Xuyên Vào Mộng Ảo Đam Mỹ - Chương 4
13.
“Cạch” cửa mở ra.
Tôi vừa định mở khóa để xem phần tóm tắt cốt truyện tiếp theo, thì Thẩm Chiêu Tây quay lại.
Hệ thống sợ đến mức như con chim hoảng hốt vì tiếng cung, vọt một cái trốn đi.
“Hệ thống, hình như ngươi rất sợ Thẩm Chiêu Tây?”
Hệ thống im lặng, bịt miệng lại như thể ép buộc mình không phát ra tiếng.
“Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Thẩm Chiêu Tây mang theo một phần tôm hùm cay, kéo tôi ngồi trên sô pha.
Tôi vung tay cười cười: “Không có ai, chỉ một mình em nói thầm mà thôi.”
Thẩm Chiêu Tây vừa cho tôi ăn tôm, vừa bắt đầu giải thích:
“Hồi Hồi, trước đây anh không còn cách nào khác nên mới đành đưa em trở lại Tạ gia.”
“Anh không dám, nghĩ tới nghĩ lui, thay vì mạo hiểm nghĩ biện pháp đem em giấu đi, không bằng ổn định Tạ An, để em ở bên cạnh hắn thì sẽ an toàn hơn.”
Tôi có chút chán nản: “Sao anh không nói cho em biết?”
Rõ ràng là tôi đến để cứu hắn, nhưng sao bây giờ lại ngược lại, thành ra hắn bảo vệ tôi từng phút từng giây.
Hệ thống nghiến răng chặt, cảm giác như sắp nín thở mà chết.
Tôi nhận thấy nó có gì đó không ổn, thông qua sóng điện não hỏi nó: “Ngươi sao vậy? Anh ta không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta, ngươi sợ gì?”
Một giây sau, hệ thống lặng lẽ chuyển đến bên tai tôi thủ thỉ: “Ký chủ, đừng tin hắn, hắn không còn là Thẩm Chiêu Tây nữa, hắn là một con quỷ…”
Vẻ mặt Thẩm Chiêu Tây vẫn như thường, đút tôm vào miệng tôi.
Chỉ là ở góc khuất mà tôi không nhìn thấy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn như lưỡi dao đâm thẳng vào hệ thống, khiến nó hét lên trong kinh hãi.
“Cảnh báo cảnh báo, cảnh báo, ký chủ chạy mau!!”
Tôi bị nó dọa đến giật mình, theo bản năng cử động thân thể. Kết quả Thẩm Chiêu Tây đột nhiên sắc mặt kịch biến, mạnh mẽ giữ chặt tay tôi.
“Em dám thử chạy một bước xem!”
Đồng tử tôi đột nhiên phóng to, giọng nói cũng bất giác run rẩy vài phần: “Thẩm Chiêu Tây, anh nghe thấy sao!!”
“Còn nhìn thấy nữa!”
14.
Ý thức Thẩm Chiêu Tây thức tỉnh.
Từ trước khi bị hạ thuốc một khắc, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn không chỉ biết kết cục của tất cả mọi người và hướng đi của cốt truyện, mà còn cố gắng phá vỡ và thoát khỏi số phận bi thảm ban đầu.
Hắn không chịu sự điều khiển của hệ thống, cũng không chịu theo nội dung vở kịch, giống như một người ngoài cuộc, liều mạng sửa kết cục.
“Cho nên ngay từ đầu anh đã biết em không phải Khương Hồi, vậy tại sao anh còn đối xử tốt với em như vậy?”
Thẩm Chiêu Tây nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trân trọng như đang ngắm nhìn một báu vật hiếm có.
“Bởi vì chính em đã cho anh cơ hội để viết lại cuộc đời mình, cho anh hiểu rằng số phận bất công đó vốn dĩ không thuộc về anh.”
“Bảo bối, cả đời anh chưa bao giờ được ai chọn lựa một cách kiên định, chỉ có em, thương xót cho những gì anh đã trải qua, đấu tranh cho sự bất công mà anh phải chịu.”
“Người anh thích không phải Khương Hồi, mà là em, người đã vượt ngàn dặm xa xôi đến vì anh.”
Giờ khắc này tôi mới hiểu được, hóa ra Thẩm Chiêu Tây đã cảm nhận được nỗi đau thương của tôi dành cho hắn, từ đó nhìn thấy bài văn nhỏ tôi viết trong tâm trí của hắn, nhờ đó hắn đã thoát khỏi sự ràng buộc ban đầu và thức tỉnh khi tôi đến, tái sinh một lần nữa.
