Xuyên Thành Quản Gia Của Tổng Tài - Chương 4
“Haizz… hết cách, cô ta chỉ là một con chó ngoan của tôi mà thôi.”
Quý Thư Yến tặc lưỡi, hờ hững liếc nhìn Tô Mạn rồi lại rời mắt đi.
Hắn khoe khoang tiết lộ cho chúng tôi một bí mật động trời:
Hắn nói.
Thực ra hắn ta không phải là ký chủ, mà là một nhân vật trong cốt truyện có khả năng tự nhận thức.
“Tôi đã trải qua mười kiếp luân hồi, cũng chính là thế giới thứ mười mà các cô nhắc đến, đã từng gặp phải vô số những người phụ nữ trơ tráo bám mãi không buông.”
Quý Thư Yến mỉa mai cười nói:
“Mấy ký chủ nữ các cô, sinh chẳng phải ra là để chiều chuộng đàn ông bọn tôi hay sao? Tốn bao tâm huyết để lấy lòng chúng tôi, khiến bản thân sống không ra sống, chết không ra chết, cuối cùng trước khi chết còn ảo tưởng rằng chúng tôi sẽ hối hận.”
Hắn khinh miệt gẩy gẩy điếu thuốc trong tay:
“Chết là hết, ai thèm nhớ đến những thứ phế vật vô dụng như vậy chứ.”
“Mặc dù quá ngoan ngoãn cũng chẳng thú vị gì, nhưng hai ký chủ các cô lại quá mức phản nghịch, tôi đây lại càng không thích hơn. Xóa sổ hai người các cô, hy vọng đám ký chủ tiếp theo có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước.”
Tô Mạn sững sờ:
“Anh sao có thể nói ra những lời như vậy?!”
Quý Thư Yến ném cho cô ta một ánh đầy bất mãn:
“Cô chính là người đã bám riết la liếm tôi mười kiếp, phiền phức vãi, cứ như miếng keo dính chó ấy.”
“Lần nào tôi cũng có thể nhận ra cô, không phải là vì tôi thích cô, mà vì cô quá la liếm, là kẻ la liếm nhất trong vô số những kẻ la liếm.
“Vì tôi mà tự sát, hahaha, tôi thực sự suýt chút nữa thì cười chết mất.”
Nhân lúc hai người bọn họ đang giương cung bạt kiếm,
Tôi đã để hệ thống đọc thông tin của Tô Mạn.
Hóa ra,
Ký chủ Tô Mạn này đã theo đuổi Quý Thư Yến suốt mười kiếp luân hồi.
Kiếp đầu tiên,
Quý Thư Yến là thái tử thời cổ đại.
Lúc đó cô ta tưởng rằng, Quý Thư Yến chỉ là một nhân vật không có ý thức, hành động theo khuôn mẫu, không có đầu óc.
Mãi đến kiếp thứ ba,
Cô ta mới phát hiện ra, Quý Thư Yến vậy mà lại có ký ức kiếp trước.
Hắn còn nhớ được cô ta.
Quý Thư Yến đã có ý thức riêng.
Hắn không còn là một công cụ không có thật nữa.
Hắn có cảm xúc của con người, có tư duy, đầu óc của con người, sẽ xử lý mọi việc theo tính cách của mình.
Quý Thư Yến bực bội vẫy tay:
“Hệ thống, xóa sổ con chó liếm chết tiệt này trước đi, cứ như con ruồi vậy, thật khiến người ta chán ghét.”
Lần này,
Hệ thống đã thành công.
Tô Mạn đang không đề phòng bị nó đóng một chữ “Xóa sổ” đỏ chót vào lưng.
Thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn cực hình mà lần trước hệ thống bàn tay cầm cái cờ lê siêu to khổng lồ của Quý Thư Yến định đánh chết tôi lần trước.
Nhưng ai ai cũng biết rõ,
Một khi bị đóng dấu này,
Chỉ e, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
12.
“Các cô nhìn cho kỹ, cô ta sắp chết rồi.”
Giọng điệu của Quý Thư Yến thoải mái và vui vẻ như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
Đối với hắn mà nói, giết người đã trở thành một một việc vô cùng bé nhỏ.
Tô Mạn tuyệt vọng ngã xuống đất, như thể mất hồn, lẩm bẩm một mình:
“Tôi thế mà lại yêu đối tượng công lược của mình một cách đáng buồn cười như vậy.”
“Hắn rõ ràng nhớ rõ tôi, rõ ràng kiếp nào cũng đối xử rất tốt với tôi, nhưng tại sao hắn lại không chịu thừa nhận thích tôi cơ chứ?”
