Xuyên Thành Quản Gia Của Tổng Tài - Chương 2
Giọng nói thánh thót ngọt ngào như mía lùi độc quyền của Tư Hàm vang lên một cách ngoạn mục:
“Thư Yến, anh lâu lắm rồi sao không tới thăm em, em nhớ anh quá, bao giờ thì chúng ta kết hôn đây?”
Đúng chuẩn mấy câu ngôn tình sến súa.
?
Tôi quay đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng nhìn thấy tôi.
“Sao anh lại phạt quản gia Lâm chứ?!”
Đồng tử Tư Hàm co lại.
Như được Đức Mẹ nhập hồn, Tư Hàm ôm chầm lấy tôi nức nở khóc:
“Đừng làm tổn thương chị Lâm của em!”
“Từ nhỏ chị ấy đã lớn lên cùng chúng ta, em luôn coi chị ấy như chị gái ruột, sao anh có thể bắt chị ấy quỳ xuống đất được chứ!”
Tôi nghe mà sững người.
Trước đây, cô ấy chưa bao giờ bắt chuyện với tôi, thậm chí hiếm khi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Vậy mà giờ đây… sao lại trở thành chị em guột rồi?
Dù sao thì cô ấy cũng là thanh mai trúc mã + người trong mộng của Quý Thư Yến.
Bất kể nghe có giả tạo hay khó chịu đến đâu,
Sự thật là vậy.
Hắn ta cũng không nỡ lòng lên tiếng ngắt lời.
Tư Hàm vẫn tiếp tục nói:
“Lẽ nào anh không nhớ, hồi đó chúng ta ba đứa đã cùng nhau ước dưới sao băng – sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau sao?”
Chờ đã…
Cô nói sai rồi.
Ba chúng ta chưa bao giờ cùng nhau ngắm mưa sao băng đâu.
Ngay cả khi đã từng, thì hai anh chị cũng đâu thể ước nguyện sẽ ở bên cạnh một quản gia trọn đời trọn kiếp được đâu đúng chứ?
Không lẽ định chơi 3p hay gì????
Ngược lại,
Tôi đã cùng Tô Mạn ngắm mưa sao băng.
Lúc ấy, cô ấy đứng cô đơn trên ban công, tựa vào lan can, nhìn bầu trời đêm một cách u sầu.
Tôi tưởng cô ấy muốn t* t*, vội vàng đứng cạnh bên bầu bạn.
Tôi nghe rất rõ.
Cô ấy đã thầm ước: “Muốn được ở bên cạnh Quý Thư Yến trọn đời trọn kiếp.”
Trước đây tôi luôn cảm thấy việc Tư Hàm thường xuyên mặc đồ giống Tô Mạn là một hành động vô cùng có ý đồ.
Và điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là,
Tô Mạn và Tư Hàm chưa bao giờ xuất hiện trên cùng một màn ảnh.
Hai người thậm chí còn không có cảnh đánh nhau.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì,
Có lẽ nào …
Tư Hàm với Tô Mạn đang bị cùng một vật chủ điều khiển, sao có thể xuất hiện cùng một lúc được chứ?
Do dự một lát, tôi nghiêng đầu thì thầm vào tai Tư Hàm:
“Người chị em này, cô có bỏ lỡ lời thoại nào giữa Tô Mạn với Tư Hàm không đấy?”
5
Chưa kịp nhìn phản ứng của Tư Hàm.
Hệ thống đã lên tiếng trước trong đầu tôi:
【Ký chủ! Mọi người tuyệt đối không được để lộ tẩy, tôi vừa tra rồi, cái tên Quý Thư Yến này đã xóa sổ không biết bao nhiêu ký chủ không nghe lời khác rồi…… Có quản gia trong biệt thự, tài xế lái xe, còn có nhân viên công ty……】
Vậy ra trước kia cái người giúp việc bị đuổi là dì Trương, không phải đi trong đêm, mà là bị sát hại……
Bốp bốp bốp.
Quý Thư Yến vỗ tay đầy châm biếm.
“Thú vị, thật sự là quá thú vị rồi.”
Hiển nhiên, hắn cũng phát hiện lời nói của Tư Hàm đầy những lỗ hổng.
Hắn ta từ đâu móc ra hai con dao, liên tục tung hứng trên không trung như đồ chơi.
“Tô Mạn, cô là Tô Mạn sao?”
Tư Hàm run rẩy trước giọng điệu nham hiểm của Quý Thư Yến.
Chúng tôi đang ngồi trên mặt đất, ôm nhau chặt chẽ.
