Xuyên thành Lâm Đại Ngọc - Chương 1
01
Ta, một đặc công bình thường, xuyên không trở thành Lâm Đại Ngọc.
Nhìn thân hình yếu đuối của mình và mẫu thân Giả Mẫn, ta quyết định bắt đầu hành trình sống thọ bằng cách ăn uống đủ đầy, chăm chỉ rèn luyện.
Giả Mẫn giữ được mạng, còn ta thì từ bỏ văn chương, dấn thân vào võ nghiệp.
Đến khi mười mấy tuổi, ta đã có thể ra trận giết địch.
Nhờ vào thân thủ phi thường và công lao hiển hách, ta được Thánh Thượng ban chiếu phong làm nữ tướng quân đầu tiên.
Ta cứ ngỡ đời này sẽ chỉ mãi bảo vệ quốc gia, không cần đến Giả phủ nữa.
Nhưng dường như sự thay đổi của ta đã làm rối loạn diễn tiến của câu chuyện.
Thánh Thượng đột nhiên hạ chỉ, nói rằng ta đến tuổi lấy chồng, cần từ quan về kinh.
Vậy là khi mười mấy tuổi, với một thân hình cơ bắp rắn chắc, lần đầu tiên ta đặt chân vào Giả phủ.
Đứng trước cổng phủ, trước mắt ta hiện lên một dòng chữ: Hồi ba: Đón ngoại tôn, Giả mẫu thương yêu bé gái mồ côi.
Thế nhưng tiếng điện giật vang lên, một vài chữ đột nhiên thay đổi: Đón ngoại tôn, Giả mẫu nghênh Giáo Đầu.
Dù không còn là tướng quân, nhưng ta vẫn là Giáo Đầu của tám mươi vạn cấm quân kinh đô.
Tung mình xuống ngựa, ta chuẩn bị bước vào Giả phủ, lần này không phải bằng kiệu do họ sắp xếp, mà là tự ta cưỡi ngựa đến. Nếu điều kiện cho phép, ta còn muốn cưỡi chiến mã.
Vậy mà lúc này lại bị đám nha hoàn và bà tử ngăn lại: “Cô nương, đây là cửa chính, chỉ nam nhân mới được đi qua, cô nương cần phải đi cửa hông.”
Những lời này, từ khi ta xuyên qua đây đã nghe không dưới nghìn lần.
“Cô nương, đao thương côn quyền là thứ chỉ nam nhân mới đủ sức luyện.”
“Cô nương, Tứ Thư Ngũ Kinh là thứ chỉ nam nhân mới có thể học.”
Nhưng từ khi ta cầm Hồng Anh thương xông trận giết địch, đã lâu rồi ta không nghe thấy lời này nữa.
Có vẻ như Giả phủ này vẫn quá mức phong kiến.
Nghĩ tới những ủy khuất mà Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng từng chịu, ta càng thêm giận dữ.
Vậy thì tại đây, ở Giả phủ, ta sẽ khởi đầu cuộc chiến phản đế phản phong kiến.
Ta nắm lấy cổ áo của bà tử ấy: “Lão bà, ngươi dám để cho ta khó coi sao?”
Bà tử mặc đồ sang trọng, có lẽ chưa bao giờ bị đối xử thế này, thân người bà ta run lên không ngớt.
Ta đẩy bà sang bên: “Nhớ cho kỹ, cho dù là vào cung, ta cũng đi bằng cửa chính.”
Bà ta ngã xuống đất, rên rỉ kêu khóc, đám nha hoàn xung quanh muốn đỡ lên mà lại sợ ta.
Ta nở một nụ cười lạnh: “Thêm nữa, đừng gọi ta là cô nương.”
“Ta từng là một trong Ngũ hổ biên cương – Giáng Châu tướng quân, nay là Giáo Đầu của tám mươi vạn cấm quân kinh đô – Lâm Đại Ngọc.”
02
Trên đường đi, đám nha hoàn bà tử đều im phăng phắc, ta thuận lợi bước vào phòng của lão phu nhân.
Vừa vào phòng, lão phu nhân liền vươn người từ trên ghế, muốn ôm ta vào lòng, nhưng thấy ta mặc giáp và cầm giáo thì lại khựng lại.
Ta đành buông giáo xuống, chắp tay cúi chào: “Ngoại tôn nữ bái kiến tổ mẫu.”
Rồi sau đó là màn bái kiến trưởng bối, hành lễ.
Thế nhưng từ khi ta bước vào, không khí trong phòng dường như có phần ngượng ngập, mọi người đều tỏ vẻ e dè.
Đến lúc dùng cơm tối, cuối cùng ta cũng gặp nam chính Giả Bảo Ngọc.
Hắn giống như trong sách miêu tả, mặt mày tuấn tú như ngọc.
Chỉ là hắn có chút kỳ lạ, vừa gặp đã tiến lại gần ta.
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thần sắc hắn trông rất kỳ quái.
