Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Ngược - Chương 5
24.
Ngày này đến rất nhanh.
Tam hoàng tử điều động tư binh vào cung ép vua thoái vị.
Hắn phản rồi.
Không ai biết hoàng đế hiện giờ ra sao, Tề Mảng một mình vào cung, ta ở trong phủ đứng ngồi không yên.
Rõ ràng ta đã nói hết những mối nguy hiểm tiềm tàng cho Tần Linh Nguyệt, với tâm tư tỉ mỉ của nàng và thủ đoạn tàn nhẫn của lục hoàng tử Tề Dạ, sự việc tuyệt đối không thể biến thành như bây giờ.
Kịch bản của tam hoàng tử diễn ra thuận lợi đến mức phi lý, nhất thời ta không phân biệt được ai mới là nam chính.
Ta nắm chặt con dao găm canh giữ ở cửa phủ, chỉ chờ đến giờ mùi, nếu Tề Mảng vẫn chưa về, ta sẽ cầm dao đến phủ lục hoàng tử.
Hôm nay gió nóng như thiêu như đốt quấn lấy người ta vô cùng khó chịu, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, nhắm mắt lắng nghe tiếng nước nhỏ.
Mỗi giọt nước đều mang theo lửa, thiêu đốt trái tim ta.
Tề Mảng không nên chết.
Một người tốt như vậy không nên bị đối xử tệ bạc.
“Đang làm gì ở đây?”
Giọng nói quen thuộc kia cuối cùng cũng vang lên, ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở mắt,
“Ta đang đợi ngươi! Sao giờ ngươi mới về thế?!”
Ta lao tới, vừa định treo lên người hắn để nịnh nọt một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng “Leng keng”, con dao găm trong tay áo rơi xuống đất.
Ánh mắt của cả hai chúng ta cùng chuyển sang đó.
“…”
“…”
Tay ta cứng đờ giữa không trung: “Không phải, cái này, ta, không phải…”
“Được rồi.” Tề Mảng dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao găm, kéo ta vào phủ, thản nhiên lại ngang ngược nói: “Ngay cả khi ngươi thật sự muốn ra tay, Cô cũng sẽ cho ngươi đâm.”
…
Ta sờ mặt, đổi chủ đề: “Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tên chó con đó phản rồi, không biết mượn gan của ai, dám uy hiếp Cô.”
Ta có chút lo lắng: “Cho nên, liên thủ với lục điện hạ vẫn là cần thiết!”
Nghe vậy, Tề Mảng cười lạnh một tiếng, giọng nói pha lẫn hung dữ: “Cô trông giống người cần liên thủ với người khác sao?”
“Đúng vậy.”
“…”
Ta nghiêm túc khuyên bảo: “Tề Mảng, đoàn kết hợp tác, chịu khó cống hiến là mô tả chính xác về bản chất tinh thần của người dân. Tinh thần này không chỉ cần thiết trong quá khứ, cần thiết trong hiện tại mà còn cần thiết hơn trong tương lai. Bởi vì trên con đường tương lai, còn vô số khó khăn và thử thách đang chờ chúng ta.”
“Nhân dân có niềm tin, đất nước có sức mạnh, dân tộc có hy vọng.”
“… Đầu Cô hơi đau.”
25.
“…”
Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng,
Tề Mảng và Tề Dạ bàn bạc trong phòng nhưng dường như không ai chịu mở lời trước, ta và Tần Linh Nguyệt ngồi xổm ngoài cửa nghe lén một cách vô vị.
“Hay là họ dùng ngôn ngữ ký hiệu để giữ bí mật?” Ta không cam lòng áp tai vào.
Tần Linh Nguyệt im lặng một lát, rất nể mặt trả lời: “Chắc là không đâu.”
“Sao không có tiếng động gì?” Ta cố sức kéo giấy dán cửa sổ: “Rốt cuộc có chuyện gì mà nữ chính tôn quý như chúng ta không được nghe vậy?!”
“…”
Tần Linh Nguyệt không hiểu nhưng đã quen rồi.
“Tiểu Tần, Tề Dạ trông dữ quá, sẽ không vì bất đồng quan điểm mà đánh điện hạ nhà chúng ta chứ??”
“Tề Dạ được coi là võ tướng.” Tần Linh Nguyệt nhịn không được, bênh vực bạn trai mình: “Nhưng không phải là kẻ điên.”
“Ồ—— Muội còn biết cả từ điên nữa cơ à, muội mới là người xuyên…”
“Hai người đang làm gì vậy?”
