Xuyên Tới Mười Năm Sau - Chương 3
8
Một bình rượu mạnh rót vào trong bụng, tôi say đến mức không tìm thấy đông tây nam bắc, ghé vào góc hẻo lánh.
Khó chịu muốn ói, lại rất muốn khóc.
Giống như một món đồ chơi giá rẻ.
Qua hai ba câu nói, Lục Hoài không chút do dự đồng ý ba ngày sau sẽ đưa tôi vào nhà họ Liêu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Hoài cõng tôi đi ra khỏi phòng bao.
Mười năm sau mới gặp Lục Hoài, tôi cảm thấy anh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không có chút sơ hở nào.
Nhưng bây giờ nằm trên lưng của anh, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hai chân anh bước đi một nông một sâu, bóng lưng đơn bạc chỉ còn lại xương bả vai cộm người.
Bước chân của Lục Hoài đột nhiên ngừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt luôn lạnh lẽo:
“Khóc cái gì.”
“Tôi đã sớm nói sẽ hung hăng trả thù cô, hiện giờ biết sợ cũng muộn rồi.”
Tôi cọ lau nước mắt, ôm chặt cổ của anh:
“Em tới nhà họ Liêu, có phải bọn họ sẽ trả lại Trình Nguyệt hiện tại hay không?”
Thân thể Lục Hoài bỗng nhiên căng chặt.
Thật ra rất dễ đoán.
Có thể lặng yên không một tiếng động đưa một bệnh nhân chết não đi, ngoài trừ anh em nhà họ Liêu khống chế bệnh viện thì còn ai có thể làm được chứ?
Rất tốt, rất tốt.
Tôi gượng cười: “Đây có được coi như là tự cứu vớt mình không?”
Lục Hoài nắm chặt cánh tay, không nói gì cả.
Dưới tác dụng của cồn, tôi nhanh chóng mê man.
Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi đã ở trên máy bay, trong khoang hạng nhất vắng vẻ, tôi chỉ có thấy một mình trợ lý Hướng.
Sau khi say rượu, đầu đau không thôi, tôi xoa bóp con mắt sưng ê ẩm:
“Không phải đã nói ba ngày sau sẽ đưa tôi cho nhà họ Liêu sao, giòw mới ngày thứ hai.”
Trợ lý Hướng trầm mặc:
“Cô Lục Quỳ, ông chủ đã đón cô Trình Nguyệt về rồi.”
“Hả?”
Trợ lý Hướng hình như có chút không đành lòng, nhẹ nhàng liếc qua một bên.
“Cô đã không còn bất cứ giá trị gì, cho nên không cần đặt bên cạnh làm chướng mắt nữa, đây là nguyên văn lời ông chủ nói.”
Chú ấy móc một đống lớn giấy chứng nhận từ trong túi ra, trên thẻ căn cước mới tinh in hình của tôi, tên trên đó là Lục Quỳ.
Lục Hoài nói là làm, sắp xếp cho tôi thân phận mới.
Nhưng anh không cho phép tôi về nước.
Tôi nhìn thấy tin tức anh đính hôn với Liêu Na trên TV.
Anh mặc áo đuôi tôm khiêu vũ cùng Liêu Na, ý cười trong mắt ấm áp đến mức có thể hòa tan băng.
Trợ lý Hướng thấm thía di chuyển ghế ngồi đến trước mặt tôi:
“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa trường học cho cô, ngày mai cô có thể đi học.”
“Lục Hoài gầy đi rất nhiều.”
Câu mở đầu không hề liên quan đến câu trước đó, trợ lý Hướng ngẩn người, mất tự nhiên gật đầu: “Ông chủ tự mình chuẩn bị hôn lễ, có lẽ mệt nhọc.”
“Cháu có thể về nước xem không?”
“Không thể.”
Thậm chí, điện thoại tôi gọi tới, Lục Hoài cũng sẽ không nhận một cuộc nào.
Cách núi sông, tôi chỉ có thể nhìn trộm được một chút xíu tin tức về Lục Hoài trong màn hình vuông vức.
Sau khi tôi bắt đầu đi học thì lén tới nhà hàng làm thêm.
Cảm ơn sự trả thù của Lục Hoài giúp tôi thuần thục nắm giữ những kỹ năng sinh hoạt như rửa chén, quét rác.
Lúc mệt mỏi sẽ cảm thấy có chút hối hận, nếu như lúc ấy nhận thẻ của Liêu Na thì tốt rồi.