“Rõ ràng ở kiếp thứ hai, khi tôi có ý định tự sát, hắn đã liều mạng ngăn tôi lại. Tại sao kiếp này hắn lại đối xử với tôi như vậy?”
Quý Thư Yến giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, ngẩng đầu cười lớn:
“Cô đang nói cái quái gì vậy?”
“Tôi chỉ thuận tay cứu cô một lần, cô đã tưởng rằng tôi yêu cô à?”
“Làm ơn, nếu tôi tiện tay nhặt rác dưới đất bỏ lại vào thùng rác, lẽ nào tôi còn phải tiễn rác về tận nhà à?”
Tô Mạn khóc lóc gào thét:
“Anh nói tôi nghe, tôi thích anh thì có gì sai?”
Tôi không để ý đến Quý Thư Yến đang cười như điên, không nhịn nổi mắng Tô Mạn:
“Thích một người không sai.”
“Nhưng nếu như cô dùng cái chết của chính mình để khảo nghiệm tình cảm của một người không yêu cô, sau đó lại làm tổn thương những người yêu thương cô, cô cảm thấy bản thân làm đúng sao?”
Đồng tử của Tô Mạn khẽ co rút, giống như lúc này mới nhận ra bản thân đã nực cười đến mức nào.
Đôi môi trắng bệch của cô ta run rẩy không nói thành lời.
Nhưng cô ta cũng không còn thời gian để hối hận.
Dưới chân Tô Mạn hiện lên một vòng ánh sáng màu đỏ.
Cô ta giống như đang bị một chiếc lồng vô hình trói buộc.
Biểu tượng “xóa sổ” ở mặt sau, bị hệ thống của Quý Thư Yến bao phủ, phát ra một màu đỏ tươi chói mắt.
Cơ thể Tô Mạn bắt đầu vỡ vụn.
Cô ta đang bị xóa sổ từng chút từng chút một.
“Xin lỗi……”
“Thực sự rất xin lỗi.”
Đôi mắt Tô Mạn đẫm nước mắt, dường như đang nói lời xin lỗi với tôi.
“Suỵt──”
Quý Thư Yến huýt sáo một tiếng, rất nhanh sau đó, Tô Mạn đã hoàn toàn tan biến.
Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta.
Thậm chí cũng không cảm thấy đồng cảm với cô ta.
Cả cuộc đời đáng thương của cô ta, đều do bản thân cô ta tự tạo thành.
Cho đến tận lúc chết, cô ta vẫn không nhận ra rằng, người mà cô ta nên xin lỗi nhất.
Chính là bản thân mình.
13
Quý Thư Yến nhốt chúng tôi dưới tầng hầm biệt thự, sau đó phái hai vệ sĩ canh gác chặt chẽ.
Tư Hàm và tôi đều biết rất rõ ràng,
Người tiếp theo bị xóa sổ, sẽ là hai người chúng tôi.
Lý do Quý Thư Yến chưa trực tiếp ra tay có lẽ là vì kỹ năng “xóa sổ” cần phải có thời gian hồi chiêu.
Tôi nhớ rằng khi đó khi dì Trương biến mất, hai ngày sau tài xế Vương cũng từ chức.
Điều đó cũng có nghĩa là…
Thời gian hồi chiêu của “xóa sổ” là 48 giờ.
Nói cách khác, chỉ cần Quý Thư Yến nhìn ai không thuận mắt, hắn chỉ cần 48 tiếng là có thể khiến người đó tan biến.
Không cần phải trả giá bất cứ điều gì cũng có thể tước đi sinh mệnh của người khác.
Dựa vào đâu mà một kẻ như vậy lại có thể ung dung nằm dài trên sô pha, mỉa mai phụ nữ là thứ vô dụng nhất trên đời?
“Hệ thống, chúng tôi có thể chủ động từ bỏ nhiệm vụ lần này không?”
Tư Hàm khởi động cuộc trò chuyện chung trong đầu.
Như vậy, chúng tôi đều có thể nghe thấy những lời hệ thống của nhau nói.
Hệ thống của Tư Hàm nói:
“Xin lỗi chủ nhân, cấp bậc không đủ, tạm thời không thể từ bỏ nhiệm vụ.”
“Trừ khi nhân vật chính của thế giới này chết đi, nếu không nhiệm vụ không thể kết thúc.”
“Chẳng phải Tô Mạn đã chết rồi sao? Cô ta là nữ chính mà, tại sao nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc!?”
Câu hỏi của Tư Hàm, tôi nghĩ tôi có thể giải thích thay cho hệ thống.
