Xuyên Tới Mười Năm Sau - Chương 4
11. Ánh trăng
Từ khoảnh khắc tùy ý tiếp cận Liêu Na, nhìn đôi tay mình biến từ trắng thành đen, Lục Hoài biết mình đã sớm không trở về được nữa rồi.
Thế nhưng trước khi anh hư thối mục nát, anh nhất định phải báo thù cho Trình Nguyệt.
Không có ai hiểu rõ hơn anh cô bé sợ hãi đứng trong góc cô nhi viện, một miếng bánh kẹo cũng không dám tranh giành thiện lương cỡ nào.
Anh chưa bao giờ tin Trình Nguyệt sẽ bỏ lại anh vì tiền.
Dù hai chân của anh trở nên tàn phế vì cô.
Sau này, anh tìm được Trình Nguyệt đẫm máu khắp người trong đêm mưa.
Anh ôm cô lên xe lăn.
Trong miệng cô đầy bọng máu, thoi thóp nằm trong ngực Lục Hoài.
Cô nói: “Anh hận em đi, là em có lỗi với anh.”
Dù cô chính miệng thừa nhận, Lục Hoài vẫn không tin.
Ẩn núp tám năm, anh ăn miếng trả miếng, trả thù tất cả những người từng tra tấn Trình Nguyệt.
Chỉ còn lại kẻ cầm đầu Liêu Na.
Lục Hoài nắm giữ rất nhiều chứng cứ, nhưng chưa từng ra tay.
Anh trai của Liêu Na đang tiến hành một thí nghiệm, nếu như thí nghiệm thành công, có lẽ có thể khiến Trình Nguyệt tỉnh lại lần nữa.
Lục Hoài cũng biết mình có bao nhiêu buồn cười, vậy mà tin tưởng người bệnh chết não có thể sống lại một lần nữa.
Thế nhưng anh không có cách khác.
Thậm chí, anh cũng nổi điên gửi hi vọng ở con đường quỷ thần, trong thư phòng dán đầy các loại phù chú, lần lượt chép tay từng bản kinh thư một, lấy máu luyện thuốc.
Ngu xuẩn đến mức chính mình cũng xem thường mình.
Thế nhưng nếu như cô có thể mở mắt ra, những chuyện này có là gì chứ?
Nên miêu tả lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nguyệt 17 tuổi thế nào nhỉ?
Trái tim đau lít nha lít nhít, lại có mầm mống vui sướng phá đất mọc lên.
Lục Hoài tiếc nuối nghĩ, tại sao cô lại xuất hiện vào lúc này.
Khi anh sắp chết đi, không có năng lực bảo vệ cô.
Nhà họ Liêu để mắt tới cô.
Nguyệt Nguyệt của anh là cô nương khéo hiểu lòng người cỡ nào chứ.
Biết anh rơi vào tình cảnh lưỡng nan, dường như vì không để anh phải khó xử, cô biến mất.
Cũng không bị nhà họ Liêu đưa đi.
Buổi yến tiệc tối kia, chẳng qua là vì để cô bé mười bảy tuổi chán ghét anh, chán ghét anh thêm một chút.
Biết rõ cô vô tội nhưng Lục Hoài vẫn chỉ trích Trình Nguyệt từ bỏ anh.
Không thì phải nói thế nào?
Tra tấn và khổ sở mà Trình Nguyệt gặp phải, dù dùng ngôn ngữ để miêu ta thì cũng là thứ mà cô bé mười bảy tuổi hồn nhiên ngây thơ không thể chấp nhận được.
Cho nên còn không bằng để cô ấm ức, để cô oán trách.
Nhưng cô giống như có một loại khéo hiểu lòng người bẩm sinh, hi sinh chính mình để thành toàn cho người khác.
Vui vẻ nói cô bằng lòng đi trao đổi Trình Nguyệt trở về.
Ôm cô đang ngủ vào máy bay, Lục Hoài không nhịn được nhéo gương mặt của cô một lần cuối cùng:
“Cô nương ngốc, sinh nhật vui vẻ.”