Tin tức thiên kim tập đoàn y tế Á Âu đăng ký kết hôn truyền khắp diễn đàn Hoa kiều, tất cả mọi người đều hâm mộ là tên nhóc nào có phúc lớn như thế.
Ngày hôm sau, các trang đầu bản tin trong nước đều đang đưa tin cùng một sự kiện.
Con rể mới này dùng tên thật báo cáo tập đoàn Á Âu trốn thuế lậu thuế, mua bán trái phép cơ quan nội tạng người và sản xuất thiết bị y tế vi phạm quy định, với chất lượng thấp hơn tiêu chuẩn ngành.
Cùng ngày hôm đó, người phụ trách tập đoàn Á Âu bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, tin tức gây ra sóng to gió lớn.
Có người nói người con rể này quân pháp bất vị thân, vì dân trừ hại, là một anh hùng.
Cũng có người nói, đưa người bên cạnh mình vào trong tù, lòng dạ người đàn ông này quả thật độc ác.
Thậm chí suy đoán là do phân chia lợi ích không đồng đều, mới khiến con rể mới trong cơn tức giận làm nội gián.
Thanh danh của Lục Hoài trong giới rớt xuống ngàn trượng.
Tôi dùng tiền đi làm thêm kiếm được để mua một tấm vé máy bay về nước.
Ở trên máy bay, tôi chìm vào trong giấc mơ.
9
Lúc sinh nhật Liêu Na mười tám tuổi đã mời tôi tới nhà cô ta làm khách.
Hôm đó có rất nhiều khách tới nhà cô ta, tôi đưa quà xong định quay trở về, lại bị một người đàn ông xa lạ bịt miệng lại lôi vào trong phòng.
Xé rách, ẩu đả, làm nhục.
Liêu Na dẫn theo bạn bè mở cửa nhìn thấy cảnh tượng tôi áo rách quần manh.
Tôi khóc đến ngất đi, nắm tay Liêu Na cầu xin cô ta báo cảnh sát giúp tôi.
Cô ta đau lòng ôm lấy tôi, tắm rửa cho tôi, rửa sạch cơ thể và vết thương, an ủi tôi đang luống cuống, sợ hãi.
Cô ta và cảnh sát cùng đưa tôi tới bệnh viện làm giám định thương thế.
Đó là bệnh viện do nhà Liêu Na mở.
“Nguyệt Nguyệt, phải chờ rất lâu mới có báo cáo, hiện giờ chưa rõ chân tướng, cậu quay về phải đối diện với Lục Hoài thế nào đây?”
Cả người tôi lộn xộn, vẻ mặt ngây ngốc.
Liêu Na khổ sở nói: “Có bạn học nhìn thấy cậu chủ động tiến vào phòng người đàn ông kia, có thể nói lung tung với Lục Hoài hay không?”
Tôi lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Lục Hoài sẽ tin tớ.”
“Vậy à.” Liêu Na nắm chặt tay của tôi càng mạnh hơn: “Thế nhưng cậu như này quay về, Lục Hoài chắc chắn rất đau lòng, nghe tớ, nghỉ ngơi trong căn hộ tớ thuê mấy ngày, cậu đừng sợ, buổi tối tớ sẽ ngủ với cậu, cam đoan sẽ không phát sinh loại chuyện đó nữa.”
Liêu Na là người bạn tốt nhất của tôi, cho nên tôi không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Thế nhưng tôi không ngờ, sau đó sẽ xảy ra ác mộng như thế.
Tôi tiến vào tay ma quỷ.
Liêu Na nhốt tôi trong phòng, cô ta cho người dùng dây thừng trói chặt tôi, tiêm hết ống thuốc này đến ống thuốc khác tiêm cánh tay của tôi.
Cô ta khinh thường túm tóc tôi:
“Không phải đều nói đứa bé lớn lên trong cô nhi viện đều tinh ranh sao, Trình Nguyệt, sao mày lại ngu như thế?”
Ba thiếu niên xuất hiện phía sau cô ta, đúng là ba tên lưu manh lớp bên lúc đầu bắt nạt tôi ở trong trường học.
Trong chốc lát tôi hiểu hết mọi chuyện.
Liêu Na cười khẩy nói: “Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ mày thật sự cho rằng tao sẽ kết bạn với một đứa con hoang sao?”
“Rõ ràng là tao ưu tú hơn mày, dựa vào đâu mà trong mắt Lục Hoài từ trước tới giờ chỉ nhìn thấy mày thôi chứ?”
“Thật ngu xuẩn, còn băn khoăn báo cảnh sát chứ? Mày cho rằng người hôm đó đến làm ghi chép cho mày chính là cảnh sát sao?”
