Xuyên Tới Thảo Nguyên Làm Nông - Chương 1
1
Tôi xuyên sách rồi.
Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là tôi xuyên thành công chúa.
Tin xấu là tôi xuyên thành nữ chính trong truyện ngược tâm ngược thân cổ đại——
Bị trúng độc, gãy chân, hủy dung, móc thận, sảy thai, bị các nam nữ phụ sỉ nhục, ngược đãi, bị nam chính ngược tới thân tàn ma dại.
Chương cuối cùng là đại kết cục.
Nam chính bừng tỉnh, rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Nữ chính tỏ ý tha thứ.
Sau đó, HE đến không thể nào HE hơn.
OK, bố mày ổn.
Nếu không thể chửi thề thì tôi không nói được gì.
Trước khi xuyên sách, luận văn tốt nghiệp của tôi bị luận văn tốt nghiệp của sinh viên khoa bên cạnh cưỡm mất.
Còn đặc biệt là nhóm thực nghiệm của hệ thắt nơ bướm!
Còn nhận được thông báo hoãn tốt nghiệp.
Không sao, còn thở là còn gỡ.
Tôi sẽ tự tay hầm con heo mà phòng thí nghiệm nông nghiệp sát vách nuôi vào đêm khuya.
Có lẽ là oán niệm của chủ con heo quá sâu nên ngày hôm sau tôi đã xuyên sách.
Thời điểm tôi xuyên đến khá khéo.
Nữ chính còn nửa tháng nữa là phải gả đến thảo nguyên để hòa thân.
Đây là điểm cốt truyện khá quan trọng.
Trước đó, nữ chính phải chịu đựng sự giày vò về tinh thần.
Còn sau khi nàng gả đến thảo nguyên rồi trở về sau khi thủ tiết, nàng phải trải qua toàn bộ sự giày vò về thể xác.
Thật là chết tiệt!
******
Phụ hoàng của ta áy náy nói, mọi yêu cầu của ta, ông đều có thể đồng ý.
Vậy thì tốt quá.
Vì vậy, ta không chớp mắt, đòi gấp đôi số vàng bạc, châu báu.
Còn có rất nhiều lương thực, hạt giống, trà, vải vóc với những thứ thiết thực khác.
Ngoài ra, ta còn chọn thêm tám trăm người.
Bao gồm thợ thủ công, nông dân giỏi, chuyên gia nông học, chăn nuôi, kiến trúc.
Tất nhiên, còn có thêm hai mươi đầu bếp.
Một đoàn người hừng hực khí thế lên đường đến thảo nguyên.
Kết quả là giữa đường đã bị cẩu nam chính chặn lại.
Nam chính là một đại tướng quân.
Là cái loại tướng quân khi chiến sự căng thẳng, vì nữ phụ bị thương ở ngón tay mà bất chấp sự sống chết của tướng sĩ, đánh trống thu quân.
Có chiến thần như vậy bảo vệ đất nước, tương lai của triều đại Đại Dận rất đáng mong đợi.
Nam chính vén rèm, một tay kéo ta xuống khỏi xe ngựa.
Hắn mắt đỏ ngầu, giọng lạnh lùng:
“Chiêu Bình, nàng đừng thách thức giới hạn của ta!”
Đùa à.
Giới hạn của ngươi còn thấp hơn ngưỡng cửa nhà ta, cần gì phải thách thức?
Ta cẩn thận nhớ lại một chút.
Theo cốt truyện ban đầu, sau khi ta được ban hôn, ta nên tìm nam chính khóc lóc om sòm, diễn một màn “Thay tỷ tỷ đi hòa thân là vinh hạnh của nàng”: “Lòng chàng thật độc ác, lòng ta thật đau.”
Nhưng bây giờ ta đã đến.
Vì nghĩ cho gan, tim, lá lách, phổi, thận của mình, tất nhiên phải tránh xa cái đám này.
Hòa thân thảo nguyên bị ép buộc gì chứ, ta rõ ràng là đến thảo nguyên để hỗ trợ đối ứng!
Xin cẩu nam chính hãy tôn trọng cán bộ hỗ trợ Tây Tạng đáng kính!
Tuy nhiên, bộ não của nam chính dường như đã bị bò liếm, không có nếp nhăn.
Hắn nắm chặt tay ta, tiếp tục lời phát biểu ngu:
“Muốn trốn ta? Đừng hòng!”
“Chiêu Bình, cả đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta!”
Được đấy, không uống hai lượng dầu thì sao có thể nói ra lời sến súa như vậy cơ chứ.
Cuối cùng là ai cho hắn dũng khí, để một đại tướng quân như hắn đối với công chúa một nước như vậy, thật là đại nghịch bất đạo.
Nhưng nghĩ đến giá trị võ lực nghịch thiên của nam chính.
Ta xin được phép đầu hàng.
“Vì tình hữu nghị giữa Đại Dận và thảo nguyên, ta nguyện hy sinh hạnh phúc của mình để hòa thân.”
Ta lại hỏi hắn: “Chẳng lẽ chàng muốn trở thành tội nhân của Đại Dận sao?”
