Xuyên Tới Thảo Nguyên Làm Nông - Chương 2
4
Đến thảo nguyên ba tháng, ta đã biết được một điều.
Đó chính là phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời.
Lúc đầu, chỉ có ta và lão Hãn vương đơn phương bàn bạc, Lặc Cổ ngồi nghe.
Đến sau này, nội dung ngày càng phức tạp, vượt xa ngưỡng hiểu biết của họ.
Cha con hai người nghe như nghe thiên thư, mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẫn là Hãn vương phi Tô Địch Nhã không thể nhìn nổi nữa, tiếp nhận toàn bộ sự việc.
“Có họ ở đây, ta có thể bớt đi không ít phiền phức.”
“Cha con hai người họ, người già thì nghe lời, người trẻ thì khỏe mạnh.”
“Sau này hai người sẽ biết, trong nhà có gia súc thì làm việc rất tiện.”
Lão Hãn vương và Lặc Cổ hiển nhiên đã quen với cách làm của Tô Địch Nhã.
Tuân theo mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, không nói thêm một lời nào.
Hợp tác với người thông minh thì rất tiện.
Tô Địch Nhã hiểu ý ngay, có những lời căn bản không cần ta phải nói lại lần thứ hai.
Công tác xóa đói giảm nghèo của ta trên thảo nguyên diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thảo nguyên gió cát lớn, môi trường khắc nghiệt.
Vừa không thể trồng trọt, vừa không thể xây nhà, mọi thứ cần dùng đều chỉ có thể trao đổi bằng hiện vật.
Ta với Tô Địch Nhã hợp sức thành lập một đội buôn, thành quả rất phong phú.
Vài tháng sau, một con đường thương mại nối liền thảo nguyên và Trung Nguyên đã được mở thành công.
Hoạt động buôn bán hai bên đã thành công mang lại cho thảo nguyên một khoản tiền khổng lồ.
Từ xưa đến nay, của cải động lòng người, trong thời gian ngắn các quý tộc trên thảo nguyên đều ngo ngoe rục rịch, muốn chia một chén canh.
Thảo nguyên xuất hiện các vụ tranh chấp, mấy tay đắc lực của đội buôn suýt nữa thì bỏ mạng ở đó.
Một đội buôn tốt đẹp bị làm cho chướng khí mịt mù, mọi nỗ lực từ trước đến nay suýt nữa thì đổ sông đổ bể.
Lão Hãn vương ngày nào cũng cau mày suy nghĩ cách dẹp yên mọi chuyện.
Còn Tô Địch Nhã vốn tính tình ôn hòa lại hiếm khi nổi giận với ông ta.
“Ông già này, lúc này ông còn muốn hòa giải!”
Quay đầu lại hỏi ta cuối cùng nên làm thế nào.
Ta nào biết phải làm thế nào, ta chỉ biết trồng trọt thôi!
Nhưng ta chắc chắn không thể nói như vậy.
Mặc dù không thành thạo loại chuyện này nhưng ta học lịch sử rất tốt.
Vì vậy, ta đã kể cho bà ấy nghe một vài trường hợp giết gà dọa khỉ nổi tiếng trong lịch sử.
Tô Địch Nhã suy nghĩ một chút, một nén nhang sau, bà ấy vỗ tay ta.
“Chiêu Bình, con yên tâm, ta chắc chắn sẽ xử lý thật tốt những con sâu mọt gây hại cho thảo nguyên này.”
“Không chỉ vì đội buôn, mà còn vì sự phát triển của thảo nguyên sau này.”
Chính sách mới của thảo nguyên rất nghiêm khắc.
Ta biết rằng việc thực hiện chính sách này chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại nhưng ta không ngờ người đầu tiên đến tìm ta lại là Lặc Cổ.
Hắn cũng biết cái gì gọi là hồng thì phải chọn quả mềm mà bóp, không dám tìm mẫu thân hắn mà trực tiếp đến tìm ta.
Lặc Cổ ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi như vậy có quá tàn nhẫn không.
Ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đến khi hắn thấy không tự nhiên, ta mới tiếc nuối lắc đầu.
Lúc đó không trả lời hắn, mà chuyển sang nói một chuyện khác.
“Đất Xuyên Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, người dân địa phương thích ăn cay, thích ăn ớt…”
Lặc Cổ ngây người gật đầu: “Điều này ta biết nhưng có liên quan gì đến chuyện này?”
Ta tiếp tục nói: “Ngươi đến bái biệt phụ hoàng và mẫu phi, sau đó bảo người hầu chuẩn bị một cỗ xe ngựa đưa ngươi đến Xuyên Thục.
