Xuyên Tới Mười Năm Sau - Chương 1
1
Tôi gặp lại Lục Hoài trên một bữa tiệc tối.
Anh bây giờ là nhân vật lớn chạm tay là bỏng trong giới thương nhân.
Khắp nơi hướng về phía đó, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Trong lúc nâng ly cạn chén, anh nhận lời chúc mừng của tất cả mọi người ở đây.
Có người trêu chọc nói: “Nghe nói sau đợt này giám đốc Lục sẽ đính hôn, chúc mừng, chúc mừng nha.”
Lục Hoài không lên tiếng trả lời, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng trong một cái chớp mắt.
Anh ngước mắt lên, tùy ý liếc qua, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.
Anh thấy tôi.
Ánh mắt chợt lóe sáng.
Tôi muốn tránh cũng không thể tránh, cười khổ vẫy vẫy tay:
“Lục Hoài, đã lâu không gặp.”
2
Tôi bị Lục Hoài kéo vào góc hẻo lánh trong yến tiệc.
Anh giữ chặt cằm tôi, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao rơi xuống mặt tôi:
“Ai phái cô đến?”
“Ai cho phép cô sửa mặt thành hình dáng này!”
Anh tức giận.
Lục Hoài mười chín tuổi, chỉ cần tôi nhẹ nhàng ôm anh một chút là có thể nguôi giận.
Nhưng bây giờ.
Tôi cuộn chặt những ngón tay đang đặt trên đùi, cảm giác chua xót nơi ngực cũng co rút lại.
“Lục Hoài, em là Trình Nguyệt.”
Anh lập tức thả lỏng tay ra, giống như chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy, vừa đề phòng vừa chán ghét.
“Quan về nói với người đứng sau cô, lần sau nghĩ chiêu trò mới mẻ hơn chút đi.”
Anh quay người rời đi.
Quay lại bữa tiệc, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với các khách mời.
Tôi kinh ngạc đứng nhìn ở góc vắng vẻ.
Trong lòng giống như bị kim nhỏ đâm vào hết lần này đến lần khác, đau lít nha lít nhít.
Tôi nâng cánh tay lên lau nước mắt loạn xạ, cúi đầu bê đĩa vào bếp sau.
Mãi đến khi tiệc tối kết thúc, tay của tôi bị nước rửa bát ngâm đến trắng bệch nhăn nheo.
Quản lý phát tiền lương làm thêm cho mọi người.
Tôi xoa tay, cẩn thận từng li từng tí hỏi có thể đưa tiền mặt hay không.
Quản lý nhíu mày: “Bây giờ tôi đi đâu chuẩn bị tiền mặt cho cô? Mã QR đâu, tôi quét cho cô.”
Đi vào thời không này được nửa tháng, tôi quan sát được phần lớn mọi người đều dùng loại mã QR kia để mua đồ.
Thế nhưng…
Tôi mất tự nhiên nhìn chằm chằm mũi giày: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại…”
“Cô đi từ nơi thâm sơn cùng cốc nào ra thế, ngay cả điện thoại cũng không có.”
Quản lý lẩm bẩm móc túi, mò ra một tờ tiền giấy màu đỏ:
“Chỉ có một trăm, lấy hay không?”
“Cảm ơn.”
Tôi giơ hai tay nhận tiền, lúc đang muốn tới bếp sau lấy áo khoác, khi ngẩng đầu, thấy Lục Hoài đứng ở góc rẽ.
Anh im hơi lặng tiếng, không biết đã đứng ở kia nhìn bao lâu rồi.
Một cảm giác khó xử chưa bao giờ có bao phủ từ đầu tới chân tôi.
Tôi co cẳng chạy đi.
Gió lạnh bên đường thổi vù vù đầy mũi, đầy mắt, một chiếc xe con màu đen dừng lại ở bên cạnh tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt Lục Hoài ẩn trong bóng đêm.
“Lên xe.”
Anh lời ít ý nhiều: “Lên xe, đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Tôi cắn môi ngồi lên xe.
Lục Hoài tùy ý mở miệng: “Hiện giờ đang ở đâu?”
Tôi lúng ta lúng túng cúi đầu xuống:
“Cửa hàng tiện lợi 24h, có lúc ở trên ghế dài trong công viên qua tạm một đêm.”
Tôi sợ anh không tin, xắn ống tay áo lên, lộ ra một vết sẹo trên cánh tay.
Là vết sẹo để lại do vụ tai nạn xe cộ năm mười tuổi.
Lúc ấy Lục Hoài ôm tôi tránh khỏi xe hàng mất phanh, chân trái của anh bị gãy xương, phải ngồi trên xe lăn suốt bốn tháng.
“Lục Hoài, em thật sự là Trình Nguyệt, em cũng không biết vì sao mình lại đi tới mười năm sau.”
Cuống họng tôi cảm thấy chua chát: “Em không lừa anh.”
“Ừm, tôi biết rồi, bỏ tay áo xuống đi.” Giọng điệu anh bình tĩnh.