Hai chúng ta đang ngồi xổm trên mặt đất liền ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, vừa vặn nhìn thấy Tề Mảng mở cửa sổ, nhướng mày nhìn ta.
Tần Linh Nguyệt ấp úng nhưng ta hoàn toàn không có cảm giác bị bắt quả tang: “Điện hạ, ta đến đón người về nhà.”
Tề Mảng cúi người, chống tay lên bệ cửa sổ, mái tóc dài buông xuống, có vài lọn tóc rơi xuống mặt ta, ta đưa tay nắm lấy, hắn liền cười.
Đặc biệt đẹp.
Đôi mắt đào hoa kia như chứa đựng toàn bộ ôn nhu trên thế gian, tỏa ra hơi nóng, xông vào lòng ta, sống mũi cao thẳng, môi đẹp, gần đây tên này được ta cho ăn nên sắc mặt hồng hào, ngay cả môi cũng thêm chút sắc máu…
“Muốn hôn thì hôn đi, ta sẽ không nói ra đâu.” Tần Linh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Không khí lãng mạn lập tức bị phá vỡ.
Ta xấu hổ và tức giận: “Ngươi ngươi ngươi nói bậy bạ mất hết liêm sỉ đại nghịch bất đạo!!”
“Hôn cái gì! Hôn cái gì!”
“Ta chỉ thấy miệng hắn đẹp thôi! Ta có nói muốn hôn đâu?!!”
Tần Linh Nguyệt: “…”
26.
Kế hoạch được xác định rất nhanh.
Tề Mảng phụ trách đánh lạc hướng.
Tề Dạ và Tần Linh Nguyệt phụ trách tấn công vào hoàng cung.
Còn ta, phụ trách dùng ná bắn vào gáy Tề Nghiêm mỗi ngày.
“Bà cô ơi, ta xin bà đấy, bà có thể tha cho ta một ngày không?”
Tề Nghiêm đầu đầy băng gạc, đứng dưới trà lâu đau khổ không chịu nổi.
Ta lại kéo ná, ngắm chuẩn, hừ lạnh một tiếng: “Không được, thằng cháu bất hiếu.”
“…”
27.
Bên nữ chính tiến triển thuận lợi.
Bên ta và Tề Mảng thì tình hình khó khăn.
Phần lớn quân địch đều nhắm vào ta, tàn sát sạch sẽ những tên lính phụ trách đưa ta đi.
Tề Mảng dẫn người đến cứu ta lại bị quân phản loạn chặn lại, không thể rút lui.
“Sợ không?”
Ta lắc đầu, nắm chặt tay hắn: “Không sợ.”
Sau một thời gian dài như vậy, ta phát hiện chúng ta càng ngày càng ăn ý.
Vì vậy, khi chúng ta bị dồn đến đường cùng, thủ lĩnh quân phản loạn hỏi chúng ta “Có đầu hàng không?”.
Chúng ta cùng nhau, nắm tay nhau không chút do dự nhảy xuống vực.
Thành vương bại tướng là lẽ thường tình nhưng bản thân chúng ta sẽ không bao giờ cúi đầu, ngay cả khi phải hy sinh tính mạng.
28.
Khi ta tỉnh lại, bên tai là tiếng nước chảy ào ào.
Ta nằm trên bãi cỏ, bầu trời là ánh hoàng hôn vàng rực.
“Điện hạ…”
Không có tiếng đáp lại.
Ta nghiêng đầu, nhìn thấy hắn không còn chút sức sống.
Ánh hoàng hôn chiếu vào người ta, ta không hề hấn gì, còn hắn thì đầy thương tích.
Nhất thời ta có chút bàng hoàng, không tin nổi mà sờ mặt hắn.
Không có phản ứng.
“Tề Mảng, Tề, Tề Mảng.” ta nằm sấp trên mặt đất, run rẩy áp sát tai hắn mà gọi: “Tề Mảng, tỉnh lại đi, cầu xin ngươi…”
“Không được ngủ, Tề Mảng…”
“Điện hạ, điện hạ, thái tử điện hạ, Tề Mảng…”
Ta gọi từng tiếng.
Hắn không đáp lại một câu nào.
Trong sơn cốc chỉ có tiếng gió rít qua, cả hai chúng ta đều ướt sũng, gió thổi qua, ta liền lạnh buốt toàn thân, run rẩy.
Giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình ta, yên tĩnh, đáng sợ.
Ta bị cả thế giới, bao gồm cả Tề Mảng, cùng nhau vứt bỏ.
Tề Mảng…
Ta khóc rất lâu, hắn mới tỉnh lại.
Hắn toàn thân đầy máu, giọng khàn khàn, khó khăn giơ tay lau nước mắt cho ta: “Đừng khóc.”