— Lục Hoài nửa tựa trên giường bệnh, thân thể đã suy yếu đến mức phải đeo các loại ống thở mới có sức mở miệng.
Hướng Hằng ngồi bên cạnh, ghi lại từng chuyện ông chủ dặn dò vào sổ.
[ Xóa sạch tất cả dấu vết sinh hoạt của anh, không được để Lục Quỳ phát hiện thư phòng tồn tại.]
[ Sau khi hỏa táng thì rải xuống biển, không cần để lại mộ bia cho người tế bái.]
[ Mua một chung cư bảo an nghiêm ngặt gần trường học.]
[ Lúc thi đại học, mua cho Lục Quỳ một bó hoa bách hợp tươi.]
Lục Hoài bỗng nhiên gọi ông ấy lại, trên khuôn mặt tái nhợt thon gầy hiện một nụ cười.
“Được rồi, đưa bách hợp thì cô ấy sẽ đoán được là tôi, tặng hoa hướng dương đi.”
Hướng Hằng ghi lại một lần nữa: [ Tặng Lục Quỳ hoa hướng dương tươi mới.]
Sau khi viết xuống, Hướng Hằng suy nghĩ: “Cô Lục Quỳ nói tương lai muốn học y.”
Lục Hoài sửng sốt một chút: “Học y không tốt, cô ấy rất nhát gan.”
Sau một lát thất thần, Lục Hoài lại cười: “Thành tích Anh ngữ của cô ấy rất tốt, anh khen ngợi cô ấy nhiều một chút.”
Hướng Hằng ghi lại chi chít rất nhiều điều.
Ví dụ như lúc Lục Quỳ yêu đương thì phải điều tra nhân phẩm của đối phương có đáng tin không.
“Vậy kết hôn thì sao, lúc cô Lục Quỳ kết hôn có cần tặng cho cô ấy quà gì không?”
“Kết hôn à.” Lục Hoài vuốt nhẹ ngón út, giọng nói rất nhẹ.
“Không cần đưa gì cả, biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy đi.”
Tương lai của cô tốt đẹp, không nên còn chút bóng dáng nào của anh.
Hướng Hằng nhìn ông chủ cười, cảm thấy lòng chua xót không thôi.
“Ngài thật sự không gặp cô Lục Quỳ một lần cuối sao?”
Lục Hoài nghiêng đầu, nhìn thấy mình gầy trơ cả xương trong gương.
“Không cần thiết.”
12. Hướng dương
Tang lễ của Lục Hoài làm rất đơn giản.
Là vào một sáng sớm trời mưa, tôi ngồi xổm thật lâu ở cửa nhà tang lễ, nhìn trợ lý Hương bưng hộp tro cốt đi tới.
Chú ấy lắc đầu nhìn về phía tôi:
“Cô Lục, đừng khiến tôi khó xử, ông chủ đã dặn dò không cho cô tham gia tang lễ của ngài ấy.”
“Mộ ở đâu?”
Chú ấy vẫn lắc đầu:
“Xin lỗi.”
Sau khi Lục Hoài chết cũng không nguyện ý cho tôi tới gần một bước.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác anh lại giao toàn bộ tài sản cho tôi.
Luật sư mang theo di chúc tới cửa, cẩn thận tra xét xong giấy tờ chứng nhận chính xác của tôi:
“Cô Lục Quỳ, ngài Lục Hoài để lại cho cô tài sản rất khổng lồ, mạo muội hỏi một câu, hai người có quan hệ gì?”
Tôi cúi đầu nhìn về phía chữ ký Lạc Hoài đích thân ký ở dưới.
Kinh ngạc không thôi.
“Cô Lục Quỳ là cháu gái hợp pháp về mặt pháp luật của ông chủ chúng tôi.”
Trợ lý Hướng kiên nhẫn giải thích.
“Ông chú nói, ông ấy không có người thân bạn bè gì, số tiền này thay vì quyên góp cho cơ quan từ thiện, còn không bằng cho ngài, tối thiểu là cũng là người quen biết.”
Tôi cúi đầu xuống, giấy tờ xác nhận của Lục Hoài đã sớm bị nước mắt của tôi làm ướt nhẹp.
