Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 3
10
Tôi từng nghĩ rằng có thể che giấu bệnh tình của mình thật tốt.
Nhưng không ngờ rằng cơn đau ập đến dữ dội, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Khi Hạ Vãn Tinh nhận thấy có điều không ổn, tôi đã ngất xỉu trên sàn nhà lạnh lẽo, m//áu tươi trào ra từ miệng.
Khi tôi mở mắt lần nữa, không khí tràn ngập mùi nước khử trùng.
Hạ Vãn Tinh đứng ngay bên giường bệnh, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mẹ có biết mình mắc bệnh rất nặng không?”
Cô ấy hỏi tôi với giọng khàn, nhưng tôi vẫn cố chấp không để nước mắt rơi.
Tôi muốn đưa tay xoa đầu cô ấy, nhưng phát hiện cả người không còn sức, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi nhé, mẹ khiến Tinh Tinh lo lắng rồi.”
Cô ấy mím chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không nói gì.
Người đi cùng cô ấy là một người cô hàng xóm, không ngừng khen ngợi Hạ Vãn Tinh vì đối diện với tình huống này mà không hề hoảng loạn, bình tĩnh gọi xe cấp cứu 120 và yên lặng ở bên tôi.
Nếu là người khác, có lẽ đã sợ hãi đến mất hồn từ lâu.
Tôi cảm ơn người cô đó rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Vãn Tinh.
Qua lớp vỏ bọc cứng rắn của cô, tôi thấy được sự lo lắng và sợ hãi bên trong.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, ít nhất là trước mặt người khác.
Tôi không kìm được mà mỉm cười: “Tinh Tinh là một đứa trẻ rất mạnh mẽ.”
“Mẹ tự hào về con.”
Nước mắt của Hạ Vãn Tinh cứ thế rơi xuống, giống như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây, tất cả nỗi sợ hãi và uất ức vừa trải qua giờ đây đều được trút ra.
Vì cô biết rằng, khi đã có chỗ dựa, cô không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Cô có quyền được khóc khi muốn, cười khi thích.
Cũng như thế, cô có tình yêu vô tư nhất từ mẹ mình.
Hạ Vãn Tinh ôm chặt lấy tôi, giống như một con thú nhỏ tìm kiếm sự che chở, cuối cùng đã tìm thấy nơi thuộc về mình.
“Mẹ ơi.”
“Con sợ lắm.”
“Đừng rời xa con.”
Trong hai mươi năm tôi vắng bóng khỏi cuộc đời Hạ Vãn Tinh, cô ấy đã vô số lần chứng kiến Hạ Nhu có thể thoải mái làm nũng trong lòng mẹ.
Còn người cha luôn thiên vị Hạ Nhu thì luôn coi thường cô, hạ thấp cô không đáng một xu.
Rõ ràng nhà họ Hạ cũng là nhà của cô,
nhưng cô chưa từng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Khi Hạ Vãn Tinh nghĩ rằng, người thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình sẽ là nơi duy nhất cô có thể nương tựa, thì cô phát hiện ra rằng,
người mà cậu ấy thầm yêu từ trước đến nay không phải là Hạ Vãn Tinh ngang ngược, mà là Hạ Nhu dịu dàng và hiền thục.
Mọi người chỉ thấy sự ngang ngược, vô lý của Hạ Vãn Tinh. Nhưng chưa ai quan tâm đến sự cố gắng của cô.
Cô cũng đã dốc hết sức học hành, nhảy múa, chỉ để họ chú ý đến mình.
Nhưng những hành động đó trong mắt họ chỉ là sự bắt chước vụng về.
[Ký chủ, vậy điều mà nữ phụ muốn… là tình yêu sao?]
Cố tình gây chuyện, nổi loạn chỉ để thu hút sự chú ý. Nhiều lần làm khó nữ chính là vì đố kị.
Không, nói chính xác hơn là ngưỡng mộ.
Vì cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu. Nên cô trở nên cực đoan, trở nên ích kỷ.
Nhưng điều đó không thể phủ nhận rằng, bản chất của cô vẫn là tốt đẹp.
Cuối cùng của câu chuyện, Hạ Vãn Tinh do dự.