Như hai con cừu non yếu ớt và bất lực chờ bị giết thịt.
Từ xưa đến nay, thời khắc quan trọng ắt sẽ có trục trặc.
Quả nhiên!
Tiếng chuông điện thoại công việc của Quý Thư Yến vang lên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc!
Thông thường, mỗi khi tiếng chuông này vang lên, dù Quý Thư Yến đang bận rộn đến đâu, thậm chí đang “lên đỉnh” trong cuộc yêu, hắn ta cũng sẽ lập tức nghe máy.
Quý Thư Yến trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, bực bội nhấc điện thoại lên, gào to vào người bên kia đầu dây:
“Tốt nhất là có chuyện gì quan trọng!”
Cũng do bên kia quá kích động, nói chuyện quá to, nên tôi và Tư Hàm nghe rõ mồn một nội dung người nọ muốn báo cáo.
Anh ta nói:
“Ông chủ! Ông chủ! Tôi… tôi… tôi nhìn thấy phu nhân rồi!”
Quý Thư Yến cau mày:
“Phu nhân nào?!”
“Vừa mới chết đó… tiểu thư Tô Tô Tô Tô Mạn, tôi nhìn thấy cô ấy ở lầu hai trung tâm thương mại.”
Trọng tâm chú ý của Quý Thư Yến luôn kỳ lạ.
Điều hắn ta quan tâm lại là:
“Giờ làm việc, cậu là thư ký của tôi, lại đang làm gì ở tầng hai khu thương mại? Tầng đó toàn bán đồ trẻ em.”
Bên kia đầu dây, thư ký nam im lặng trong giây lát.
Và tôi, người đã trải qua trăm trận chiến, biết rằng đây chính là cơ hội để xoay chuyển tình thế!
Tôi nhéo một cái vào bắp đùi của Tư Hàm, dùng giọng bụng nói chuyện với cô ấy:
“Mau khóc đi! Rồi tố cáo hắn ta là tra nam!”
Tư Hàm cũng là một bậc thầy về tình trường.
Cô nàng thậm chí không thèm lên tiếng với tôi, trực tiếp ôm lấy đùi, vành mắt ửng đỏ trong nháy mắt, khóc lóc thảm thiết:
“Thư Yến, anh làm sao có thể ngang nhiên nghĩ đến người phụ nữ đó trước mặt em? Còn bảo thư ký đi tìm tung tích của cô ta nữa, anh không chịu tin sự thật là cô ta đã chết sao!?”
Rồi sau đó, bằng giọng bụng nhỏ xíu, lẩm bẩm chửi tôi một câu:
“Lâm Ỷ, mịa nhà cô.*
Cảnh tiếp theo còn ngoạn mục hơn nữa.
Tư Hàm bước đến trước mặt Quý Thư Yến rồi bốp cho hắn ta một cái bạt tai.
Tôi ngạc nhiên đến mức miệng có thể nhét được cả quả trứng gà.
“Đã hứa chỉ yêu mình em, giờ cô ta chết rồi, anh vẫn còn dám nhớ cô ta!”
Quý Thư Yến bị tát đến mức tóc tai rối bời.
Tóc mái trước trán che đi nửa con mắt, bên má phải hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chót.
Hắn liếm khóe miệng, nhìn Tư Hàm trêu chọc:
“Cô đánh tôi?”
Bốp–
Tư Hàm nhanh chóng tát hắn ta thêm một cái nữa.
Quý Thư Yến:
“Cô dám đánh tôi?!?”
Bốp—
“Còn dám đánh nữa???”
Bốp—
Sau mười cái tát.
Hệ thống của Quý Thư Yến, quả cầu xanh nhỏ, hoàn toàn choáng váng.
Nó thậm chí còn tạm thời ngừng lắc lư lơ lửng, chiếc cờ lê trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn khuôn mặt Quý Thư Yến đã sưng vù tím bầm, chắc hẳn là thanh nộ khí cũng sắp đạt max rồi.
Tôi dũng cảm đứng ra hét lớn:
“Quý tổng, Tư tiểu thư, hai người đừng đánh nhau nữa!”
“Mọi chuyện bắt đầu tại tôi, nên để tôi kết thúc đi thôi!”
Nói xong, tôi liền dùng hết sức bú sữa mẹ giáng cho Quý Thư Yến một cái bốp cuối cùng.
Tôi thề là lần này tôi thực sự có ý định tát chếc hắn ta.
“Muốn kết thúc sao cô không tự tát đi, tát tôi làm gì!”
Quý Thư Yến trợn tròn mắt, che mặt muốn né.