Có vẻ như tôi đã nghĩ đến điều gì đó…
Tôi nghi hoặc: “Vậy làm sao anh lại bị hạ thuốc?”
Hắn ôm tôi ngượng ngùng cười cười “Phần trước là giả vờ, phần sau thì khi biết em đến, anh cố tình làm vậy.”
!!
Khá lắm, mình bỏ thuốc cho mình vẫn là lần đầu tiên gặp phải!
“Vậy……”
Reng reng reng……
Điện thoại Thẩm Chiêu Tây vang lên.
“Thẩm tổng, mẹ anh hiện tại tình trạng rất không tốt, xin anh mau chóng đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng nói khẩn cấp của cô y tá cắt ngang câu hỏi của tôi.
Tôi để hắn yên tâm đi, chọn ở lại một mình trong khách sạn.
Chỉ là không nghĩ tới, lần chia tay này lại trở thành lần cuối cùng gặp mặt…
15.
Trên vách đá cheo leo, phía sau là biển cả mênh mông sóng vỗ dữ dội.
Tạ An trói tôi lại, cười đến điên cuồng.
“Thẩm Chiêu Tây, cậu quả thực rất giỏi, giả vờ phá sản để đánh lạc hướng tôi, rồi giăng bẫy khiến tôi sụp đổ. Đúng là một đòn chí mạng!”
“Không hổ là đàn ông tôi nhìn trúng, có can đảm, có mưu lược, ông đây thật sự kính nể cậu!”
Thẩm Chiêu Tây đứng cách đó không xa, vẻ mặt hoảng loạn, không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin như người chiến thắng lúc trước.
Tôi hỏi hệ thống, thản nhiên nói:
“Đọc cho tôi nghe phần trước chưa đọc xong đi.”
Hệ thống mặt mày nghiêm trọng, lẩm bẩm một đoạn rất dài.
Cuối cùng tôi chỉ nghe lọt vào một câu: “Thẩm Chiêu Tây thức tỉnh ý thức dẫn đến toàn bộ cốt truyện sụp đổ, anh ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.”
Tôi nhìn Thẩm Chiêu Tây từ xa, cười có chút nhẹ nhàng.
“Hệ thống, tôi có thể cứu anh ấy, đúng không?”
Hệ thống im lặng.
Thật lâu sau: “Thẩm Chiêu Tây không chỉ phá hủy cốt truyện, mà còn làm hỏng hầu hết các chương trình của hệ thống xuyên sách, khiến tầng trên nổi giận và muốn xóa sổ anh ta.”
“Ký chủ, đây là rắc rối do anh ta tự gây ra, sao cô lại phải…”
Tôi khẽ ngắt lời hệ thống.
“Tôi vốn là vì anh ấy mà đến, cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không hối hận.”
“Nhưng cô đã dùng hết tất cả điểm tích lũy, cô không có năng lực lại trở về thế giới hiện thực.”
Trở về thế giới hiện thực kỳ thật chỉ cần 5 điểm tích lũy là được, nhưng tôi cho rằng có thể ở lại thế giới này vĩnh viễn ở cùng hắn, cho nên không cho mình đường lui, tiêu hết tất cả.
Khoảnh khắc Tạ An đâm dao nhọn vào ngực tôi đẩy tôi xuống biển, tôi nhìn thấy Thẩm Chiêu Tây như phát điên nhào tới, bên tai vang lên giọng nói run rẩy hoảng loạn đầy đau đớn của hắn.
“Khương Khả Tâm – -”
“Thẩm Chiêu Tây, em yêu anh!”
16. Ngoại truyện • Khương Khả Tâm
Tôi tên Khương Khả Tâm, tên nhỏ là Niếp Niếp.
Là một kẻ xui xẻo giống Thẩm Chiêu Tây.
Từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu.
Ngày vừa trưởng thành, cha tôi bắt nghỉ học, nói cho tôi biết hôn sự, nhận lễ hỏi 30 ngàn của nhà Trương Qua Tử ở phía Đông, muốn tôi gả cho đứa con ngốc của nhà Trương Qua Tử.
Tôi không chịu.
Bị nhốt trong phòng nhỏ đánh một trận.
Sau đó ngày kết hôn, tôi lặng lẽ lấy hai trăm đồng từ trong túi Trương Qua Tử, không ngoảnh lại mà lên xe bỏ chạy.
Tôi đến một thành phố lớn.
Nơi đó ngập tràn hương vị của tự do, tôi rất thích.
Nhưng do không quen biết ai, không nơi nương tựa, khiến tôi có lúc phải lang thang đầu đường xó chợ, suýt nữa chết đói bên lề đường.
Tôi co rúm người dưới cầu, cùng một đống mèo chó sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng mèo con chó nhỏ có thể lang thang khắp nơi, dựa vào sự bố thí của người khác mà lấp đầy bụng.
Còn tôi là người có chân tay lành lặn, mà ngồi chờ ăn của người ta chỉ làm người ta khinh ghét.
Ngày đó mưa gió kéo dài, tôi thật sự đói không chịu nổi.
Đầu choáng váng đi trên đường đụng phải một người, một người rõ ràng bản thân còn không đủ ăn, quần áo đầy miếng vá, nhưng vẫn sẵn lòng chia cho tôi nửa chiếc bánh bao.
Anh mặc một bộ áo sơ mi trắng, cười rất đẹp, dịu dàng.
Trước khi đi còn nhét cho tôi 50 đồng.
Anh nói: “Phải cố gắng sống sót, biết không, nếu như không ai yêu cô, thì hãy yêu bản thân mình thật tốt.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút cay đắng trong nụ cười của anh.
Sau đó, anh xoa đầu tôi rồi quay lưng rời đi, từ đó tôi không gặp lại anh ấy nữa.
Cho đến khi…
Tôi nhìn thấy cuốn tiểu thuyết đó, tìm thấy một người có hoàn cảnh giống mình.
Tôi đau lòng cho Thẩm Chiêu Tây, cũng như thương tiếc chính mình của ngày xưa.
Thật lâu thật lâu về sau, tôi mới biết được, người đàn ông từng gặp mặt tôi kia, không phải ai khác, anh ấy chính là Thẩm Chiêu Tây trong thế giới song song, người đã vô tình có duyên với tôi.
Trong dòng thời gian hồi tưởng dài đằng đẵng, cuối cùng tôi mới nhìn rõ, khuôn mặt dưới chiếc ô trong cơn mưa mù mịt đó, chính là khuôn mặt giống y như đúc của Thẩm Chiêu Tây.
Thì ra, từ đầu đến cuối đều là anh!
Thì ra, duyên phận đã sớm gieo xuống!
Năm năm trước, anh ném một chùm ánh sáng vào vực sâu. Năm năm sau, tôi đem ánh sáng chiếu trở lại trên vai anh.
Thẩm Chiêu Tây, anh xem, chúng ta thật có nhiều duyên phận.
Thẩm Chiêu Tây, em thật sự rất muốn ở bên anh —
17. Ngoại truyện
Có thể là Thượng Đế thấy tôi cần cù làm việc nhiều năm qua, không đành lòng để tôi có tiếc nuối, hơn nữa nội dung chưa mở khóa hết, nên không những hoàn trả cho tôi 1000 điểm mà còn cho phép tôi dùng 1000 điểm để đổi lấy một cơ hội sống cho Thẩm Chiêu Tây.
“Thẩm Chiêu Tây, anh có nguyện ý để cô gái này trở thành vợ của anh và cùng cô ấy kết hôn hay không, bất kể bệnh tật hay là khỏe mạnh, bất kể nghèo khó hay là giàu có, hoặc là bất kỳ lý do nào khác, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn trung thành không thay đổi với cô ấy cho đến cuối đời không?”
Thẩm Chiêu Tây: “Tôi nguyện ý.”
“Cô Khương Khả Tâm, cô có muốn người đàn ông này trở thành chồng của cô và kết hôn với anh ấy không, dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu có, hay bất cứ lý do gì khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, vĩnh viễn trung thành không thay đổi với anh ấy cho đến cuối đời không?”
Tôi “đồng ý”.
Tiếng chuông hạnh phúc vang lên vào khoảnh khắc đó, Thẩm Chiêu Tây với nụ cười ngọt ngào hôn tôi, mang theo những lời chúc phúc và chứng kiến của tất cả mọi người.
“Quãng đời còn lại xin hãy chăm sóc tôi, Khương tiểu thư thân yêu của tôi.”
“Chào anh Thẩm tiên sinh, tương lai xin hãy chăm sóc tôi.”
Bên ngoài tiếng chuông ngân dài xa xăm, có một bóng dáng gần như trong suốt đang dần dần biến mất.
Nó ngây ngẩn nhìn đôi tân nhân ở trung tâm lễ đường, cười ngọt ngào như kẹo, rồi khẽ cười và lẩm bẩm:
“Hóa ra cô tên là Khương Khả Tâm à.”
“Hóa ra, cô chính là Khương Khả Tâm…”
“Nhớ nhất định phải hạnh phúc nhé, cô gái nhỏ yêu quý của tôi…”