Tôi trong mắt anh, vẻn vẹn chỉ là một… Người quen biết sao?
Luật sư mang theo văn kiện rời đi.
Người của công ty dọn nhà cũng tới.
Tôi ngồi dưới đất, nước mắt càng lau càng chảy.
Trợ lý Hướng dường như không đành lòng, đỡ tôi lên ghế sofa:
“Cô Lục, ông chủ đã bán căn nhà này đi, sắp xếp cho ngài chỗ ở khác.”
Các công nhân làm việc lưu loát, không đến nửa giờ, phòng khách, phòng ngủ đều được thu dọn không còn gì.
Hai người đàn ông đeo găng tay cười với tôi: “Cô gái à, cô đứng qua bên cạnh đi, chúng tôi khiêng cả ghế sofa ra.”
“Các anh sẽ dọn những thứ này đi đâu đây?”
Công nhân chất phác vò đầu: “Ông chủ giao cho chúng tôi ném tới vựa ve chai rác rưởi, nhưng tôi thấy đồ vật còn rất mới, muốn đem về nhà mình dùng.”
“Tôi có thể mua lại của các anh không?”
“Cô Lục Quỳ!” Trợ lý Hướng cau mày, lắc đầu không tán đồng.
“Đây là nguyện vọng sau cùng của ông chủ, hi vọng cô có thể tôn trọng.”
Giọng điệu của chú ấy, phảng phất tôi là đứa bé cố tình gây sự.
Thế nhưng, đây là ghế sofa của Lục Hoài.
Lục Hoài sẽ ngồi ở chỗ này làm việc.
Buổi tối, anh sẽ nằm trên ghế sofa đi ngủ, hai chân dài uất ức co ro.
“Trợ lý Hướng, để nó lại cho cháu có được hay không?”
“Cô Lục Quỳ…” Chú ấy muốn nói lại thôi.
Tôi lau nước mắt lung tung: “Biết rồi, coi như cháu chưa từng nói đi.”
Động tĩnh trong phòng dần dần nhỏ lại, tôi nhìn các công nhân chuyển các loại đồ dùng trong nhà ra ngoài.
Trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Lục Hoài dường như có mục đích muốn xóa sạch toàn bộ vết tích cuộc sống của anh.
Cuối cùng, trợ lý Hướng ôm ra thùng giấy con cao bằng nửa người từ trong thư phòng ra, bên trong đều là vật dụng công việc của Lục Hoài.
Chú ấy ngồi xổm ở trước người tôi, khe khẽ thở dài:
“Cô Lục Quỳ, mặc dù tôi không biết vì sao ông chủ lại muốn làm như thế, nhưng tôi tin tưởng, ngài ấy không hề muốn khiến cô đau lòng.”
Tôi khóc đến mức thở không ra hơi, hoàn toàn không nghe vào lời chú ấy nói.
Mãi đến khi một chiếc laptop lạnh buốt đặt bên tay tôi.
“Tôi đã vứt bỏ hết văn kiện quan trọng trong đó rồi, nếu như cô Lục Quỳ muốn giữ lại thứ gì để tưởng niệm, vậy thì giữ lại nó đi.”
Tôi ngẩng đầu không thể tin được, trợ lý Hướng đã sớm nhìn qua chỗ khác.
“Cảm ơn.”
Tôi cẩn thận từng li từng tí ôm laptop vào trong ngực.
Đây là thứ cuối cùng Lục Hoài để lại cho tôi, mặc dù bản thân anh cũng không tình nguyện.
Giống như trợ lý Hướng nói, chú ấy đã dọn dẹp sạch sẽ máy tính, bên trong cũng không tìm được một chút dấu vết nào Lục Hoài từng dùng.
Liêu Na và anh trai cô ta đã vào ngục giam, cũng đã định tội, phán quyết hơn ba mươi năm, tập đoàn Á Âu xuống dốc như vậy, sau đó sản nghiệp thiết bị y tế cũng bị dọn sạch tận gốc.
Tôi dọn nhà, chuyển tới một căn nhà có bảo an nghiêm ngặt.
