Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Ngược - Chương 3
Đêm đen gió lớn, mỹ nhân hái hoa.
Ta lặng lẽ lăn vào phòng ngủ của Thái tử.
Sau đó.
Nhìn nhau trừng trừng với Tề Mảng.
“Tần Tuế.” Tề Mảng lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với ta như vậy: “Cô là Thái tử, có thể bẻ gãy đầu ngươi, hiểu không?”
Ta vẫn nằm dài trên sàn nhà.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người Tề Mảng chỉ mặc mỗi áo ngủ, trông vô cùng yếu đuối và đẹp đẽ, có sợi tóc trượt xuống bờ vai hơi nhô lên của hắn, như trượt vào tim ta vậy, đầu óc ta trống rỗng trong chốc lát.
Phản ứng lại, ta vội vàng gật đầu nịnh nọt.
“Rốt cuộc ngươi…” Tề Mảng nhắm mắt, thở dài để bình tĩnh lại: “Khi nào thì rời khỏi phủ Thái tử?”
“Không phải, vừa nãy ta đã ra khỏi cửa lớn rồi.” Ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nhưng ta rẽ một vòng, lần này trèo tường vào từ phía sau.”
“…”
“Trí nhớ của ta rất tốt.” Ta lăn đến bên giường hắn, đắc ý nói: “Dù đổi một bức tường khác, ta cũng có thể tìm được chỗ này của ngươi.”
“Không cần thiết.” Đối phương không cảm kích, lạnh lùng từ chối.
Ta lập tức nhấn nút ăn vạ: “Ngươi là đồ sói mắt trắng! Kẻ bạc tình! Ngươi chỉ không muốn chịu trách nhiệm với hai mẫu tử chúng ta…”
“Coi như là sói mắt trắng cầu xin ngươi.” Tề Mảng thở dài, giọng khàn khàn ngắt lời ta, mang theo sự bất lực và dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra: “Tiểu tổ tông, ngươi cút đi được không?”
Ta ấm ức ngậm miệng, sau đó miễn cưỡng bắt đầu lăn ra cửa.
Tề Mảng thở phào nhẹ nhõm, nằm trở lại giường nhìn trần nhà đếm cừu.
“Ngươi có phải không ngủ được không?”
“… Tần Tuế!” Tề Mảng nhìn ta lại lăn về bên giường hắn mà nhịn không được nữa.
“Ta có cách để ngươi ngủ!” Ta nhanh chóng đứng dậy bịt miệng hắn, thành khẩn nói: “Thật đấy! Ngươi tin ta đi.”
“… Cô không ngủ được thì ngươi phải chết.”
“…”
Lòng dạ nam nhân, kim châm ong vò vẽ.
Tề Mảng gặp được ta đúng là kiếp trước đã tích đức,
Ta lấy gương đồng, nước và đèn lồng giấy, lại xé một mảnh màn giường, tháo hoa tai xuống.
Sau đó, nhẹ nhàng che lên đôi mắt đẹp đến mức quá đáng của hắn.
“Nhắm mắt lại.” Giọng ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn: “Sau đó chỉ cần nghe thôi.”
Ta trải màn giường lên đèn lồng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, phát ra tiếng ma sát dễ chịu, một lần, hai lần…
Lấy gương đồng ra, dùng vài ngón tay gõ nhẹ, chậm rãi, liên tục, có quy luật.
Đúng vậy, ta đang bắt chước video trợ ngủ.
Là một cô gái mắc chứng lo âu, bình thường ta ngủ được cũng toàn nhờ cái này.
Tề Mảng không phản ứng, không biết có ngủ hay không nhưng cũng không mở mắt khó chịu đuổi ta ra ngoài.
Ta cầm hoa tai, nhẹ nhàng va chạm, một lần, hai lần… Hoa tai phát ra tiếng nhỏ trong trẻo, bình hòa, liên tục.
Ước chừng đã mười phút.
Ta nhẹ nhàng đặt tay xuống bắt chước tiếng mưa, tiến lại gần giường, nghe thấy tiếng thở đều đều của đối phương.
Hắn đã ngủ rồi.
Ta mượn ánh trăng nhìn hắn, so với môi trên, môi dưới dày hơn một chút nhưng hình môi rất đẹp, góc dưới bên trái còn có một nốt ruồi nhỏ khó phát hiện, nhìn có vẻ dễ hôn.
