Xuyên thành Lâm Đại Ngọc - Chương 2
05
Đến Thu Sảng Trai, mọi người đều đã có mặt.
Thấy ta đến, họ liền cười trêu ghẹo: “Nghe nói hôm qua Lâm muội muội đi chôn hoa?”
Ta không khỏi thở dài trong lòng, nữ tử thời cổ đại bị lễ giáo phong kiến ràng buộc, quả thực không dễ gì.
Chỉ nhổ một cây mà trong mắt họ đã là chuyện không tưởng.
Ta đang định tranh luận, thì Thám Xuân nói: “Tỷ tỷ thân thể thật tốt, đâu giống ta, thường xuyên bệnh tật.”
Mọi người cũng phụ họa: “Phải đó, đừng nói nhổ cây, đến khiêng cái rương trang sức ta cũng làm không nổi.”
Nhìn ánh mắt ao ước của họ, ta dâng lên hứng thú.
“Các muội biết không, đây chẳng phải là lần đầu ta chôn hoa đâu.”
“Trước khi về kinh, ta đã từng ngủ lại tại miếu Sơn Thần, gặp một bọn thổ phỉ.”
“Đêm đó, ta một mình xông lên chém giết, máu tươi chảy như hoa đào nở rộ, ta động lòng không nỡ, liền lấy đất chôn, chẳng phải cũng là chôn hoa sao.”
Các tỷ muội nghe đến mê mẩn, chỉ có Bảo Ngọc là ôm trán bất lực.
Sau đó, mọi người lại nhắc đến việc lập thi xã.
Kiếp này ta không có tài thơ của Đại Ngọc, đối với thơ ca chẳng mấy hứng thú.
Nhìn mọi người phấn khởi, lại nghĩ đến kết cục bi thảm của mỗi người trong Hồng Lâu Mộng, lòng ta không khỏi xót xa.
Nhìn Hồng Anh thương trong tay, ta chợt lóe lên một ý: “Các muội mở thi xã, sao ta không thể lập võ xã?”
Bảo Ngọc định ngăn lại nhưng bị ánh mắt sắc bén của ta làm lùi bước.
Lý Hoàn liền lên tiếng: “Nữ nhi chúng ta, làm thơ vẽ tranh thì được, múa đao lộng thương, lão thái thái chắc chắn không cho phép, mà thân thể chúng ta cũng không khỏe như tỷ.”
Ta gật đầu: “Các muội luyện võ cũng chẳng phải để ra trận, cốt chỉ là để cường thân kiện thể thôi.”
“Lão thái thái để ta lo.”
“Huống chi, chúng ta sáng sớm luyện võ, trưa đến làm thơ, hai thứ đều không chậm trễ.”
Sau một hồi bàn bạc, Thám Xuân là người đầu tiên gia nhập võ xã của ta.
Trong khu vườn Đại Quan viên này, Hải Đường thi xã chính thức thành lập, cùng với đó là sự ra đời của Cộng Sản Võ Xã.
Trên đường về, Bảo Ngọc tức giận lẽo đẽo theo sau.
“Đại tỷ, lời ta nói một chữ tỷ cũng không chịu nghe vào!”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy hắn vội vã lùi bước.
“Ngươi rốt cuộc từ đâu đến? Là dư nghiệt phong kiến cuối cùng của Đại Thanh sao?”
“Không phải, chúng ta phải tuân theo diễn tiến câu chuyện mà!”
Bảo Ngọc đứng cách ta mười bước, giọng kéo cao mà hét lên.
Ta bực bội vẫy tay gọi hắn: “Lại đây, ta không đánh ngươi.”
Bảo Ngọc lắc đầu, nhất quyết không động đậy.
Ta mỉm cười: “Ngươi không qua đây, nếu để ta bước đến, e rằng sẽ không dễ chịu đâu.”
Cuối cùng Bảo Ngọc cúi đầu tiến lại gần: “Ta cũng đến từ thế kỷ hai mươi mốt mà.”
Rồi đột ngột ngẩng lên, ánh mắt đầy căm hận.
“Ta từng là một tổng tài bá đạo, loại người dẫn người khác theo mình chịu chết chung đó!”