Thuốc có hiệu lực, khoảnh khắc trước khi tôi nhắm mắt, nhìn thấy Liêu Na đạp lưu manh một cước:
“Không phải bọn mày thầm mến nó đã lâu sao, hôm nay cho chúng mày một cơ hội, đừng chơi chết người là được.”
Liêu Na ghen ghét tôi, để cho tôi nếm tư vị sống không bằng chết.
Trên cánh tay của tôi phủ kín lỗ kim, mỗi ngày bị tiêm vào rất nhiều loại thuốc không biết tên, có đôi khi toàn thân nhẹ nhàng, có đôi khi lại cảm thấy toàn thân có trăm ngàn con kiến đang cắn nuốt.
Trong thời gian tối tăm không thấy ánh mặt trời, thời gian tôi tỉnh táo rất ít, càng về sau, thậm chí còn xuất hiện ảo giác.
Liêu Na đưa tôi cho người đàn ông làm nhục tôi hôm đó.
Cô ta ghé vào bên tai tôi nói: “Một đứa cô nhi, chết thì chết, ai sẽ để ý chứ?”
Giọng nói bén nhọn của Liêu Na dường như gần ngay bên tai, tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trên lưng đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trên sân bay.
Tôi thậm chí không kịp cầm ba lô, một lòng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Lục Hoài.
Thế nhưng anh không ở nhà.
Nơi này dường như đã rất lâu rồi không có người ở, trên bàn rơi xuống một lớp bụi thật dày.
Cửa thư phòng đóng hờ, không khóa.
Khoảnh khắc đặt tay lên chốt cửa, tôi lại lui bước.
Lục Hoài nói, cấm tôi tiến vào thư phòng của anh.
Tôi đặt chuyến bay sớm nhất rạng sáng để trở về, chưa ăn sáng, cũng chưa ăn cơm trưa.
Trợ lý Hướng thở hồng hộc đẩy cửa ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi thì nhẹ nhàng thở ra, chú ấy nói với điện thoại: “Ông chủ, tôi tìm được cô Lục Quỳ rồi, cô ấy ở trong nhà.”
“Được, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Tôi vươn tay cướp điện thoại di động của chú ấy:
“Lục Hoài, em muốn gặp anh.”
10
Trong điện thoại, tiếng hít thở của Lục Hoài rất nhẹ.
Anh nói với giọng điệu không chút chập trùng: “Thế nhưng tôi không muốn gặp lại cô.”
Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt không tự chủ tràn mi chảy ra:
“Lục Hoài, em nhìn thấy báo cáo kiểm tra anh giấu ở trong xe rồi.”
Nửa năm trước, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Cho nên anh mới càng ngày càng gầy.
Ngày nào cũng sốt nhẹ, toàn thân nóng hổi.
Lục Hoài giấu diếm tôi, tôi cũng giả vờ không biết.
Tôi chỉ muốn gặp anh một chút, ở bên anh, làm thêm chút chuyện vì anh.
Trong điện thoại lặng im hồi lâu.
Lục Hoài khe khẽ thở dài:
“Nếu đã biết thời gian của tôi không còn nhiều thì cũng đừng quấy rầy tôi nữa đi.”
Tôi gấp gáp nói hết tất cả mọi chuyện tôi mơ được ra, tôi muốn nói cho anh, dù là Trình Nguyệt nào cũng đều chưa từng vứt bỏ Lục Hoài.
Tôi sao có thể nỡ làm tổn thương thiếu niên che chở tôi lớn lên chứ?
Lục Hoài vô tình cắt ngang lời tôi:
“Cho nên cô nói những chuyện này có ý nghĩa gì chứ?”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cay nghiệt giống như vài ngày trước đó.
“Dù trong mười năm này xảy ra chuyện gì, đó cũng là gút mắc ở giữa tôi và Trình Nguyệt, không có bất cứ quan hệ gì với cô.”
“Nhưng em chính là Trình Nguyệt.”
“Cô không phải.” Giọng điệu của Lục Hoài vừa tỉnh táo vừa lạnh nhạt: “Người tôi từng yêu hận đều là Trình Nguyệt đã chết não.”
“Cô là Lục Quỳ, cô chỉ có thể là Lục Quỳ.”
Một câu, hoàn toàn đánh tôi vào đáy vực sâu.
Gặp lại vào thời gian sai lầm, Trình Nguyệt mười bảy tuổi và Lục Hoài hai mươi chín tuổi là người dưng.
—