Dù vậy, hắn vẫn nặn ra một nụ cười mà nói: “Vị muội muội này, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Ta không đáp, tiếp tục uống trà, một đám người vây quanh hắn mà cười nói.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: “Muội muội có tên tự không?”
Ta vốn không thích kẻ khác xâm phạm ranh giới, liền đặt chén trà xuống: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, người kinh thành chắc đều đã nghe qua danh tự của ta rồi.”
“Và thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”
Bị ta làm mất mặt, mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau, Giả Bảo Ngọc cũng đỏ bừng mặt.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ an phận, nhưng lại như bị diễn tiến câu chuyện điều khiển, hắn nghiến răng hỏi: “Muội muội có ngọc bội hay không?”
Có lẽ đây là đoạn kịch phải đi qua.
Ta đành trả lời: “Ta không có thứ đó. Cái thứ như ngọc bội ấy chắc cũng là vật hiếm có, đâu thể ai cũng có.”
Giả Bảo Ngọc như được đại xá, thật sự tháo ngọc bội xuống, ném mạnh đi.
Ta đứng bên xem rất hứng thú.
Mọi người bận rộn tìm lại ngọc, lão phu nhân lại ôm lấy hắn dỗ dành mãi.
Mãi đến khi có người nhớ ra hỏi ta: “Lâm muội muội… Giáo Đầu có bị dọa không?”
Ta vỗ vai nàng ta: “Dọa thì không, chỉ là… đầu óc hắn có được bình thường không vậy?”
03
Ta ở lại Giả phủ.
Nhưng Giả Bảo Ngọc dường như thật sự có loại tình cảm kỳ lạ đối với ta.
Nhưng ta cũng không thể ra tay hạ sát hắn.
Vì thế, mỗi lần gặp mặt, ta chỉ có thể khuyên hắn chuyên tâm học hành.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ chán ghét ta.
Nhưng không ngờ, trong tiệc chiêu đãi Bảo Thoa, ta lại nghe hắn cùng đám công tử bàn tán về ta.
Hắn tán thưởng thơ của ta.
Trời biết ta chẳng hề biết làm thơ, ngay cả trong nguyên tác cũng chỉ nhớ mỗi câu “Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên.”
Hắn tán thưởng say sưa, còn ánh mắt của mọi người xung quanh lại đầy hàm ý.
Tiết Bàn uống nhiều rượu, đứng dậy cười nói: “Bảo Ngọc khen Lâm cô nương trên trời dưới đất không ai sánh bằng, chi bằng mời ra đối thơ, xem thực hư thế nào?”
Giả Bảo Ngọc lại tỏ vẻ khó xử: “Lâm muội muội là cô nương, sao có thể cùng chúng ta đồng bàn?”
Nghe vậy, Tiết Bàn càng cười lớn: “Nghe nói Lâm cô nương là người trong quân ngũ, ở cùng một đám đại nam nhân hành quân đánh trận, còn có gì là lễ nghĩa nam nữ?”
Ta đứng bên nghe, lửa giận bốc lên, lập tức vén rèm bước vào.
Bảo Ngọc đang luống cuống thanh minh thay ta, thấy ta bước vào liền nhanh chóng chắn trước mặt ta.
“Hảo muội muội, bọn họ uống say nói bậy, muội đừng tức giận.”
Ta không để ý hắn, mà nhìn thẳng đám người kia nói: “Không phải muốn đối thơ sao? Ta tới rồi.”
Tiết Bàn vẫn cười chế giễu: “Xem ra muội muội thường cùng nam nhân đối thơ, Bảo Ngọc đệ đệ chẳng cần ngăn lại đâu.”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Phải đấy, nếu đại ca thấy đối thơ chưa đủ hứng, ta cũng hiểu sơ qua chút quyền cước.”
“Quyền cước gì chứ, muội muội đẹp thế này, ngày ngày đánh đánh giết giết chẳng phải uổng phí nhan sắc sao?”
Tiết Bàn vừa nói vừa định kéo áo ta, khiến Bảo Ngọc hoảng hốt, vội vàng kéo tay ta muốn rời đi.
Chỉ với một cước, ta đã đá bay Tiết Bàn ngã xuống đất, rồi bóp nát chén rượu, dùng mảnh vỡ áp sát cổ hắn.
“Đại ca, thơ văn của ngươi không thông, quyền cước lại chỉ là hạng mèo ba chân.”
Tiết Bàn tỉnh rượu quá nửa, song vẫn giữ thể diện, cứng giọng: “Muội muội muốn giết ta chứ gì? Dẫu có giết được ta, liệu có giết được cả bàn tiệc này không? Ngày mai chuyện này lan truyền, còn ai dám cưới ngươi nữa?”
Ta không nổi giận, mảnh sứ nhẹ lướt qua da hắn, để lại một vệt máu.
“Giết nhiều người vậy, không phải phong cách của ta.”
“Vậy phong cách của muội muội là gì?” Bảo Ngọc bên cạnh tò mò hỏi.