Nhưng không kịp.
Tôi đã tát vào mặt hắn ta một cái thật kêu.
Bốp!
6
Khi Quý Thư Yến bị tát đến ngất xỉu, quả cầu lơ lửng màu xanh lam mất đi năng lượng, biến thành một quả cầu đá màu xám rơi xuống đất với tiếng ầm ĩ.
Nói cách khác,
Hệ thống của hắn ta chỉ có thể hoạt động khi hắn tỉnh táo.
Bây giờ xem ra, nhân vật phản diện lớn nhất trong thế giới này không phải là Tư Hàm, mà là Quý Thư Yến.
Tư Hàm thở hổn hển, lắc lắc tay:
“Tát mệt ghê, tay đau vl. Vẫn là cái cô tát mạnh hơn kêu hơn, duyệt!”
Nói rồi, cô nàng còn dẫm một đạp vào người Quý Thư Yến đang mềm nhũn, bất tỉnh trên sô-pha.
“Thế nào, có bị diễn xuất chuyên nghiệp hoàn hảo của tôi khuất phục không?”
Tôi chỉ giả vờ gật đầu liên tục:
“Ừm ừm ừm.”
Tư Hàm chống tay lên eo, hất cằm kiêu ngạo:
“Lâm quản gia, cô phải gọi tôi một tiếng đại tiểu thư, tôi bây giờ là Tư tiểu thư xinh đẹp, tao nhã, quý phái, thông minh lanh lợi.”
Tôi nhếch môi, liếc nhìn cô ấy:
“Chị gái à, không phải là kiếp trước cô đã làm hầu gái suốt cả vị diện, kiếp này cuối cùng cũng có được nhân vật tiểu thư, quyết tâm chơi cho đã ghiền nhỉ?”
Sắc mặt Tư Hàm lập tức trở nên ủ rũ, như nhớ lại một quá khứ đau buồn, hai mắt rưng rưng:
“Sao cô lại biết được!?”
“Kiếp trước, tôi là nha hoàn, ngày ngày chỉ biết gọi người khác là ‘đại tiểu thư’. Thậm chí còn phải đổ bô cho họ, cô có biết tôi uất ức đến mức nào không?”
Im lặng một lát, Tư Hàm cười ranh mãnh, kéo tay tôi lại, nhỏ giọng hỏi:
“Lâm Ỷ chị em tốt, cô có thể giúp tôi đổ bô được không?”
Tôi nộ khí bừng bừng, lấy một cái bình hoa gần đó ném xuống đất, gào lên với Tư Hàm:
“Cô! Cô tè ngay ra đây cho tôi! Rồi tôi đổ luôn cho cô!”
Tư Hàm ôm mặt, lùi lại hai bước:
“K-không được đâu… Chúng ta đã thân thiết đến mức có thể cái loại chuyện này trước mặt nhau rồi sao?”
“Thế còn… còn cái tên kia thì sao, mặc dù đã ngất rồi nhưng mà …?”
Cô nàng chỉ về phía thi thể của Quý Thư Yến.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa muốn lại vừa không của Tư Hàm, tôi tức giận đến mức muốn bốc khói, nghiến răng nghiến lợi:
“Không sao đâu, cô cứ tè đi.”
Tư Hàm chớp mắt, ngượng ngùng cắn môi:
“Thật sự có thể sao?”
Tôi nghiến răng gầm lên từng chữ:
“Tất nhiên là… Không! Mau cút!”
7
Quay lại chủ đề chính.
Tôi chống cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Nếu chúng tôi đi trước một bước giết Quý Thư Yến, hoặc biến hắn ta thành người thực vật, thì sẽ không phải chết dưới tay hắn nữa.
Nói là làm.
Tôi từ bếp cầm dao mổ lợn, chuẩn bị lao vào Quý Thư Yến.
Tư Hàm sợ hãi vội vàng chạy trốn sau ghế sô pha:
“Cô đang làm gì vậy! Cô sẽ không định giết tôi vì một kẻ cặn bã đấy chứ?”
Tôi quá lười để đối phó với nữ hoàng phim truyền hình nhỏ này.
Giơ dao mổ lợn lên, nhắm thẳng vào giữa trán Quý Thư Yến mà chém.
Tay giơ, dao hạ!
Ngay lúc lưỡi dao sắp chạm vào Quý Thư Yến, nó đã biến mất một cách kỳ lạ!
Tư Hàm mở to mắt:
“Lâm Ỷ, con dao của cô đâu?”
Tôi:
“Hệ thống, con dao của tôi đâu?”
Hệ thống: