Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 4
14
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của Hạ Vãn Tinh.
Tôi ngồi trong hàng ghế khán giả, ngắm nhìn cô ấy uyển chuyển múa trên sân khấu.
Trong ánh mắt của cô, không còn nét u sầu của quá khứ.
Lúc này, cô là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Đó chính là ánh sáng của “ngôi sao”, rực rỡ nhưng không chói lóa.
Mềm mại nhưng đầy quyến rũ.
Hạ Vãn Tinh ở tuổi 28 đã trở thành một người mà người khác không thể với tới.
Cô ấy đã giành được giải thưởng đáng mơ ước.
Đứng trên sân khấu, ánh mắt cô lướt qua đám đông sau đó dừng lại chỗ tôi.
Khi người dẫn chương trình hỏi: “Người mà bạn muốn cảm ơn nhất là ai?”
Hạ Vãn Tinh hầu như không do dự, bắt đầu phát biểu đầy tự tin.
Nhưng rất nhanh, cô ấy ngừng lại.
“Còn một người nữa, người mà tôi muốn cảm ơn nhất.”
“Có lẽ từng có lúc tôi oán hận bà ấy, tôi tự hỏi tại sao bà ấy không ở bên tôi? Tôi từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy. Nhưng… số phận luôn thật kỳ diệu.”
“Khi tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng nhất… khi tôi nghĩ rằng cả thế giới này đều ghét bỏ tôi… bà ấy đã xuất hiện. Bà ấy đến và nói với tôi rằng, hóa ra trên đời này thực sự có tình yêu thuần khiết và vô điều kiện.”
“Bởi vì, đó chính là thứ tình cảm cao quý và thiêng liêng của người mẹ.”
15
[Ký chủ, có lẽ tôi sắp rời đi rồi.]
Tôi không ngạc nhiên về sự ra đi của hệ thống.
Nó đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không có nó, tôi đã không có cơ hội sống lần thứ hai.
[Cảm ơn cậu, hệ thống!” Tôi rất chân thành cảm ơn.
Hệ thống dường như có chút ngượng ngùng, lí nhí đáp lại: [Không có gì.]
[Nhờ có ký chủ, tôi mới có thể đạt được hai điểm tuyệt đối.]
Hai điểm tuyệt đối này chính là: Sự cứu rỗi của tôi đối với nhân vật nữ phụ, và giá trị yêu thích mà nữ phụ nhận được.
Tôi mỉm cười, hỏi lại: “Tại sao ban đầu hệ thống lại để tôi chọn trở thành người yêu?”
[Các tiền bối nói rằng, việc chọn người yêu để thực hiện cứu rỗi có tỷ lệ sai sót chỉ 0.01%, vì vậy đây là lựa chọn an toàn nhất, hiệu quả nhất và cũng nhanh chóng nhất.]
[Nhưng ký chủ thì khác… Mặc dù tỷ lệ sai sót khi chọn người yêu rất thấp, nhưng chưa bao giờ có ai đạt điểm tuyệt đối. Tôi chỉ vừa tốt nghiệp Học viện Xuyên Nhanh mà đã đạt được hai điểm tuyệt đối…”]
Giọng nói của hệ thống vui vẻ hơn nhiều, có vẻ như nó thực sự rất hạnh phúc.
[Chúc mừng cậu nhé!” Tôi nói.
[Ký chủ, cô thật tốt.] Giọng nói của hệ thống tràn đầy sự lưu luyến.
Sau đó, nó chủ động đề nghị: [Tôi nghĩ… có lẽ tôi có thể mãi ở bên ký chủ?]
[Đó sẽ là niềm vinh hạnh của tôi.] Tôi mỉm cười đồng ý.
Nhưng trước khi hệ thống kịp nói gì thêm, tôi tiếp lời: [Có lẽ còn nhiều người khác đang chờ đợi, chờ đợi một sự cứu rỗi.]
[Và họ, không nghi ngờ gì, đều cần sự giúp đỡ của bạn. Giống như tôi năm xưa, vào khoảnh khắc cuối cùng khi nhắm mắt, chính bạn đã đến với tôi, mang lại cho tôi một cuộc đời mới.]