Thế giới này bề ngoài được xây dựng như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình BE, kết thúc bằng cái chết của nhân vật chính
Nhưng trên thực tế, mọi người đều vây quanh Quý Thư Yến.
Tôi là quản gia của Quý Thư Yến.
Tư Hàm là bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã của Quý Thư Yến.
Tô Mạn là vợ của Quý Thư Yến.
Nhìn xem,
Thân phận của tất cả chúng ta đều bị gán với cái mác “…của Quý Thư Yến”.
Nhân vật chính của thế giới này là Quý Thư Yến.
Chỉ khi nào hắn ta biến mất,
Chúng tôi mới có thể chấm dứt trò chơi hoang đường này.
Tư Hàm tức giận đá mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt, phẫn nộ mắng chửi:
“Tên khốn coi thường phụ nữ Quý Thư Yến, sao nào, mẹ mày không phải phụ nữ chắc? Tao phải xuyên về quá khứ, nói với mẹ mày, để mẹ mày đừng có mà đẻ mày ra nữa!”
Đừng đẻ ra…?
Chờ đã.
Nếu chúng tôi thực sự ngăn chặn sự ra đời của Quý Thư Yến, có phải chúng tôi sẽ có thể chấm dứt nhiệm vụ này, thoát khỏi số phận bị xóa sổ không?
14.
“Hệ thống, lúc trước mày có nói có thể dùng tiền thưởng tích lũy để đổi lấy thứ bản thân mong muốn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mày có thể tạo ra một đường hầm thời gian, cho phép tao quay lại khoảng thời gian bà Quý mang thai Quý Thư Yến được không?”
“Đường hầm thời gian thì có thể. Nhưng thời điểm cô đề cập đến quá xa, không nằm trong phạm vi thời gian nhiệm vụ của chúng ta.” Hệ thống lập tức bác bỏ ý tưởng của chúng tôi.
Không được phép quay lại trước khi hắn ra đời.
Lại không thể trực tiếp cầm dao giết hắn.
Vậy làm sao mới có thể khiến hắn chết đi được đây?
Tôi chán nản vò đầu bứt tai.
Tư Hàm tiến đến vỗ vỗ vai tôi:
“Chị Lâm Ỷ, chị còn nhớ cái lần Quý Thư Yến suýt nữa chết đuối trong ao cá không?”
Hai mắt tôi sáng bừng lên.
Đúng ha.
Còn lần đó nữa!
“Hệ thống, vậy chúng ta có thể quay lại năm Quý Thư Yến suýt chết đuối trong ao cá được không?”
Hệ thống im lặng một lúc:
“Trên lý thuyết là được… nhưng như vậy sẽ phải tiêu một lượng tiền thưởng cực lớn, 1 triệu xu vàng đó của cô, e là cũng không đủ…”
“Vậy cộng thêm của tôi nữa thì sao?” Tư Hàm không chút do dự tiếp lời.
Cô ấy lập tức ra lệnh cho hệ thống chuyển tất cả tiền thưởng tích lũy cho tôi.
Tài khoản của tôi ngay lập tức tăng thêm 2 triệu xu.
Tư Hàm kiêu ngạo:
“Đây gọi là girls help girls! Phụ nữ gặp vấn đề không nhất thiết phải dựa vào đàn ông, thời khắc quan trọng, vẫn phải dựa vào chị em!”
Lời nói của cô ấy khiến trong đáy lòng tôi hơi chua xót, cảm động không nói nên lời.
Huhuhu ──
Tôi hận không thể lập tức kết nghĩa chị em với cô ấy ngay tại chỗ.
“Còn không cảm ơn bổn tiểu thư à!”
Tư Hàm vừa cười vừa đưa cho tôi một chiếc khăn giấy.
“Tiết kiệm chút đi, chỉ còn lại gói này thôi đấy.”
Tôi lau những giọt nước mắt cảm động nơi khóe mắt, hiếm khi phối hợp diễn xuất với:
“Cảm ơn đại tiểu thư mỹ lệ động lòng người của tôi.”
Hệ thống nhìn đống tiền thưởng khổng lồ, mừng như điên:
“Đủ rồi, chỗ này đủ rồi!”
Tư Hàm: “Mày vui thế làm gì? Định kiếm chênh lệch giá đấy à?”
Hệ thống: “Tôi ── tôi mừng cho hai người!”
Bây giờ chỉ còn lại bước cuối cùng –
Gọi Quý Thư Yến đến.
Chỉ khi ba người cùng có mặt, chúng tôi mới có thể thành công quay ngược thời gian.