“Hôm nay giết ngươi, mai giết kẻ khác, cứ xen kẽ mà giết.”
Ánh mắt ta quét qua một lượt, đám người kia đều lùi lại.
“Như vậy vừa không quá nhân từ, cũng chẳng quá tàn nhẫn. Đó chính là phong cách của ta, các vị liệu mà cẩn thận.”
Nói xong, ta ném Tiết Bàn xuống đất, sải bước rời đi.
Giả Bảo Ngọc lại như cái đuôi mà đuổi theo.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ lại nói những lời chua chát, đang định đóng cửa thì hắn lại giơ tay ngăn.
“Vị tỷ tỷ này, xin ngươi đừng quậy nữa, nếu cứ tiếp tục thoát vai thế này, ngươi biết hậu quả sẽ thế nào không?”
04
Ta quả thực bất ngờ.
Không ngờ Giả Bảo Ngọc cũng là người xuyên không.
Ngày đó, hắn nói đủ lời hay ý đẹp, khuyên ta cứ diễn theo cốt truyện, dù có giả vờ, chỉ cần diễn đến hết thì sẽ được trở về.
Ta không đồng ý.
Với thân mình, cơ bắp rắn chắc và võ nghệ xuất sắc, ta đâu thể cam chịu làm một nữ tử bị lễ giáo phong kiến hy sinh.
Nhưng ngày hôm sau, sáng sớm hắn đã gõ cửa phòng ta.
Ta sai Tử Quyên ra đuổi, nói rằng ta vẫn còn đang ngủ.
Hắn lại ở ngoài lớn tiếng kêu la:
“Mở cửa ra, ta biết muội đang ở trong nhà.”
“Vừa rồi nghe các muội muội khác nói, thấy muội ở trong viện luyện bộ quyền pháp cuồng lãng nộ đào.”
“Lâm muội muội, muội cũng không muốn thấy Vương Hy Phượng đoạt sinh thần cương, Miêu Ngọc đại náo Ngũ Đài Sơn chứ!”
Bị hắn lải nhải đến phát bực, ta đành mở cửa.
Hắn lập tức kéo tay ta ra ngoài.
Lần thứ nhất không kéo được, hắn dùng sức kéo lần hai, lần ba.
Ta hừ lạnh: “Ngươi muốn diễn màn Giả Bảo Ngọc nhổ bật Lâm Đại Ngọc chắc?”
“Mau đi nào!”
Hắn sốt ruột đến toát mồ hôi, ta mới nhận ra trong tay hắn còn cầm một cái xẻng và một túi thơm lớn.
Cuối cùng ta hiểu hắn muốn dẫn ta đi làm gì: “Chôn hoa à?”
“Phải, nhanh lên, chậm chút là không kịp đâu.”
Ta đành theo hắn đến một góc vườn.
Ở đó có một cây đào đầy hoa, cánh hoa rụng khắp mặt đất.
Bảo Ngọc nhìn ta một cái, vẻ chấp nhận số phận, giơ xẻng lên đào đất.
Năm phút sau, ta nhìn cái hố nhỏ dưới chân, rơi vào trầm tư.
Hắn thở hổn hển chỉ huy ta: “Mau thu thập cánh hoa lại đi.”
Cánh hoa rơi đầy đất, ta đành cầm túi nhặt từng cánh một.
Nhưng vừa nhặt xong lại có cánh rơi xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn cây đào đang nở rộ.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa theo gió rơi lả tả.
Bảo Ngọc vẫn chăm chú đào hố.
Ta ném túi xuống, tay trái nắm thân cây, tay phải giữ phần trên thân, hông hạ xuống, giật mạnh một cái.
Cả cây đào bị ta nhổ bật gốc.
Bảo Ngọc đứng bên nhìn ngây dại, thậm chí không kịp ngăn lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta xoay đầu cây, cắm tán cây vào cái hố hắn đào.
Làm xong ta phủi bụi trên tay:
“Chôn xong rồi, từ nay không cần chôn nữa.”
Nói rồi ta quay người bỏ đi, để lại một người một cây nhìn nhau câm lặng.
Ngày hôm sau, các tỷ muội rủ ta tụ họp.
Trên đường đi, ta nghe đám nha hoàn bà tử tụm lại bàn tán:
“Hôm qua Bảo Nhị gia đi cùng Lâm Giáo Đầu chôn hoa, các ngươi đoán xem?”
“Bảo Nhị gia còn đang cầm xẻng vàng đào hố, nàng ta thì trực tiếp nhổ cả cây rồi bỏ Bảo Nhị gia lại.”
Ta thấy đám nha hoàn bà tử cười cợt, liền bước đến với vẻ lạnh lùng:
“Sao? Các ngươi có ý kiến gì với ta?”
“Phải biết rằng, ta chôn được hoa thì cũng chôn được các ngươi.”
Nghe thấy lời ta, đám người ấy như thấy Diêm Vương, lập tức tán loạn.