “Ngày mai nãi nãi sẽ lên núi cùng con.”
Ngọc Câu ít nói, nhưng rất tinh ý và chăm chỉ.
Nàng có một tài năng đặc biệt trong việc nhận biết dược thảo.
Các loại rễ, thân, và lá của dược thảo, nàng chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ và phân biệt được, thậm chí còn hiểu rõ cả dược tính.
Nhớ lại kết cục đáng thương của nàng trong truyện, lòng ta không khỏi đau xót.
Khi nạn đói xảy ra, cả nhà phải bỏ chạy, lúc ấy tiền bạc chẳng còn ý nghĩa gì, không thể mua nổi lương thực.
Nguyên chủ và Diệu Tổ vì đói đến mê man, lại dùng một củ khoai tây để gả Ngọc Câu cho một lão già bảy mươi tuổi trong thôn.
Ngọc Câu đã nhảy xuống sông mà chết, trong nguyên tác, đoạn này được miêu tả lướt qua, không ai biết rằng mấy dòng chữ kia ẩn chứa một câu chuyện thê lương đến mức nào.
Bây giờ đứa trẻ này đang sống sờ sờ trước mặt ta, giòn giã gọi ta là nãi nãi, khiến ta thật không nỡ lòng.
Đã đến đây, ta nhất định phải thay đổi số phận bi thảm của đứa trẻ này.
Nàng không còn là một nhân vật mỏng manh trên giấy, dễ dàng bị định đoạt sinh tử bừa bãi nữa, bây giờ nàng chính là cháu gái của ta.
Sáng sớm hôm sau, ta đưa Ngọc Câu cõng dược thảo vào thành. Ngọc Câu thường xuyên đến đây bán thuốc, vừa đến nơi liền dẫn ta vào tiệm thuốc quen thuộc.
Điều khiến ta ngạc nhiên là chủ tiệm thuốc lại là một nữ nhân, mọi người đều gọi nàng là Liễu Thần Y.
Vừa nhìn thấy Ngọc Câu, nàng lập tức lấy điểm tâm ra, cười tươi đi tới.
Trong thời đại này, điểm tâm còn đắt hơn cả lương thực.
Ta để Ngọc Câu ở lại trò chuyện với Liễu Thần Y, rồi đến mấy tiệm thuốc và y quán trong thành dạo một vòng.