Hệ thống rõ ràng không ngờ rằng tôi sẽ khen ngợi nó như vậy, rất ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút không tự tin
[Ký chủ nói là tôi sao?]
[Tôi… tôi thực sự giỏi đến vậy sao?]
[Tất nhiên. Chính sự xuất hiện của bạn đã thay đổi tôi, thay đổi Tinh Tinh, thay đổi kết cục bi kịch của câu chuyện này.]
[Còn rất nhiều người giống như tôi, họ đang vùng vẫy trong vũng lầy, chờ đợi một cơ hội.]
Tôi ngừng lại một chút, rồi khẳng định: [Và cơ hội đó chính là bạn.]
Hệ thống im lặng một thời gian khá lâu.
Nửa tháng sau, giọng nói của nó lại vang lên trong đầu tôi.
[Ký chủ, lần này tôi thật sự phải đi rồi.]
[Giống như ký chủ nói, vẫn còn nhiều người khác đang đợi tôi.]
Giọng của hệ thống kiên định hơn so với trước đây. Dường như nó cũng đã trưởng thành không ít.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời đi, đã nói: [Ký chủ, cô là người đầu tiên tôi tiếp xúc, thật khác xa với những gì các tiền bối miêu tả.]
[Giống như… giống như một người mẹ vậy.]
Tôi lại cảm ơn: [Cảm ơn cậu, hệ thống.]
[Đếm ngược tháo gỡ, 3…2…1.]
[Ký chủ, tạm biệt.]
Tôi mỉm cười: [Chúc cậu thượng lộ bình an.]
NGOẠI TRUYỆN HẠ VÃN TINH
Người 20 năm bên cạnh không phải mẹ ruột. Từ miệng cha ruột tôi, tôi biết mẹ ruột tôi đã bỏ rơi tôi vì một triệu và chạy trốn cùng người đàn ông khác.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Từ khi tôi mất đôi chân, tôi đã nếm trải đủ tình người ấm lạnh. Khi tôi tuyệt vọng, mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Mẹ đã xuất hiện.
Mẹ kiên nhẫn hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Dù tôi làm cho nhà cửa rối tung lên, dù tôi dùng những lời lẽ khó nghe với mẹ…
Nhưng mẹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Mẹ nói, mẹ rất nhớ tôi.
Chưa từng có ai nhớ tôi như mẹ tôi cả.
Cả một thùng quà. Từ khi tôi 1 tuổi đến 20 tuổi, mẹ luôn chuẩn bị cho tôi.
Những thứ này đã lỗi thời từ lâu. Và trước đây tôi chắc chắn không để ý đến những món đồ rẻ tiền này.
Nhất là con gấu bông màu hồng nhỏ.
Mười lăm năm trước, chắc chắn tôi sẽ rất vui vì đây là thứ tôi luôn muốn có.
Rõ ràng là mẹ chưa từng gặp tôi lần nào…
Tôi cố kìm nước mắt, cuối cùng vẫn đặt con búp bê bên cạnh giường.
Tôi cẩn thận quan sát nơi này. Rất cũ kỹ, nhỏ bé và lâu đời.
Rõ ràng là nên chán ghét mà rời đi, nhưng tôi không nỡ, vì ở đây, tôi cảm thấy vô cùng yên bình.
Tôi nghĩ, chắc là có ai đó luôn ở bên tôi.
Nhưng người đã hứa sẽ luôn ở bên tôi, vào một ngày nào đó bỗng ngã xuống, thậm chí có thể không bao giờ tỉnh lại.
Tôi hoảng sợ.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự nhận ra.
Tôi rất yêu mẹ tôi.
Yêu rất nhiều, rất nhiều.
May mắn là, tôi đã gặp được hệ thống. Chỉ cần tích lũy đủ 100% điểm yêu thương, mẹ sẽ có thể tỉnh lại.
Không nghi ngờ gì, tôi đã thành công.
Khi một lần nữa được mẹ ôm vào lòng, tôi mới nhận ra mình chẳng hề mạnh mẽ như những gì mình đã thể hiện.
Chỉ có điều, là nhờ có mẹ, nên tôi mới có thể chống đỡ.
“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ.”
“Và, con yêu mẹ, thực sự rất yêu mẹ.”