Ta khóc dữ dội hơn, tủi thân bất lực đều được trút hết cho người đối diện,
“Tề Mảng, hu hu hu, ngươi dọa chết ta rồi… Nếu ngươi chết thì ta phải làm sao? Hu hu hu…”
Tề Mảng vô cùng cẩn thận nâng nửa bên mặt ta, vai thậm chí còn run rẩy, giọng khàn khàn, run rẩy không rõ ràng: “Được, không chết, không chết…”
“Tề Mảng, ngươi không được bỏ ta–”
“Không bỏ, không bỏ ngươi.”
“Ta không thể không có ngươi, ta sợ–”
“Được.”
“Ta thích ngươi, ta thích ngươi nhất, ngươi nhất định phải cưới ta, ngươi đã nói rồi mà…”
“Được, thành thân, đã nói rồi.”
Ta sợ hãi một phen, trán áp trán với hắn, không ngừng khóc lóc thảm thiết, nói từng câu rời rạc.
Hóa ra Tề Mảng đối với ta mà nói sớm đã không chỉ là cái đùi to hay nhân vật trong sách nữa rồi.
Ta thực sự yêu hắn.
29.
Những chuyện tiếp theo phát triển theo hướng không ngờ tới, chúng ta bị cấm quân tìm thấy.
Không phải người của tam hoàng tử, mà là của hoàng đế.
Hoàng đế chưa từng bị bệnh, ông thâm không thể lường, thủ đoạn tàn nhẫn, ông dùng một trận ốm thôi đã trừ khử được một đám phản đồ. Trong đó có một nhi tử của ông.
Lúc vào cửa thành, Tề Mảng nhẹ nhàng che mắt ta.
Ta hỏi hắn thứ trên cửa thành kia là gì.
Hắn không giấu ta: “Là đầu của Tề Phong.”
Tề Phong, tên của tam hoàng tử.
Khiến người ta liên tưởng đến những chiếc lá phong đỏ rực.
“Điện hạ, ta hơi sợ.”
“Ừ, ta ở đây.” Tề Mảng ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng: “Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta buông bỏ tất cả, về ở ẩn nơi sơn lâm.”
Hắn biết ta sợ gì.
Ta sợ một ngày nào đó cái đầu người này sẽ biến thành đầu của hắn.
“Nhưng ngươi là thái tử, là trữ quân.”
“Có người thích hợp làm thái tử hơn ta.” giọng Tề Mảng dịu dàng: “Ta thích hợp làm phu quân của ngươi hơn.”
Ta yên tâm gật đầu: “Quyết định vậy nhé.”
“Ừ, quyết định vậy nhé.”
30.
Một ngày nọ, Tề Mảng đưa ta vào cung,
Hắn vào ngự thư phòng nói chuyện với hoàng đế rất lâu.
Cuối cùng, có tiểu thái giám truyền lời cho ta vào.
Vừa vào cửa, ta đã thấy Tề Mảng dang rộng vòng tay, cảm xúc căng thẳng của ta tan biến, vội vàng nhào vào lòng hắn.
Quay đầu lại, lại thấy vị hoàng đế đã nổi trận lôi đình lần trước.
Ta theo phản xạ muốn quỳ xuống nhưng ông lại chủ động lên tiếng: “Không cần, tiểu nha đầu.”
Ta không biết phải nói gì, lấy lời nói xã giao ngày tết trước đây ra nói: “Đừng mà, như vậy ngại quá, hay là quỳ một cái đi.”
Hoàng đế: “…”
Tề Mảng cười, nắm tay để ở môi che giấu nụ cười.
Ta lén véo eo hắn một cái, véo đến mức hắn liên tục ho khan.
Hoàng đế lại lên tiếng: “Tiểu cô nương, nhi tử này của ta từ nhỏ đã ít nói, ghét gặp người lạ, có gì không tốt, ngươi phải thông cảm nhiều hơn.”
Ta lắc đầu, bắt đầu bênh vực: “Không phải đâu, Tề Mảng tốt lắm.”
Hoàng đế lại: “…”
Tề Mảng lại cười.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần
Cuối cùng, hoàng đế thực sự phiền chúng ta, vung tay nói: “Hai đứa mau cút đi.”
Hai chúng ta liền cùng nhau lăn ra khỏi ngự thư phòng.
31.
Hoàng đế muốn phong ta làm công chúa.
Công chúa.
Nghe giống như là huynh muội với thái tử vậy.
Không được!
“Ông ta có phải không hiểu ta đã nói gì hôm đó không?”