“Từ Thục quận chuyển hướng đến Lạc Sơn, ồ, bây giờ hẳn phải gọi là Gia Châu.”
“Nơi đó có một bức tượng Phật Lăng Vân, còn gọi là tượng Phật Lạc Sơn.
“Ngươi bảo nó xuống, sau đó ngươi ngồi lên.”
Lặc Cổ: “?”
Ta thở dài, nhìn tên ngốc này là biết không hiểu.
“Làm việc rất vất vả.”
“Người không làm việc không xứng được ăn.
“Thích chó như vậy thì sao ngươi không đi thay nó sủa, hiểu chưa hả?”
Lần này Lặc Cổ hiểu rồi.
Hắn về liền đánh cho những kẻ xúi giục hắn đến gây chuyện một trận từ già đến trẻ.
Ngày hôm sau, số người đến nghị sự giảm đi hơn một nửa.
Tiếng phản đối cũng dần biến mất.
Nhờ phúc của hắn, chính sách mới được thực hiện vô cùng thuận lợi.
Tô Địch Nhã nói đúng, trong nhà có gia súc thì làm việc rất tiện.
5
Đến tháng thứ mười trên thảo nguyên.
Kinh tế thảo nguyên đã có sự phát triển rõ rệt, đời sống của người dân trở nên sung túc, an cư lạc nghiệp.
Vừa đúng vào ngày sinh thần của phụ hoàng ta, vì là sinh nhật tròn nên lão Hãn vương quyết định về kinh đô chúc thọ.
Chuyện này trong nguyên tác cũng có.
Một tháng trước tiệc thọ của hoàng đế chính là sinh thần của nam chính.
Nữ chính lấy cớ thân thể không khỏe cần tĩnh dưỡng, cùng Tô Địch Nhã chia nhau hai đường lên đường.
Trên đường đi, tiêu hết tiền riêng của mình để mua quà sinh nhật cho nam chính.
Người chưa đến, lễ đã đến, quả thực khiến nam chính được nở mày nở mặt.
Không ngờ nữ phụ độc ác lại nhận vơ tấm lòng của nữ chính, thành công khiến nam chính yêu thương nàng ta hơn.
Còn nữ chính xui xẻo trên đường về kinh đô thì gặp phải sơn tặc.
Lặc Cổ vì cứu nàng mà chết, nàng cũng trong lúc đánh nhau mà không cẩn thận ngã xuống vực.
Diễn biến câu chuyện sau đó thì khá là chán.
Nữ chính được một thần y cứu, ông lão cũng khá tốt bụng, đồng ý đưa nàng đi.
Nhưng nữ chính lại âm thầm làm chuyện ngu ngốc.
Sau khi biết ông lão là thần y có thánh dược chữa thương, nàng đã quỳ xuống cầu xin ông lão cho nàng làm thuốc thử.
Nói thật, không có cục máu đông mười năm trong não thì không làm ra chuyện này được.
Nam chính cũng không dùng thánh dược chữa thương lấy được bằng nửa cái mạng của nữ chính, mà quay sang tặng nócho một nữ phụ khác đang giả bệnh.
Câu hỏi: Có một người bạn trai như nam chính thì bạn nên về nhà lúc mấy giờ?
Cảm ơn đã hỏi, ta nguyện chết ngoài đường.
Lần về kinh này, ta đã làm mấy chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất chính là phát huy mối quan hệ của ta trên thảo nguyên, tìm được thần y đã cứu nguyên chủ.
Phải bỏ ra rất nhiều công sức, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng có được thánh dược chữa thương.
Trong nguyên tác, lý do mà tên cẩu nam chính trở thành chiến thần Đại Dận, được tám phương kính trọng.
Nguyên nhân chỉ có một.
Đó chính là trong số các võ tướng của Đại Dận, ngoài hắn ra thì không còn ai ra hồn.
Lúc trước.
Trụ cột của Đại Dận, tướng quân trấn quốc công thường thắng trận qua đời vì bệnh, thời đại huy hoàng của nam chính từ đó mở ra.
Còn ta hiện tại phải làm, là từng bước cắt đứt con đường thăng tiến của nam chính.
Chuyện thứ hai, là ta cầm thánh dược chữa thương đến gõ cửa phủ trấn quốc công.
Phủ trấn quốc công không khí ảm đạm, người hầu làm việc đều không có tinh thần.
Lão quốc công chỉ có một đứa con gái.
Trong mắt người đời, trấn quốc công vừa mất, phủ trấn quốc công sẽ không có người kế thừa, hoàn toàn suy tàn.
Người ra đón khách chính là con gái duy nhất của trấn quốc công, Đỗ Cẩm Tú.