Lông mi dài và cong, đẹp như hai chiếc quạt nhỏ, đuôi mắt luôn có màu đỏ nhạt, khiến người ta không khỏi thương xót.
Hắn đã cứu mạng ta.
Ta không muốn hắn chết.
17.
Ở Tần gia có nữ chính lo cho ta.
Bên Thái tử, tuy hắn lạnh lùng nhưng tốt bụng, miệng cứng lòng mềm để ta ở lại.
A, thế gian tươi đẹp.
Cuộc sống hàng ngày của ta đơn giản và bình lặng – ăn cơm, ngủ, trêu chọc Tề Mảng.
Tề Mảng cũng gần như vậy – ăn cơm, ngủ, mắng ta.
Mỹ nhân nhẫn nại.
Sớm muộn gì cũng có ngày khiến ngươi truy vợ hỏa táng tràng!
Hừ hừ.
“Ồ, đây là ai vậy?”
Một giọng nói không mấy thân thiện vang lên sau lưng ta, ta đặt tách trà xuống quay đầu lại,
Là tên thế tử gì đó – Tề Nghiêm.
Đại diện cho loại tra nam cổ đại truyền thống.
Đột nhiên thấy buồn nôn, ngay cả nghe kể chuyện cũng không muốn nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trà lâu.
“Đừng đi chứ.” Hắn càng không biết điều mà chặn trước mặt ta: “Hôm hủy hôn không phải rất cứng rắn sao? Giờ thấy tiểu gia liền chạy? Sao, sợ rồi à?”
Ta trợn mắt, thành khẩn nói: “Ta tránh phân chó trên đường, phân chó còn tưởng ta sợ nó.”
“Ngươi! Đồ tiện nhân!” Tề Nghiêm mặt mày đen lại, tức giận nhảy dựng lên mắng.
Ta làm mặt quỷ với hắn, quay người bỏ đi.
Ta còn chưa kịp đi thì bị một bàn tay nắm lấy vai, lực rất mạnh khiến ta suýt tưởng vai mình sắp bị bóp nát,
“Muốn đi? Không dễ vậy đâu!” Hắn hung dữ, mặt mày dữ tợn.
Ta còn chưa kịp mắng hắn thì đột nhiên một chuỗi Phật châu đột ngột bay tới, đánh trúng trán hắn, tay hắn vô thức buông lỏng, ta vội chạy ra xa vài bước, tránh xa tên thần kinh này.
“Tề Nghiêm.”
Lại là giọng nói quen thuộc.
Hơi thở quen thuộc truyền đến từ sau gáy.
“Hoặc là tự quản miệng và tay của mình cho tốt.” Tề Mảng lười biếng tì cằm lên vai ta, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự đe dọa: “Hoặc là Cô sẽ thay ngươi quản.”
“Tề Mảng?! Sao ngươi lại ở đây!”
Hắn không nói gì, dùng mũi khẽ chạm vào vai ta: “Đau không?”
Ồ, đến lúc cáo trạng rồi!
“Ui da,…đau chết mất! Gãy rồi gãy rồi!”
Ta ôm vai cáo trạng, Tề Mảng khẽ cụp mắt, đôi mắt đó liếc nhìn ta, như đưa tới một chuỗi ánh sáng tuyết, từ từ lướt qua mặt ta, rồi đến vai.
Nhìn ra ta đang cáo trạng, hắn cũng không có ý vạch trần, chỉ khẽ nhướng một bên mày, bước chân tiến lên chắn trước mặt ta.
Không biết hắn động thủ từ lúc nào mà vài chuỗi Phật châu lần lượt đánh trúng đầu gối, vai và khóe miệng Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm bị đánh đến nỗi nhăn nhó, cũng chẳng màng đến thân phận gì nữa, há miệng hét lên: “Ta là thế tử của Thừa Vương! Tề Mảng! Ngươi vì một ả nữ nhân mà đánh ta!?”
Ta thấy sảng khoái vô cùng, co rúm sau lưng Tề Mảng thì thầm: “Chậc chậc, lớn thế rồi mà còn phải lôi cả phụ thân mình ra.”