“Ngươi đã nói gì?” Tề Mảng vừa cười, vừa cố ý hỏi.
“Ta muốn làm thái tử phi mà, ngươi không nhận ra sao?” Ta lý trực khí tráng, nghiêm trang nói: “Ta muốn theo đuổi ngươi, ngươi lại coi ta như muội muội??”
“…”
Tề Mảng mặt không biểu cảm, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng tai lại đỏ lên, mím môi không nói gì.
Ban đầu không thấy có gì nhưng nhìn hắn như vậy, ta cũng hơi nóng mặt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ và ngượng ngùng, ta hơi ngạt thở,
“Ngươi…”
Chưa đợi hắn nói xong, ta đã bịt tai nhảy ra xa: “Muội muội ta gọi ta về nhà ăn cơm, ta đi trước, đi trước, đi đây!!!”
“Tần Tuế!”
Cứu mạng,
Ta đã nói gì vậy??!
A a a——
Vẫn là trèo tường hợp với ta hơn.
Về Tần gia ở hai ngày, chắc sẽ không còn ngượng ngùng như vậy nữa.
…
Sau đó ta bị người ta chặn ở dưới chân tường của Tần gia.
“…”
“Gan lớn rồi.” Tề Mảng ôm eo ta ép ta vào tường, một tay đỡ sau gáy ta, khiến ta không thể lùi lại nữa, sau đó thì thầm bên tai: “Chạy?”
“Không chạy.” Tim ta đập thình thịch, cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng lý trực khí tráng: “Không, không tính là chạy.”
Nụ hôn của Tề Mảng rơi xuống trán ta, ta theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn rõ sự lưu luyến, yêu thích và nồng nhiệt trong mắt hắn như thể hóa thành thực chất, hắn lại tiến lại gần thêm mấy phần, ta cảm thấy hơi thở của cả hai đều quấn lấy nhau, vô cùng mơ hồ.
“Điện hạ…”
Tề Mảng nhẹ nhàng chạm vào khóe môi ta, khàn giọng nói: “Gọi ta là gì?”
Ta chỉ cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng: “A, A Mảng.”
“Ngoan lắm.”
Như một phần thưởng, đôi môi lại dán lên.
“Bây giờ nói cho ta biết, hôm nay với ta là gì?”
“Là, là…” Tay chân ta mềm nhũn, lắp bắp, giọng nói ngày càng nhỏ, mặt đỏ bừng: “Là vụng trộm?”
“A…” Tay Tề Mảng lại siết chặt, lông mày hơi rũ xuống, khi tập trung nhìn một người, ánh mắt luôn trở nên đặc biệt lưu luyến, như có móc câu vậy, móc vào da thịt vào trái tim người ta: “Vậy thì, thái tử phi đừng quên thường xuyên đến vụng trộm với ta.”
Ta gật đầu lung tung, vội vàng trèo tường vào phủ như chạy trốn.
Đáng ghét,
Là mỹ nhân kế!
32.
Khánh Hòa năm thứ mười, thái tử băng hà, thái tử phi theo đó mà đi.
Năm sau, lục hoàng tử được lập làm thái tử mới.
Biển lặng sông trong, thịnh thế thái bình.
33.
“Hớ, bà bán rau kia quả nhiên tính nhầm cho ta hai đồng tiền!”
“Được rồi, về nhà trước đã!”
“Không được, ta phải đi tính sổ với bà ta!”
Tề Mảng bất lực: “Tuế Tuế, nàng không ăn cơm tối, đứa nhỏ trong bụng nàng còn phải ăn.”
Ta tức giận dậm chân: “Bà ta thật là to gan lớn mật! Ta phải nói cho bà ta biết, bà ta đã đắc tội với thái tử phi! Ta, ta, bản cung sẽ khiến bà ta không thể chịu nổi!”
“Được rồi.” Tề Mảng bị chọc cười, ôm eo ta, dung túng nói: “Thái tử phi, về nhà ăn cơm thôi.”
Ta không vui bĩu môi, Tề Mảng tiến lại gần nhẹ nhàng mổ một cái.
Thực ra cơn giận đã tiêu tan gần hết nên ta để mặc cho hắn kéo đi.
“Lần sau nhất định phải đòi lại hai đồng tiền!”
“Được, biết rồi.”
“Không trả thì cắn bà ta!”
“Được, cắn, cắn chết bà ta.”
…
Hoàng hôn, ánh nắng chiều trải dài như một tấm gấm dư huy, khói bếp xa xa bốc lên, chúng ta sống trong thế gian ấm áp tươi đẹp này.
[HẾT]