Cẩu nam chính im lặng.
Cẩu nam chính không nói được nữa.
Cẩu nam chính sao còn nắm chặt tay ta không buông?
Mấy chữ to đùng là không cần face.
Bắt nạt ta đúng không?
Được thôi, đợi ta gọi người đến.
2
Người đến rồi.
Nam chính quỳ xuống.
Bị hơn hai chục nông dân đè xuống đất một cách nhục nhã.
Có chút kích thích.
À không, có chút hả hê!
Những tướng sĩ đi theo cố gắng ngăn cản.
Ta cười hỏi họ, có muốn chống lại thánh chỉ không?
Họ nói không dám.
Họ nói công chúa thuận buồm xuôi gió.
Họ nói tay chân của công chúa hơi yếu, họ nguyện thay công chúa làm.
Vì vậy, nam chính hôn mê bất tỉnh, mặt mũi bầm dập bị ngựa kéo về kinh.
Phù, may quá, biên chế của ta cuối cùng cũng được bảo toàn.
Một tháng trôi qua, ta cuối cùng cũng thuận lợi đến thảo nguyên.
Vị hôn phu tương lai của ta là Lặc Cổ đang đợi ta dưới xe ngựa.
Gặp hắn lần đầu tiên, ừm, phải nói sao nhỉ.
Phải tách riêng phần trên và phần dưới khuôn mặt của hắn ra để xem.
Phần trên là một chú cún con ngây thơ.
Phần dưới là một gã nam tử thô lỗ râu ria xồm xoàm.
Và rất rõ ràng.
Hắn rất không ưa ta, vị công chúa hòa thân đến từ Đại Dận này.
Ta xuống xe ngựa.
Hắn hừ một tiếng thật mạnh.
Ta hành lễ với lão Hãn vương.
Hắn hừ một tiếng thật mạnh.
Ta chào hắn.
Hắn hừ một tiếng thật mạnh.
Ngươi vênh váo cái đéo gì?
Hừ hừ cá quần!
Trong bộ truyện dài hơn một nghìn chương, ngươi còn chưa sống sót qua mười ba chương!
Ngươi tự kiểm điểm lại mình đi.
Lặc Cổ không kiểm điểm.
Bởi vì giây tiếp theo, hắn bị cha mình cho ăn một cái bạt tai.
Lão Hãn vương trừng mắt nhìn hắn.
“Vất vả lắm mới cưới được một cô dâu xinh đẹp, đừng làm người ta sợ chạy mất.”
“Một cô dâu tốt như vậy mà ngươi không muốn, đường ca đường đệ của ngươi còn đang xếp hàng chờ đằng sau đấy!”
Lặc Cổ không phục, ưỡn cổ lên, hừ một tiếng rất nhỏ.
Vừa hèn vừa vênh váo.
Ta cũng không phục, hừ lại một tiếng.
Lão Hãn vương cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
“Công chúa từ xa đến, có thấy không khỏe không?”
Thật ra cũng ổn, trước khi xuyên sách, ta học ở trường nông nghiệp.
Thường xuyên mặt hướng đất lưng hướng trời, trồng trọt cả ngày.
Còn thường xuyên theo thầy ta chạy khắp nơi.
Nhưng những người đi theo ta, người nào người nấy mặt mày tái mét, gần như ngất xỉu.
Sau khi nghe ta giới thiệu nghề nghiệp của những người này, lão Hãn vương cười càng vui hơn.
Ta có thể dùng một biểu tượng cảm xúc để tóm tắt biểu cảm của hắn——Đông Xưởng cần những nhân tài như ngươi.
Đông Xưởng Hãn vương đích thân dẫn những thợ thủ công này đi nghỉ ngơi.
Lúc đi còn không quên dặn dò đứa nhi tử ngốc nghếch của mình:
“Lặc Cổ, không được chậm trễ công chúa, nhớ chăm sóc tốt cho tức phụ của ngươi!”
Lặc Cổ miễn cưỡng đưa ta đến lều nỉ.
Ta mỉm cười đáp lại suốt cả quá trình.
Ngược lại, Lặc Cổ lại không thoải mái.
Hắn giả vờ hung dữ nói:
“Ta khuyên ngươi, nữ nhân này, đừng mơ tưởng hão huyền, trái tim ta là của Mẫn Mẫn!”
Ta tiếp tục mỉm cười:
“Hoàn toàn không vấn đề! Đợi sau này hai người sinh con, có thể ghi tên dưới danh nghĩa của ta.”
Lặc Cổ bị nghẹn lại, hồi lâu không nói nên lời.
Hắn lén lút nhìn trộm giấy phao.
Khẽ ho một tiếng, rồi nói tiếp:
“Ta sẽ cho ngươi sự tôn trọng mà một người thê tử nên có nhưng mà—”
“Nhưng mà ngoài những thứ đó ra, những thứ khác ta đều không cần phải mơ mộng hảo huyền?”
Hắn gật đầu mạnh mẽ: “Đúng!”
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Sao ngươi biết ta muốn nói gì?”
Xin lỗi, bà đây không phải người mù.