Tề Mảng khinh thường cười một tiếng, mở miệng vẫn là giọng điệu hờ hững như vậy: “Thế tử? Tề Nghiêm, nhìn cho rõ, Cô là trữ quân.”
Tề Nghiêm tức đến bốc khói, hung hăng tiến lên một bước, vậy mà muốn động thủ với Tề Mảng ?!
Nhưng Tề Mảng vẫn đứng im không nhúc nhích, khiến ta lo lắng đến mức không kịp suy nghĩ, bước một bước chắn trước mặt hắn.
Quả đấm lao thẳng vào mặt ta, ta sợ hãi nhắm chặt mắt, thậm chí cảm nhận được luồng gió từ nắm đấm ập vào trán mình, chỉ thấy tim như nhảy lên tận cổ họng.
…
Không thấy đau.
Ta mở mắt ra, cánh tay của thế tử bị một bàn tay trắng trẻo gầy gò kẹp chặt, bàn tay đó thon dài và xương khớp rõ ràng, mu bàn tay ẩn hiện gân xanh nổi lên.
Thế tử không biết là tức giận hay dùng sức, đến cả gân cổ cũng đỏ bừng.
“Người nào có thể đụng, người nào không thể đụng.” Tề Mảng cong môi cười lạnh, giữa mày âm u, giọng nói ẩn chứa sự tức giận, đôi mắt đen láy nhìn khiến người ta lạnh sống lưng: “Cân nhắc cho kỹ lưỡng sức mình.”
Ta bị hắn giữ chặt bằng một tay, tim lại bắt đầu đập loạn.
Vì tư thế tay kia vươn về phía trước, ta bị Tề Mảng nửa ôm vào lòng, cằm hắn vô thức áp vào tóc mai ta. Mái tóc này, bắt đầu nóng lên. Nóng khắp toàn thân, dần dần khó thở.
“Ngươi!”
Tề Mảng hất tay như ném một thứ gì đó bẩn thỉu, Tề Nghiêm loạng choạng lùi lại vài bước.
“Ngươi tưởng mình lợi hại lắm sao?!” Tề Nghiêm hạ giọng, giọng điệu tàn nhẫn: “Chỉ là một tên phế vật! Ngươi tưởng ngôi vị thái tử này còn ngồi được bao lâu nữa?”
“Vậy thì trước tiên hãy kéo Cô ra khỏi vị trí này.” Lúc này Tề Mảng cuối cùng cũng lộ rõ vẻ âm u, giọng nói pha lẫn sự tàn nhẫn, chế giễu và điên cuồng khát máu.
“Cô, sẽ chờ xem.”
18.
Ta vẫn làm người phát sóng trợ ngủ trong phủ thái tử.
Sau đó Tề Mảng thậm chí còn dứt khoát kê cho ta một chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của hắn.
“Thật ra ngủ chung một giường ta cũng không ngại.” Ta e thẹn nói.
“Ngươi có đức hạnh gì.” Tề Mảng cười lạnh.
“…… ”
Tên đáng chém ngàn đao này! Miệng lưỡi độc địa, lão già gian xảo!
19.
Hoàng đế bệnh rồi, rất nặng.
Khi ta biết tin này thì có chút kinh ngạc.
Ta mới chỉ đọc được một nửa cuốn tiểu thuyết này, hoàng đế bị bệnh hẳn là chuyện của nửa sau, trong nguyên tác là do cái chết của thái tử đả kích quá lớn với ông nên mới bị bệnh tật xâm nhập, cơ thể ngày càng suy yếu.
Đồng thời cũng mở ra màn dạo đầu cho cuộc chiến giành ngôi.
Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm sao??
Ta bắt đầu ngồi không yên.
Thái tử hiện tại vẫn rất suy sụp, ta sợ không trông chừng cẩn thận, hắn sẽ nhảy xuống ao.
Lúc này chiếc ô bảo vệ của hắn đột nhiên bệnh nặng, còn dặn hắn cùng tam hoàng tử có lòng lang dạ sói cùng nhau giám quốc…
Lòng ta dần chùng xuống.
Chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Dạo gần đây Tề Mảng đột nhiên bận rộn hẳn, mỗi ngày đều phải dậy sớm đi chầu, thậm chí còn không kịp ăn cơm.