Nàng ta với đôi mắt sưng đỏ đi tới tiếp đón ta, chỉ coi ta là một co nương nhà thường dân.
“Vị cô nương này, không biết người đến phủ có chuyện gì?”
Nguyên chủ không được sủng ái, trong cung lại nhiều công chúa, bên ngoài cơ bản không có mấy người quen biết nàng, càng không có bạn bè gì.
Cho nên mới vì chút quan tâm bố thí của nam chính mà lao đầu vào lửa, tự ngược đãi bản thân, chấp nhận sự sỉ nhục của các nữ phụ từ khắp nơi.
Đỗ Cẩm Tú trước mắt chính là một trong số đó.
Sau khi trấn quốc công mất, nàng ta mang theo binh thư diệu kế, cùng thuộc hạ trung thành với trấn quốc công đầu quân cho nam chính, trở thành trợ lực trên con đường chiến thần của nam chính.
Thật là…
Nam chính sao lại có số hưởng thế!
Ta nói rõ ý định đến, Đỗ Cẩm Tú không nói hai lời đã lấy thuốc đi cho cha nàng ta là trấn quốc công uống.
Ta ngây người nhìn: “?”
Quản gia già không kịp ngăn cản: “!”
Thật đúng là hiếu chết cha mình.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, trấn quốc công sắp chết, nhìn tình hình thì chỉ còn hai ngày nữa.
Thuốc ta mang đến nếu có tác dụng thì chính là xương khô gặp mùa xuân.
Nếu không có tác dụng, ta ở ngay đây, vừa vặn có thể chôn cùng trấn quốc công.
Ta yên tâm ở lại phủ trấn quốc công.
Cho đến hai ngày sau, trấn quốc công khỏe mạnh như thường đến cảm tạ.
Đỗ Cẩm Tú vừa vào cửa đã “bịch bịch” dập đầu với ta hai cái.
Đứa trẻ này thật thà quá, ta còn chưa kịp chuẩn bị phong bao lì xì.
Bé ngoan, con đợi chút rồi hãy dập đầu được không?
Quốc công tôn ta làm thượng khách, cho phép ta có yêu cầu gì cứ nói thẳng.
Chỉ cần không phải chuyện tổn hại đến hoàng quyền Đại Dận, ông ấy chắc chắn sẽ làm theo.
Vì thế ta nghiêm túc phổ cập cho Quốc công về những màn thao tác kỳ lạ của nam chính chó má trên chiến trường.
Ví dụ như đánh nhau đánh dở chừng, nữ phụ A bị thương ở ngón tay, hắn liền đánh trống thu quân.
Ví dụ như nữ phụ B bị bắt, hắn lấy một tòa thành Đại Dận đi đổi với quân địch.
Ví dụ như trúng kế mỹ nhân của nữ phụ C, hắn chậm trễ quân tình còn giết hại thuộc hạ vô tội.
Vân vân, đây chắc chắn là truyện ngược sao?
Sao càng đọc càng giống truyện hậu cung nam chủ vậy?
Đỗ Cẩm Tú nghe đến ngây người, trên mặt như hiện lên bốn chữ——
Thằng này ngu quá.
Ta cười lạnh trong lòng, ngươi chính là nữ phụ B thích thằng ngu này.
“Quốc công hiện giờ còn thấy, hắn là người đáng tin cậy sao?”
“Nếu ngài thật sự một bệnh không dậy nổi, Đại Dận có thật sự giữ vững được không?”
Quốc công chìm vào trầm tư.
Một lát sau, ông hỏi:
“Không biết cô nương là?”
Vào vấn đề chính rồi.
Ta nghiêm mặt: “Một năm trước tự xin hòa thân với thảo nguyên, công chúa Chiêu Bình của Đại Dận.”
Quốc công đứng dậy bái lạy, ta vội vàng đỡ ông dậy.
“Quốc công là trụ cột của Đại Dận, ta vô cùng kính trọng. Lần này ta che giấu thân phận đến đây, mục đích là để cứu người.”
“Ta tuy là nữ tử nhưng cũng lo lắng cho tương lai của Đại Dận.”
“Trước đây ta tự xin hòa thân với thảo nguyên, đã thành công ổn định được bốn mươi chín bộ lạc thảo nguyên.”
“Bây giờ đưa thuốc đến phủ Quốc công, chính là hy vọng Quốc công sau khi khỏi bệnh có thể định quốc an bang.”
Ta hướng về phía Quốc công hành đại lễ: “Phụ hoàng thể yếu, Thái tử còn nhỏ, giang sơn Đại Dận đành nhờ ngài bảo vệ.”