Chữ trên tờ phao viết to như vậy, cả trên cánh tay ngươi cũng viết sắp đầy rồi.
Ngươi cứ liên tục xắn tay áo lên, ta có thể không nhìn thấy sao?
Ta qua loa nói: “Ngươi cạo râu đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hắn bán tín bán nghi: “Thật không?”
“Thật, người Đại Dận không lừa người Đại Dận!”
3
Ngay từ ngày đầu xuyên sách, ta đã biết, làm một kẻ não tình yêu thì không có tương lai, chỉ có những người theo đuổi sự nghiệp mới có thể thay đổi vận mệnh.
Vì vậy, ngày hôm sau, ta đã hăng hái lao vào sự nghiệp hỗ trợ Tây Tạng của mình.
Nghiên cứu chất đất của thảo nguyên với một số chuyên gia nông học, bàn bạc về phương pháp cải tiến.
Ta lại đi tìm lão Hãn vương để thảo luận về việc buôn bán với Đại Dận.
Trong nguyên tác, lão Hãn vương là một người tốt bụng.
Một lòng vì bốn mươi chín bộ lạc trên thảo nguyên.
Muốn người dân thảo nguyên được sống những ngày tháng tốt đẹp, muốn nâng cao GDP của thảo nguyên.
Ông ta tìm mọi cách để hòa thân với Đại Dận, cũng là hy vọng có thể cải thiện tình hình sinh tồn của thảo nguyên.
Chẳng phải rất khéo hay sao?
Vì vậy, hai người theo đuổi sự nghiệp đã thảo luận trong lều nỉ cả một ngày.
Vương phi của Hãn vương đã vào đưa một lần hoa quả, hai lần cơm và ba lần nước.
Cuối cùng thậm chí còn ở lại luôn không đi.
Lão Hãn vương: “Chiêu Bình, vừa rồi con nói về trà sữa với chân cừu khô…”
Vương phi của Hãn vương: “Để ta nói lại cho chàng sau, chàng đừng lãng phí thời gian. Nếu không có việc gì thì chàng đi chơi với Mẫn Mẫn một chút đi.”
“Mẫn Mẫn?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, ta không khỏi lên tiếng nghi ngờ.
Vương phi của Hãn vương: “Đúng vậy, Lặc Cổ nuôi từ nhỏ, trông thì dữ tợn nhưng thực ra rất ngoan.”
Nói xong, bà ấy gọi một tiếng Mẫn Mẫn.
Một con chó lớn hung dữ lao vào lều nỉ, vẫy đuôi với ta.
Ta nhìn Mẫn Mẫn, cái đuôi như muốn vẫy thành cánh quạt, lè lưỡi thở hổn hển.
Khoảnh khắc đó, sự im lặng của ta vang dội như sấm.
Lặc Cổ vén rèm bước vào lều, thấy ta cũng ở đó, hắn sửng sốt một chút, rồi hung dữ quát:
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Tất nhiên là nhìn phiên bản thảo nguyên hung hãn của Hứa Tiên rồi.
Ta nhịn lại nhịn lại vẫn không nhịn được hỏi:
“Ngươi biết sự khác biệt giữa loài với loài chứ?”
Lặc Cổ: “?”
Chậc, kẻ mù chữ thật đáng sợ.
Xem ra việc phổ cập giáo dục bắt buộc chín năm trên thảo nguyên cần được đưa vào chương trình nghị sự rồi.
…
Tối về, ta gặp Lặc Cổ đã cạo râu.
Đứa trẻ này tuy ngốc nghếch nhưng hành động cũng khá mạnh mẽ.
Nhưng phải nói, hắn cạo râu trông đẹp trai thật!
Lặc Cổ không tự nhiên xoa xoa cằm.
Cứng nhắc hỏi ta cả ngày thảo luận gì với phụ thân hắn.
Đi làm cả ngày, ta hơi mệt.
Trực tiếp không khách khí đáp trả hắn: “Quản nhiều như vậy, nhà ngươi là cái lều hả?”
Hắn trợn tròn mắt, tức giận phồng má.
“Ngươi bắt nạt người, ngươi ở trong lều Đại Dận!”
Ngoài lều truyền đến tiếng ho liên hồi của lão Hãn vương và Hãn vương phi.
Tiếp đó, một góc lều bị vén lên, một chiếc roi da được ném vào.
Lặc Cổ đắc ý dương dương: “Ta biết phụ hoàng và mẫu phi đều đứng về phía ta!”
Vừa dứt lời, giọng nói của lão Hãn vương đã theo gió bay vào:
“Tên hỗn đản này thiếu sự dạy dỗ!”
“Chiêu Bình, nếu nó chọc giận con, con cứ đánh nó!
“Đánh hỏng thì cứ tính cho ta!”
Hãn vương phi suy nghĩ một chút, rồi nói thêm một câu: “Tính phần ta cũng được.”
Lặc Cổ nhìn ta, ta nhìn Lặc Cổ.
Ta nở một nụ cười rạng rỡ: “Phụ hoàng và mẫu phi của ngươi cưng chiều ngươi quá rồi, thật khiến người ta hâm mộ.