Ta đành phải hâm nóng cơm cho vào hộp thức ăn, ngồi xe ngựa đến cổng cung đón hắn, trên đường về bắt hắn phải ăn vài miếng, ít nhiều cũng có thể đảm bảo hắn không bị đau dạ dày.
“Điện hạ, hôm nay còn mang theo Tuyết Sơn Mai và Như Ý quyển.”
Tề Mảng vén rèm lên xe, ta vội vàng đi kéo hắn.
“Ừ.”
“Có ai bắt nạt ngươi không?”
Tề Mảng vừa ngồi xuống, nghe vậy liền nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Sao lại hỏi vậy?”
“Nếu không thì sao ngươi lại không vui như vậy?” Ta quá sợ hãi: “Ngươi sẽ không phải là thay lòng đổi dạ, đối xử lạnh nhạt với mẫu tử ta chứ?! Tra nam PUA nhất định phải chết.”
Tề Mảng mặt không biểu cảm, lần này thậm chí không bắt ta im miệng.
“Có gì để Cô vui vẻ?”
“Ăn cơm đi!” Ta nhét một miếng thức ăn vào miệng mình: “Ăn cơm còn không vui vậy làm cái gì mới vui?”
Đối phương không nói gì, một lúc sau, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch vụn thức ăn trên khóe miệng ta, ngón tay hắn luôn lạnh ngắt, giống như chuỗi Phật châu luôn đeo trên cổ tay hắn, lướt qua má ta.
Ngay khi ta đang hoảng hốt, nghe thấy hắn nghiêm túc nói:
“Tần Tuế, mỗi ngày ngươi đều mang theo những thứ mình thích ăn, Cô không mắng ngươi đã là từ bi rồi.”
“……”
20.
Đến cuối tháng bảy, thời tiết nóng nực khiến người ta chỉ muốn nằm trong phòng điều hòa.
Nhưng thời xưa không có phòng điều hòa.
Ta chỉ có thể co ro trên giường, bên giường bày đầy chậu nước đá quạt mát, như một bát mì nhão, lười nhác không muốn nhúc nhích.
“Ngươi chết rồi à?”
Chuông gió ở cửa phát ra tiếng leng keng, ta trừng mắt nhìn người kia một cách khó chịu: “Ngươi mới chết rồi.”
Tề Mảng có chút ngạc nhiên, khen ngợi: “Hôm nay là tết à? Nói chuyện dễ nghe thế.”
Ta tức giận trợn mắt.
Trên bàn cạnh giường là bát chè thạch do nha hoàn vừa mới mang đến, trong veo, nhìn rất ngon, ta quyết định ăn một miếng chè thạch để chuyển đổi tâm trạng, vừa đưa tay ra, bát chè thạch đã bị lấy đi.
“Ngươi bị bệnh à, Tề Mảng?” Thật không thể chịu đựng được nữa, ta lật người ngồi dậy: “Đừng lấy của ta!”
Tề Mảng mặt không biểu cảm dựa vào thành giường, tay nghiêng một cái, bát chè thạch rơi thẳng xuống.
Ta theo phản xạ đưa tay ra đỡ, bị bát đập vào tay, ta đau đớn, vội vàng rụt tay lại.
“Tề Mảng.” ta kinh ngạc trước mức độ keo kiệt của hắn, xoa xoa cổ tay chất vấn: “Sao ngươi lại không muốn cho nhi tử của mình ăn một bát chè thạch!?”
“Ừm.” Hắn nhìn ta một lúc rồi đột nhiên cúi người lại gần, lạnh lùng nói: “Ngươi không thích, vậy thì cút sớm đi.”
“……”
“Hiểu chưa, Tần tiểu thư?”
“……”
Xin lỗi, mặc dù vậy nhưng cảm giác mở đầu của một câu chuyện ngược quen thuộc ập vào mặt này, không khỏi quá mãnh liệt sao??
Ta như linh cảm được mà cúi đầu nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay.
Đen rồi.
Chè thạch có độc.
Sau một hồi im lặng, Tề Mảng cũng nhìn theo tầm mắt ta,
“……”
“……”
“Điện hạ, ta biết điện hạ là một người phụ thân tốt.”
“Câm miệng!”