Phản ứng lạnh nhạt như vậy, giống như người kinh khủng đỏ mắt nắm cằm tôi trước đây không lâu.
Anh thật sự tin tưởng sao?
Không khí trong xe tĩnh mịch.
Vượt qua mười năm, khó khăn lắm mới gặp được người có thể tin được, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nghi vấn trong lòng nữa:
“Lục Hoài, anh có thể nói cho em biết trong mười năm này đã xảy ra chuyện gì không? Em tới đây, vậy thì em ở thời không này đi đâu rồi?”
Lục Hoài nghiêng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Cô không quay về nhìn xem sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không thể quay về, em không có thẻ căn cước, không mua được vé.”
Cũng không đủ tiền.
Lục Hoài trầm mặc nhìn về phía cảnh tượng lướt qua ngoài cửa sổ.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, anh nói với giọng không vui không buồn:
“Chết rồi.”
3
Tôi được Lục Hoài dẫn tới nhà của anh.
Hai căn phòng bình thường, sắp xếp lại rất ấm áp.
Với địa vị bây giờ của anh, tôi cho rằng tối thiểu cũng sẽ ở trong loại biệt thự sang trọng như trong tiểu thuyết.
Tôi đứng ở cửa chần chừ một lát.
Lục Hoài giật khóe miệng: “Chướng mắt nơi này sao? Dù sao cũng tốt hơn ngủ ở công viên chứ?”
Không chướng mắt.
Tôi nhanh chóng bước vào cửa:
“Lục Hoài, cám ơn anh đã thu nhận em.”
Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng cho khách ra, tôi ngây ngẩn cả người.
Phong cách trang trí màu hồng, khắp cả phòng đều là hơi thở thiếu nữ, ngay cả trên mặt bàn cũng trưng bày một đống lớn đồ trang điểm, đồ trang sức đắt đỏ.
Nhìn là biết là phòng của con gái.
Ngay cả trong tủ quần áo cũng treo váy xinh đẹp tinh xảo.
Ánh đèn trắng chiếu lên gạch, phản chiếu dáng vẻ chật vật của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, lui ra khỏi phòng.
Lục Hoài tựa trên ban công hút thuốc, nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh lửa giữa ngón tay chớp tắt, giống như vẻ ảm đạm, không rõ cảm xúc trong ánh mắt anh.
“Sao, không thích phòng đó à?”
“Em ngủ trên ghế sô pha phòng khách là được rồi.” Giọng tôi ngập ngừng: “Kia là phòng vợ sắp cưới của anh, em ở đó không thích hợp.”
“Vợ sắp cưới?” Lục Hoài cười trào phúng cười.
“Muốn biết trong mười năm này đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh thuần thục phủi rơi khói bụi giữa ngón tay, ánh mắt trần trụi bạc bẽo tùy ý rơi vào trên người tôi.
“Cởi sạch quần áo ra, tôi cho cô biết.”
Tôi bị dọa sợ đến ngây người.
Trong mắt của anh không có tình dục, lạnh lùng lau đi nước mắt dưới mí mắt tôi:
“Loại mức độ này đều cũng không chịu nổi mà còn dám đi về cùng tôi sao?”
Tôi ôm lấy ngón tay của anh, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống:
“Lục Hoài, em sợ hãi.”
Cảm giác ấm ức và khủng hoảng tôi vẫn luôn cố nén khi tự dưng bị đưa tới mười năm sau dường như bùng nổ hết vào giờ phút này.
Tôi nghĩ Lục Hoài trước mắt có thể dịu dàng an ủi tôi giống như trước đây.
Thế nhưng anh đẩy tôi ra, thô lỗ ném chăn bên cạnh lên đầu tôi.
“Cút vào trong phòng.”
“Em không muốn!” Tôi kéo tấm chăn xuống, cứng rắn đối mặt với Lục Hoài.
Mười năm không gặp, tôi làm cách nào cũng không chấp nhận được chuyện Lục Hoài có bạn gái khác.
Huống chi là để tôi ở trong phòng vợ chưa cưới của anh?
Con ngươi đen kịt của Lục Hoài nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt không nhìn thấy một tia cảm xúc nào:
“Vào phòng bên cạnh ngủ, không thì ngủ trên đường cái đi.”
Giọng điệu vừa dữ vừa hung ác.
Tôi khuất phục, ôm chăn lông tiến vào trong phòng Lục Hoài.
Dù sao thì trải nghiệm ngủ công viên thực sự không tốt lắm.
Tất cả trang trí trong phòng của anh đều là màu tối, cho dù mở đèn cũng âm trầm như phòng quỷ.
Trong phòng ngoại trừ một cái giường thì không còn gì cả.
Hoàn toàn không giống phong cách của Lục Hoài trong ấn tượng, thậm chí trong lòng tôi còn nghi ngờ mình xuyên tới thời không song song.