Mua chiếc ghế sofa giống như đúc.
Mỗi lúc trời tối, tôi ngồi trên ghế sofa đọc sách, học thuộc từ đơn, đi ngủ.
Lúc tỉnh dậy sẽ vuốt ve cảm giác còn sót lại trên ghế sa lon, sẽ luôn khiến cho tôi có một loại ảo giác Lục Hoài không hề rời đi.
Anh chậm rãi xốc chăn mỏng đắp trên người lên, hơi vất vả mở rộng tứ chi cuộn tròn suốt một đêm, mặt không thay đổi hỏi tôi bữa sáng muốn ăn cái gì.
“Lục Hoài.” Tôi đẩy bàn ăn về phía đối diện trống rỗng.
“Em biết tự làm mì trứng gà cà chua, rất lợi hại đúng không.”
Ngày thứ tám mươi chín Lục Hoài rời đi, tôi lại một lần bởi vì không kiềm chế được nỗi lòng mà bỏ qua tiếc đọc sớm.
Lúc thi đại học, tất cả mọi người đang múa bút thành văn, tôi lại dừng bút khi nhìn thấy đề viết Anh ngữ.
Đề viết là: [Hãy viết thư cho bạn qua thư Tom của bạn để miêu tả căn nhà trong mơ của bạn.]
Ký ức hỗn loạn điên đảo đột nhiên tràn vào chỗ sâu trong óc.
Tôi cầm túi chuẩn bị kiểm tra khẽ hát đi ra khỏi trường thi.
Lục Hoài đã chờ ở bên ngoài địa điểm thi từ sớm cười bung dù cho tôi, đưa kem còn bốc hơi lạnh qua.
Tôi không để ý đến ăn, đắc ý chống nạnh: “Lục Hoài, chờ lấy xem bài Anh ngữ max điểm của em đi.”
Tôi không kịp chờ đợi chia sẻ với anh:
“Anh biết đề văn Anh ngữ là cái gì không? Miêu tả căn nhà trong mơ! Trời ạ, đề này hoàn toàn là đo ni đóng giày cho em, em dám cam đoan em viết đến tương đối đặc sắc, đồng thời không có chỗ nào sai ngữ pháp!”
“Ừm, ăn kem trước đi, sắp chảy rồi.” Lục Hoài lau đi mồ hôi rịn ta trên chóp mũi tôi, cười hỏi: “Vậy ngôi nhà trong mơ của em như nào?”
“Đầu tiên chắc chắn rất lớn, phải có bàn trang điểm nơ con bướm màu hồng cực lớn, trong ngăn tủ treo đầy các loại quần áo hàng hiệu, trong ngăn tủ đều là búp bê em thích, mà đây là không gian riêng tư của một mình em, không cho phép người đàn ông thối như anh đi vào!”
Tôi giang hai tay, mặt mày hớn hở nói, Lục Hoài cúi đầu nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc suy tính một phen.
Tôi quay đầu: “Có phải là thẩm mỹ của em quá quê mùa không?”
Anh xoa xoa đầu tôi: “Không sao, nếu em không thích thì đến lúc đó có thể sửa chữa.”
Đang lúc nóng bức, những người khác đợi hồi lâu ở ngoài trường thi đều mồ hôi đầm đìa, Lục Hoài lại nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, tôi lại gần bên cạnh cổ anh hít hà thật mạnh.
Còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà vị bưởi nhàn nhạt.
“Lục Hoài, có phải anh lười biếng, vừa mới tới đón em hay không?”
Lúc tôi tới gần, toàn thân Lục Hoài đã cứng ngắc, nghe thấy tôi nói như thế, anh nhẹ nhàng bóp mặt tôi một cái, tức giận cười:
“Không muốn làm tên đàn ông thối bị ghét bỏ, cho nên buổi trưa nay đã tắm hai lần, đổi ba bộ quần áo, em hài lòng chưa?”
Tôi thè lưỡi, hầm hừ né tránh anh bóp mặt.
“Thí sinh số 21? Thí sinh số 21 em sao thế?”