“Nếu không phải vì tỷ quậy cho mọi thứ rối tung lên, ta đã ôm trăm tỷ tài sản, dốc sức truy thê hỏa táng tràng rồi!”
Ta đáp gọn: “Ồ, hóa ra là một tên cẩu nam nhân.”
Bảo Ngọc giận đến nỗi không dám nói gì, vẫn cố ý định khuyên nhủ thêm.
Đột nhiên, ta nảy ra ý tưởng, bèn hỏi: “Tên ngươi ở thế giới thực là gì?”
Bảo Ngọc ngẩn ra, bất giác đáp: “Kỷ Bác Trường.”
Ta bĩu môi: “Tên chẳng có chút thanh nhã nào, nhưng ta nhớ rồi.”
Rồi ghé sát tai hắn thì thầm: “Khi về lại thực tại, trong ba ngày ta sẽ kết liễu ngươi.”
Bảo Ngọc sợ đến hoảng loạn, gương mặt đầy kinh hãi.
Ta nhấc khăn tay vỗ vai hắn: “Đừng lo, ta chỉ đùa thôi.”
“Kỳ thực, trong thế giới thực, ta còn một danh hiệu khác – Thiết Hoạn Công Chúa.”
“Vậy nên, ta chỉ định biến Kỷ Bác Trường ngươi thành Kỷ Bác Không.”
06
Sau khi Cộng Sản Võ Xã thành lập, Đại Quan viên cuối cùng cũng phát triển theo hướng mà ta mong đợi.
Tiêu Tương quán được ta đổi tên thành Hội Phụ Nữ Đại Quan viên.
Mỗi sáng, trong sân ai nấy đều đứng tấn.
Ta thấy rõ sự tiến bộ của mọi người.
Cũng thấy được sức mạnh kiên cường ẩn giấu trong tâm hồn của những nữ tử nơi khuê các này.
Trừ Bảo Ngọc.
Đúng vậy, tên hắn ta thật sự không gọi nổi.
Vậy nên ta vẫn gọi hắn là Bảo Ngọc.
Hắn bị ta ép buộc đến tập võ cùng các tỷ muội.
Ta cứ nghĩ rằng, trong quá trình này, hắn sẽ dần thấy được vẻ đẹp của nữ giới.
Sẽ không còn câu nệ diễn tiến câu chuyện nữa.
Nhưng không ngờ, Kim Xuyến vẫn nhảy xuống giếng.
Hôm đó, ta đang giúp các tỷ muội chọn vũ khí phù hợp.
Giải Phóng hớt hải chạy đến.
À, đó là Tử Quyên đổi tên.
Mặt mày nàng đầy vẻ hoảng hốt, nói lão gia nổi giận muốn đánh chết Bảo Ngọc.
Các tỷ muội vội vã chạy ra để khuyên can.
Khi ta tới nơi, Bảo Ngọc đã bất tỉnh.
Lần đầu tiên, trong lòng ta có chút tôn trọng hắn.
Không ngờ cái tên tiểu tử này lại chịu đòn giỏi như vậy.
Tiếc là không đánh chết được hắn.
Vương phu nhân vẫn đang quỳ khóc lóc, Vương Hy Phượng dẫn theo một đám người quỳ gối đầy đất.
Chỉ có ta khoanh tay đứng nhìn trò vui.
Mọi người vẫn đang khuyên nhủ.
Giả Chính lại càng thêm tức giận: “Ta dạy con, các ngươi đến làm gì? Đều là do Lâm nha đầu gây ra, lập cái võ xã gì đó, khiến các ngươi cũng hư hỏng!”
“Mỗi người các ngươi là tiểu thư khuê các, chẳng học lấy nữ đức nữ huấn, mà lại đi múa đao lộng thương, truyền ra ngoài mặt mũi Giả gia còn đâu?”
Ta không ngờ chỉ đứng xem mà cũng bị chửi lây.
Liền thu lại nụ cười: “Cữu cữu xin giữ mồm giữ miệng.”
“Nếu không phải ta bắt Bảo Ngọc luyện võ, thì hôm nay hắn đâu có đủ sức khỏe để chịu đòn của cữu cữu.”