Nhưng mùi vị còn lại trên chăn giống như trên người Lục Hoài, mùi sữa tắm vị bưởi bạc hà, là quà sinh nhật tôi tặng Lục Hoài.
Đêm này tôi cũng không ngủ được yên ổn, trong lòng tôi nhẫn nhịn quá nhiều vấn đề.
Cho nên khi tiếng đập cửa vang lên, tôi không kịp xỏ giày đã chạy ra ngoài.
Sau khi mở cửa, tôi và người ngoài cửa đồng thời ngây người.
4
“Trình Nguyệt?” Cô ta lên tiếng, rồi lại nhanh chóng nhíu mày lại: “Cô là ai? Làm sao lại ở đây?”
Người trước mắt là Liêu Na, bạn thân nhất của tôi thời cấp 3.
Cuối cùng cũng gặp được một người quen, tôi đỏ mắt chạm vào tay của cô ta:
“Na Na, tôi là…”
Còn chưa nói hết câu, Lục Hoài đã trở về.
Vẻ mặt anh tự nhiên ôm eo Liêu Na ngồi xuống ghế sô pha, châm điếu thuốc.
Máu của tôi dường như đông lại trong một nháy mắt, ngây ngốc nhìn về phía bàn tay hai người đặt lên nhau.
Liêu Na hỏi tôi là ai.
Lục Hoài nhướng mí mắt, hững hờ rít một hơi thuốc:
“Đồ chơi nhỏ mà người khác đưa tới, nhìn thấy thú vị nên nuôi chơi thôi.”
Liêu Na che miệng cười: “Lúc vừa mở cửa, em còn tưởng là Nguyệt Nguyệt.”
Lục Hoài cười nhạt: “Đồ dởm chung quy vẫn là đồ dởm.”
Liêu Na mang một phần văn kiện tới, trước khi đi, cô ta nhìn tôi cười với ý khác: “Cô có vẻ ngoài rất giống bạn tốt của tôi.”
Liêu Na vừa rời đi, Lục Hoài lập tức dập thuốc, bước bước lớn vào phòng vệ sinh.
Tiếng nước chảy mãi không ngừng, gần mười phút sau, anh mới đi ra ngoài.
Tóc ướt sũng, trên mặt đầy nước đọng, nhìn vừa chật vật vừa hung ác.
Tôi đứng yên tại chỗ như kẻ đần.
Cổ họng khô chát giống như nuốt một miếng chì, đau nhói:
“Vợ sắp cưới của anh là Liêu Na?”
Trước giờ tôi chưa từng ngờ hai người mình tin tưởng nhất sẽ đồng thời phản bội tôi trong tương lai.
Lục Hoài lại rút ra một điếu thuốc, cũng không biết vì sao, tay của anh run dữ dội hơn, ấn bật lửa mấy lần vẫn không bật được lửa.
Anh dứt khoát ném thuốc đi: “Trình Nguyệt, năm nay cô mấy tuổi?”
“Mười bảy.” Tôi ngây ngô trả lời.
Lục Hoài cười, đưa tay đè lên mi tâm:
“Đúng là một đứa trẻ, qua mấy năm nữa cô sẽ biết tiền quan trọng cỡ nào, ở bên Liêu Na, tôi có thể bớt hai mươi năm phấn đấu, những thứ này cô đều không thể cho tôi.”
Anh ung dung không vội, trong giọng điệu không có chút miễn cưỡng nào.
Tôi rõ ràng nên chửi ầm lên, thế nhưng há to miệng ra lại không nói nổi một chữ nào.
Tôi biết Lục Hoài mười tuổi, anh đến cô nhi viện thăm tôi, lén nhét miếng sô cô la ngọt nhất vào trong miệng tôi.
Tôi biết Lục Hoài mười lăm tuổi, vì sinh nhật tôi, anh chạy một lượt khắp toàn bộ thành Bắc đi tìm ông cụ nổ bỏng.
Tôi biết Lục Hoài mười chín tuổi, anh dùng tất cả tiền đi làm thêm kiếm được để thuê phòng bếp, một ngày ba bữa thay đổi món ăn nấu cho tôi.
Anh đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi không thể nào tin được anh sẽ rời khỏi tôi.
Nhưng chỉ có một chuyện, tôi không biết Lục Hoài hai mươi chín tuổi.
Anh nhìn xuống tôi từ trên cao:
“Tôi sẽ sắp xếp cho cô một thân phận mới, về phần vài chục năm trước đây, cứ coi như là một giấc mơ đi.”
Nếu như có thể.
Tôi hi vọng lúc này mới thật sự là một giấc mơ hoang đường.
Lục Hoài vốn ngồi trầm mặc trên ghế sofa, nhưng sau khi một cuộc điện thoại gọi đến, anh lập tức thay đổi sắc mặt.
Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh hốt hoảng như thế, lảo đảo suýt chút nữa trượt chân vào bàn trà.
“Hiện giờ tôi phải tới bệnh viện, cô đi cùng tôi.” Anh cầm cánh tay tôi không cho phép phản kháng.