Cuối cùng vẫn lựa chọn đẩy Hạ Nhu ra, tự mình làm g//ãy đôi chân.
Tôi cúi đầu nhìn Hạ Vãn Tinh đang nằm trong lòng, vì khóc tới mệt mà ngủ thiếp đi, mỉm cười.
[Phạm vi của tình yêu thật rộng lớn. Nó có thể là tình bạn, là tình yêu, mỗi thứ đều vô cùng quý giá.]
[Có lẽ trong mắt cô ấy, chưa từng có ai thực sự yêu cô ấy. Nhưng cô ấy đã bỏ qua một người. Đối với cô ấy, người đó là xa lạ, suốt hai mươi năm, cho đến cuối câu chuyện, người đó vẫn chưa từng xuất hiện.]
[Ở một góc khuất mà không ai biết, vẫn tồn tại một tình yêu và nỗi nhớ nhung lặng lẽ.]
[Là mẹ đó.]
11
Cơ thể tôi ngày càng yếu đi, nhưng tôi không cảm thấy buồn bã hay đau khổ về điều đó.
Vì Hạ Vãn Tinh đã có thể tự đứng lên và đi lại mà không cần sự giúp đỡ. Dù hành động rất chậm, nhưng đây không nghi ngờ gì là một dấu hiệu tốt.
Chỉ cần một thời gian nữa, cô ấy sẽ có thể đi lại như người bình thường.
Tuy nhiên, Hạ Vãn Tinh dường như không hài lòng với tình trạng hiện tại, mỗi ngày cô ấy đều tập luyện thêm, cho đến khi cơ thể kiệt sức và ngã quỵ trên mặt đất vì quá sức.
[Ký chủ, tại sao nữ phụ lại cố gắng đến vậy?]
Hệ thống, vốn chỉ là một tập hợp dữ liệu lập trình, không thể hiểu được những biến động cảm xúc phức tạp của con người.
Tôi mỉm cười im lặng, ánh mắt hướng về phía Hạ Vãn Tinh không xa.
[Hệ thống, cậu đã từng thấy sao sáng nhảy múa chưa?]
[Trong cốt truyện gốc có miêu tả, nữ phụ là một tài năng hiếm có.]
[Cậu chưa thấy, đúng không?]
Hệ thống không trả lời, tôi cười nhẹ: [Tôi cũng chưa.]
[Tôi muốn xem, dù chỉ một lần.]
Vừa dứt lời, cơn ngứa nơi cổ họng ập đến, tôi không kìm được ho lên, ngay sau đó là vị tanh ngọt không ngừng, thấm đỏ cả tấm chăn trắng tinh.
Cơn chóng mặt mạnh mẽ khiến tôi nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc chìm vào bóng tối, tôi nhìn thấy Hạ Vãn Tinh với khuôn mặt đầy lo lắng, lao nhanh về phía tôi.
Cô ấy đang gọi: “Mẹ!”
“Mẹ!”
Tiếng gọi vang lên hết lần này đến lần khác.
Trong bóng tối vô tận, tôi lạc mất phương hướng, lang thang vô định.
Nhưng khi nghe thấy từ đó, cả người tôi run rẩy, nỗ lực vùng vẫy thoát khỏi đầm lầy đang trói buộc mình.
Nhưng cuối cùng, tôi càng chìm sâu hơn, đến khi toàn thân bị nuốt chửng bởi đầm lầy. Điều kỳ diệu là, tôi đã đến một không gian khác.
Trong căn phòng trống trải, bỗng nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh.
Khuôn mặt của cô gái trẻ rất mờ nhạt, như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Cô ấy đứng một mình trước căn biệt thự rộng lớn, từ xa nhìn về phía bên trong căn nhà.
Nhưng trên gương mặt của những người trong đó đều thể hiện rõ sự không vui và chán ghét khi cô đến, nhưng vì giữ thể diện, họ không đuổi cô đi.
Tình hình trở nên căng thẳng ngay lập tức.
Tiếng sấm rền vang, ngay sau đó là cơn mưa phùn kéo dài.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Từ trong nhà, một cô gái trạc tuổi cô bước ra.
Cô ấy cầm một chiếc ô, từng bước tiến về phía cô.