Giả Chính không ngờ ta dám cãi lại, lập tức chuyển mũi nhọn sang ta, giận dữ quát: “Ngươi còn xem ta là trưởng bối không?”
Ta đáp: “Có có, nữ tử khuê các đúng là phải nghe lời trưởng bối.”
“Học nữ đức nữ huấn, rồi gả ra ngoài sinh ra một đứa như Bảo Ngọc.”
“Gần năm mươi tuổi còn phải quỳ gối trước mặt trượng phu.”
“Hy vọng kiếp sau cữu cữu làm nữ nhân, cũng được hưởng phúc như thế.”
Giả Chính tức đến phát điên, cầm gậy xông đến đánh ta.
Miệng còn la hét sẽ thay muội muội dạy dỗ ta đàng hoàng.
Ta giơ tay chộp lấy cây gậy: “Cữu cữu đừng quên, ta là Giáng Châu tướng quân Lâm Tứ Nương, xương thịt là ngọc, lòng dạ là sắt, chớ nói đến cây gậy gỗ này, ngay cả gươm giáo ta cũng múa được.”
Không còn Giả Bảo Ngọc bên tai lải nhải, ta đang vén tay áo chuẩn bị cho Giả Chính một cú đấm chí mạng từ xã hội chủ nghĩa.
Đáng tiếc, diễn tiến câu chuyện không cho ta cơ hội đánh cữu cữu.
Lão thái thái đến.
Bà chống gậy, lớn tiếng mắng chửi Giả Chính, giọng vang như thể mỗi ngày đều luyện bát bách bộ Ngũ Cầm Hí.
Sau đó bà cứu Bảo Ngọc về.
07
Bảo Ngọc bị đánh đến nằm liệt giường, các tỷ muội đều tụ tập bên cạnh thăm hỏi.
Chỉ riêng ta vẫn bình thản như núi.
Hôm đó Bảo Thoa hỏi ta: “Muội muội, sao lại không quan tâm đến Bảo huynh?”
Ta bỏ miếng thịt hầm trong tay xuống: “Chết tiệt, ai nói ta không quan tâm hắn, từ lúc hắn bị đòn, mỗi ngày ta chỉ ăn được năm bữa cơm thôi.”
Bảo Thoa che miệng cười: “Vậy không đến khuyên nhủ hắn à?”
Hay lắm, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn nói ta ăn ít lại.
Ăn xong miếng cuối cùng, ta liền đứng dậy bước đến Di Hồng viện.
Bảo Ngọc đang nằm trên giường, há miệng đòi ăn món canh củ sen.
Vương Hy Phượng vui vẻ gọi nha hoàn, thấy ta đến liền kéo ta lại.
Ta vén vạt áo ngồi xuống ghế: “Cho ta một chén nữa.”
Canh này thanh đạm dễ uống, khiến ta càng ăn càng thấy ngon.
Vốn định tán gẫu đôi câu rồi rời đi, nhưng Bảo Ngọc nhất quyết nắm chặt tay ta không buông.
Ta đang suy nghĩ liệu có nên nhân cơ hội này mà đấm chết hắn không.
Vương Hy Phượng lại đỡ lão thái thái bước vào, bảo là muốn để hai chúng ta nói chuyện riêng.
Họ vừa đi, nụ cười giả tạo trên mặt ta liền biến mất.
“Có rắm mau thả, trận đòn mà phụ thân ngươi đánh chưa đủ, cần ta đánh thêm không?”
Giả Bảo Ngọc chịu đánh một trận, ngược lại chẳng còn sợ ta.
Hắn dường như bắt đầu nếm trải niềm vui của việc bị đòn.
Lúc này hắn nghiêm nghị hỏi ta: “Trong lúc ta dưỡng thương, đại tỷ ngươi lại làm ra trò quỷ gì rồi?”
“Trời đất chứng giám, ta có thể làm ra trò gì chứ!”
“Ta chẳng qua chỉ mời nữ quyến hai phủ Đông Tây đến, giảng cho họ bài học về việc nữ tử có thể gánh vác nửa giang sơn thôi mà.”
Nếu hắn nằm thêm vài ngày nữa, có lẽ sẽ phát hiện mẫu thân mình cũng trở thành học trò của ta.
