Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện - Chương 5: Ngoại truyện - Tiết Dục
Hồi nhỏ, Tiết Dục được bảo mẫu đưa đi dạo.
Cậu phát hiện ra mọi người đều có mẹ, chỉ riêng cậu không có.
Lúc đầu cậu tưởng bảo mẫu là mẹ mình.
Khi cậu gọi như vậy, bảo mẫu lại sợ hãi phủ nhận.
Cậu rất tủi thân, thế là quay sang kể chuyện này cho Tiết Thừa Lễ.
Tiết Thừa Lễ im lặng một lúc, xoa xoa đầu cậu.
Sau đó không lâu, cậu có được một người mẹ.
Lúc đầu người mẹ này đối xử với cậu rất tốt, ngày nào cậu cũng rất vui vẻ.
Nhưng dần dần, người mẹ này thay đổi.
Bà bắt đầu cố tình để cậu đói, mặc cho cậu những bộ quần áo rách rưới.
Những đứa trẻ trong trường mẫu giáo bắt nạt cậu.
Cậu ấm ức mách bà, hy vọng bà có thể bảo vệ cậu.
Nhưng bà lại lạnh lùng nói với cậu: “Sao bọn chúng không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt con, có phải do con có vấn đề không?”
Nhiều lần như vậy, bé con Tiết Dục không dám mách nữa.
Tính cách của cậu cũng ngày càng trở nên trầm lặng.
Tuyết Thừa Lễ bận rộn công việc, không thường xuyên về nhà nhưng sẽ gọi điện về hỏi thăm cậu có khỏe không.
Tiết Dục không dám nói không khỏe, vì mẹ kế sẽ véo đùi cậu.
Cậu sẽ nịnh nọt Tiết Thừa Lễ: “Dạ, con ở nhà rất ngoan, bố yên tâm ạ.”
Sau này Tiết Dục mới biết, người mẹ này không phải mẹ ruột của cậu nên mới đối xử tệ với cậu như vậy.
Một buổi tối nọ.
Tuyết Dục nằm trên bệ cửa sổ ngắm sao.
Bỗng nhiên trên bầu trời có một vệt sáng vụt qua.
Cậu nghe cô bảo mẫu kể, đây là sao băng, có thể ước nguyện.
Cậu lập tức nhắm mắt lại.
“Sao băng ơi sao băng, nếu người có thể nghe thấy nguyện vọng của cháu, xin hãy để mẹ ruột của cháu trở về bên cháu.”
Ngày hôm sau, Tiết Dục tràn đầy hy vọng chờ đợi.
Nhưng mẹ cậu không xuất hiện.
Ngày thứ ba.
Ngày thứ tư.
…
Cho đến khi Tuyết Dục tuyệt vọng.
Hôm nay, cậu đã là lần thứ ba chảy máu cam ở trường mẫu giáo.
Cô giáo nói cậu bị nóng trong, có thể nhờ phụ huynh chuẩn bị một ít nước ép khổ qua để hạ hỏa.
Tiết Dục mím môi nhưng không biết nói với ai.
Bố thì ở xa ngàn dặm.
Mẹ kế thì chỉ mong cậu chết đi.
Cậu buồn bã rơi những giọt nước mắt.
Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cậu gần như không thể kiềm chế được.
Rồi sáng hôm sau, sau khi bị cướp mất cốc sữa duy nhất có thể uống.
Cuối cùng cậu không nhịn được mà trừng mắt nhìn mẹ kế.
Mẹ kế sửng sốt, ngay sau đó cậu đã có một cốc nước ép khổ qua.
Từ đó về sau, cậu phát hiện mẹ kế đã thay đổi.
Sẽ mua quần áo mới cho cậu.
Sẽ kể cho cậu những câu chuyện kỳ lạ.
Sẽ trêu chọc gọi cậu là cá tuyết nhỏ.
Còn hôn cậu.
Giúp cậu đuổi những đứa trẻ hay bắt nạt cậu.
Người mẹ này thật tốt.
Tuyết Dục vô cùng thích bà.
Trước đây cậu luôn cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh nhất.
Nhưng bây giờ cậu đã có mẹ ruột của mình.
Cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Những ngày tháng hạnh phúc này cậu đã trải qua mười ba năm.
Cho đến khi lên cấp ba, cậu vô tình biết được mình không phải con ruột của bố.
Bố cậu Tiết Thừa Lễ, thực ra là chú của cậu.
Bố mẹ cậu đã mất trong một vụ tai nạn.
Sau đó, người chú phóng túng bất kham đã phải gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình.
Vừa lúc đó, ông biết được mẹ kế của cậu đã mang thai.
Mẹ kế có con ruột của mình, liệu có còn thương cậu không.
Chú nói để cậu trưởng thành sẽ thừa kế gia sản.
Nhưng tất cả những thứ này có phải nên thuộc về con ruột của mẹ kế không?
Mẹ kế biết được, liệu có ghét cậu không.
Thiếu niên vừa mới lớn lại mang trong lòng tâm sự, đã tùy tiện điền nguyện vọng.
Muốn dùng cách của mình để trả lại mọi thứ.
Sau này, mẹ kế của cậu biết được lý do này, vẻ mặt như nhìn đứa ngốc.
Nhìn thẳng mặt cậu đến đỏ bừng.
Mẹ kế bảo cậu đừng làm những chuyện vô bổ.
Nếu thực sự muốn báo đáp bà thì giúp bà chăm sóc em gái là được.
Cậu dỗ dành đứa em gái mới sinh được vài tháng trong lòng.
Nhìn Bạch Tuyết đang cọ cọ bên chân.
Rồi kể cho em gái nghe câu chuyện về Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
-HẾT-