Dù có người phía sau ngăn cản, nhưng cô gái cầm ô vẫn kiên định bước đến bên cô, sau đó nắm lấy tay cô, ánh mắt trong sáng, mỉm cười nói: “Chị à, chào mừng chị về nhà.”
12
Hình ảnh liên tục thay đổi.
Nhưng tất cả đều xoay quanh cô gái trẻ.
Từ đầu đến cuối, cô ấy luôn làm một việc.
Đó là xin lỗi.
Xin lỗi một cô gái khác trạc tuổi cô ấy.
Đối phương dường như không quá để bụng, rất nhanh đã tha thứ cho cô.
Điều này khiến cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó là sự thay đổi chính bản thân mình.
Tôi nhìn cô từng chút từng chút một trở nên tốt hơn, nhìn cô từ một người bị cả mạng xã hội chỉ trích, dần dần xuất hiện trở lại trong tầm mắt của công chúng.
Cô dùng kỹ năng vũ đạo tuyệt đẹp của mình để chinh phục tất cả mọi người.
Cuối cùng, cô chân thành xin lỗi tất cả mọi người.
Để trả giá cho sự bướng bỉnh ngày trước.
Hình ảnh của cô dần trở nên rõ ràng hơn, từ từ trùng khớp với dung mạo trong ký ức của tôi.
“Mẹ.”
“Con đang đợi mẹ tỉnh lại.”
Tim tôi đột ngột bị ai đó siết chặt, đến cả việc thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cánh cửa ký ức bị mở ra, như những con sóng dữ dội ập đến nhấn chìm tôi.
Tôi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi đầm lầy, nhưng lại bị nó tàn nhẫn kéo xuống sâu hơn.
Tôi không cam lòng, biết rằng nếu buông bỏ, có lẽ sẽ không bao giờ có thể mở mắt trở lại.
Cứ thế, lặp đi lặp lại, cho đến khi kiệt sức, tôi một lần nữa bị kéo vào bóng tối.
Thật sự… không còn cách nào sao?
Tôi yếu ớt vô cùng.
Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Giọng cô gái mang theo sự nghẹn ngào và uất ức: “Mẹ.”
“Mẹ còn bao lâu nữa mới tỉnh lại?”
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
“Mẹ.”
“Con nhớ mẹ lắm.”
13
[Chúc mừng bạn, ký chủ.]
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã hơn ba năm trôi qua.
Trong suốt ba năm đó, tôi nằm bất động trên giường bệnh, như một người thực vật chỉ có thể thở.
Bác sĩ nói rằng khả năng tôi tỉnh lại là rất thấp.
Việc tôi vẫn còn sống đã là điều may mắn.
Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ yên bình ra đi trong giấc ngủ.
Lý do tôi có thể mở mắt hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của hệ thống.
[Tôi đã tìm thấy nữ phụ và làm giao dịch với cô ấy.]
[Yêu cầu cô ấy đạt được sự yêu thích của mọi người, nhờ đó cô có thể tỉnh lại.]
Điều này khiến tôi nghĩ đến những cảnh tượng tôi đã nhìn thấy khi hôn mê.
Thì ra đó không phải là ảo giác của tôi, tất cả đều là sự thật.
[Nữ phụ đã hoàn thành rất tốt.]
Trong giọng điệu của hệ thống, tôi nghe thấy chút tự hào mà nó thậm chí còn không nhận ra.
Tôi im lặng, không nói gì, ánh mắt hướng về phía cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa, nhưng không có tiếng cửa mở.
Thời gian trong không gian tĩnh lặng như kéo dài vô tận.
Tôi không biết đã bao lâu trôi qua.
Cuối cùng, cửa cũng mở ra.
Cô gái bước vào vẫn còn mặc chiếc váy lễ phục, chưa kịp thay ra, vội vàng chạy đến.
Cô dường như từ cơn sốc bừng tỉnh, nhận ra đây không phải là mơ.
Nhưng những năm tháng hi vọng mù quáng đã khiến cô trở nên cực kỳ cẩn trọng.
Dưới ánh mắt khích lệ của tôi, cô từ từ tiến về phía tôi.
Tôi mỉm cười: “Tinh Tinh.”
“Mẹ cũng rất nhớ con.”