Thấy ta không nói gì, hắn lại tưởng rằng ta chột dạ.
Hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết không, khi Tần Khả Khanh ra ngoài đã gặp ai? Tây Môn Khánh!”
Ta thản nhiên đáp: “Ồ, cái này ta biết, Tần Khả Khanh đấu chết Tây Môn Khánh, mấy ngày nữa tốt nhất nàng cũng nên đánh chết luôn gã cha chồng háo sắc kia cho sạch sẽ.”
“Chưa hết đâu, Tình Văn về thăm huynh tỷ, khi đi mua thịt lại gặp phải Trịnh Đồ Tể!”
“À, ta cũng biết chuyện này, Kiều Tình Văn đã đấm chết Trịnh Đồ Tể mà.”
Giả Bảo Ngọc tức đến nỗi máu sôi lên não, cố nén đau mà gượng dậy.
“Thế giới này đã thay đổi đến mức này rồi, ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?”
Ta không kiên nhẫn nói thêm, đứng dậy: “Tốt nhất là Sử Tương Vân đập tan Bàn Đào viên, còn Tạ Bảo Thoa thì lấy mưu trí hạ Voldemort mới hả dạ.”
Nói xong, ta vỗ nhẹ vào mông hắn, xoay người rời đi.
08
Trên đường về, ta tình cờ thấy Hương Lăng đang ngồi trên tảng đá đọc thơ.
Nàng nâng một cuốn thơ trong tay, đôi mắt đầy vẻ vui mừng.
Thấy ta đến, nàng cẩn thận giấu sách ra sau lưng, có vẻ xấu hổ.
“Lâm muội muội tới rồi.”
Ta nhìn nàng, bất giác nhớ đến thân thế của nàng.
Vốn cũng là một cô gái được phụ mẫu thương yêu, nhưng số phận trớ trêu, đẩy nàng trở thành thiếp của Tiết Bàn.
Nghĩ vậy, ta liền hỏi: “Ngươi có muốn tham gia với chúng ta, học thơ và luyện võ không?”
Hương Lăng nắm chặt khăn tay, gương mặt đỏ bừng vì phấn khởi: “Được ạ!”
Từ ngày ấy, Hương Lăng dọn đến ở cùng Bảo Thoa.
Nàng cũng cùng chúng ta sáng sớm luyện võ, lúc rảnh rỗi làm thơ.
Nhìn thấy nàng ngày càng vui vẻ, các tỷ muội đều mừng cho nàng.
Cho đến tối hôm đó, nàng đến tìm ta, đôi mắt rưng rưng lệ.
“Muội muội, mấy ngày nay đại gia liên tục đến tìm, mai muội phải về, đến từ biệt tỷ.”
“Cái gì?”
Ta đập bàn đứng dậy: “Cái gã ngu dốt vô dụng, vừa rồi còn gây ra án mạng, giờ lại tìm ngươi làm gì?”
Hương Lăng chỉ ngồi xuống: “Dù sao muội cũng là người của đại gia, dù có thân thiết với các tỷ muội, cũng không thể mãi không trở về, vẫn phải hầu hạ đại gia mới là đúng đạo lý.”
Ta nhìn thiếu nữ trước mặt, trải qua nhiều gian truân mà vẫn lạc quan, trong lòng không khỏi tiếc thương.
Ta không đến đây để buộc mọi người phải sống theo ý mình.
Nếu Tiết Bàn là một người tốt, nếu hắn và Hương Lăng tình cảm thuận hòa, nếu hắn đối xử tốt với nàng.
Thì việc nàng muốn cùng hắn sống yên ổn cũng không có gì sai.
Nhưng tên nghiệt chướng kia chỉ biết uống rượu, đánh đập, bảo là muốn Hương Lăng về hầu hạ, chẳng bằng nói là để hành hạ nàng.
Ta nắm lấy tay Hương Lăng hỏi: “Ngươi có muốn ở lại đây không?”
Hương Lăng dường như đã đưa ra quyết định lớn: “Muội muốn ở lại đây, muội muốn ở bên các tỷ muội, không muốn quay về nữa.”
Ta xoa đầu nàng: “Chỉ cần ngươi đã quyết, ta nhất định không để ngươi trở về cái ổ sói đó.”