Xuyên Thành Beta Giả Alpha Mùi Sầu Thì Phải Làm Sao? - Chương 5
11
Vài ngày sau, Ân Ân bị xuất h.uyết quá nhiều nên phải nhập viện.
Tôi không ngờ em ấy lại quyết tuyệt đến mức uống hết nửa lọ thuốc.
Thực ra chỉ cần dùng một lượng vừa đủ, sau đó giả vờ như s.ảy thai ngoài ý muốn là được.
Rốt cuộc em ấy không cần mạng đến mức nào.
Thật ngốc nghếch, ngốc đến độ làm tôi đau lòng.
Tuy nhiên, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Trần lại không chạy đến tìm tôi hỏi tội.
Bọn họ còn đang phải đau đầu vị một chuyện khác.
Mấy ngày này, cả đế quốc hoàn toàn chìm trong niềm vui mừng.
Khắp các ngõ ngách đều vui vẻ đón chờ phát sóng trực tiếp.
Bọn họ vốn nghĩ đó là một bộ phim giải trí, nhưng hóa ra đó lại là một bộ phim kinh dị.
Thái tử điện hạ đẹp đến nỗi ánh trăng cũng phải lu mờ, mái tóc bạc phơ phất trong gió, thanh kiếm ánh sáng trong tay vung vẩy như một con dao chém dưa hấu.
Bị thương nhẹ rồi rút lui, g/ãy tay c/ụt chân, m/óc m/ắt m/oi t/im…⋯⋯Tất cả đều tùy theo tâm trạng.
Một số người xem không kìm được mà nôn mửa.
Lại có một số người xem cảm thấy vô cùng phấn khích, trở thành những tín đồ cuồng tín của Thái tử.
Dù sao đây cũng là một thế giới tôn thờ sức mạnh.
Chỉ sau vài ngày, đã có vô số dũng sĩ của đế quốc hy sinh.
Lúc ban đầu, những người tham gia thi đấu đều mang theo hoa tươi nhập trận, giờ bọn họ lại khiêng theo q.uan t.ài vào sân.
Điều đáng sợ nhất là, cho dù bọn họ có muốn từ bỏ cũng không được nữa.
Điều khoản ghi rất rõ ràng: Một khi đã đăng ký không được phép hối hận, phải chấp nhận kết quả dù sống hay c.hết.
Còn Trần Tiên Linh, cô ta cũng đã đăng ký rồi.
Trên màn hình quảng trường, vị hoàng tử lạnh lùng đánh bại đối thủ cuối cùng.
Đôi mắt xanh nhìn về phía ống kính, ánh mắt u ám, khóe miệng khẽ nhếch.
Môi mỏng không tiếng động khẽ cử động.
Nhìn khẩu hình, có vẻ chính là: “Tôi, đợi, em.”
Tôi vô thức cúi đầu, một lần nữa cảm thấy may mắn vì bản thân không đăng ký.
Không lâu sau đó, Trần Nguyên Dũng đã tìm đến cửa.
Hắn không biết xấu hổ trực tiếp mở lời: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, cô thay em gái tôi tham gia cuộc thi đi.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Bệnh viện phát hiện Ân Ân sử dụng thuốc c/ấm để p.há t.hai, tôi biết cô đã đến thành phố ngầm.”
“Thế thì đã sao? Tôi không thể đến đó để mua đặc sản địa phương chắc?”
Trần Nguyên Dũng nheo nheo mắt, cười giả vờ nói: “Không sao cả.”
“Nhưng Ân Ân không chịu tiết lộ nguồn gốc của thuốc c/ấm, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể báo cáo lên Cục Quản lý Omega, để cô ta chịu thẩm vấn, ngồi t/ù.”
“Trần Nguyên Dũng, anh không phải là người.”
Tôi tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.
Không còn cách nào, Ân Ân chính là điểm yếu của tôi.
Tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
12
Trên hiện trường thi đấu.
Những Alpha mạnh mẽ liên tiếp ngã xuống như ngả rạ.
M.áu t.ươi thấm đầy đất.
Tứ chi g.ãy v.ụn, tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi.
Ngoài Thái tử Hà Trạch, tôi là người duy nhất còn đứng trên sân.
Tôi không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể không ngừng run rẩy.
“Tôi nhận thua.” Tôi ném thanh kiếm xuống đất, giơ cao hai tay.
Đây là biện pháp bảo toàn mạng sống nhận được lượt bình chọn cao nhất trên mạng.
Còn về vấn đề có hiệu quả hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Hà Trạch.
“Không được.”
Hắn khẽ lắc đầu, dùng một nụ cười cắt đứt con đường sống duy nhất của tôi.
Tôi vừa hận lại vừa sợ hãi.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Mái tóc Hà Trạch sáng rực như ánh trăng, lau sạch máu, từ từ tiến về phía tôi.
Hôm đó căn phòng quá tối tăm, tôi vốn không chắc chắn.
Theo bước chân của hắn tiến đến gần, đầu mũi tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Như bầu trời xanh, như cơn gió mát và như ánh trăng dịu dàng.
Ồ, tôi đã có thể khẳng định rồi.
Lúc đầu khi cứu hắn, chẳng thà cứu một con ch.ó là xong.
Thanh kiếm ánh sáng lao vút tới, tôi tuyệt vọng giơ kiếm lên.
Còn chưa kịp va vào nhau, kiếm của hắn “kịch” một tiếng rơi xuống đất.
“Em thắng rồi.”
[…]
Đây là chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu đó!
Dưới sự chứng kiến của hàng tỷ người dân, việc này liệu có phù hợp không?
Tôi ngây người như tượng đá, Hà Trạch nắm lấy tay tôi, hướng về phía ống kính, tuyên bố với cả thế giới.
“Đây là bạn đời của tôi, Lâm Đồng.”
Mặc dù không thể nhìn thấy những gương mặt dưới màn hình, nhưng tôi nghĩ biểu cảm trên hàng nghìn hàng vạn gương mặt đó nhất định cũng giống hệt tôi lúc này.
Hoang mang, chấn động… như thể gặp phải ma.
Nhưng Hà Trạch vốn không hề quan tâm đến những điều này, hắn còn dám ở ngay dưới ống kính, làm ra những động tác nhỏ.
“Em đã trốn đi hai lần.” Hắn bóp chặt tay tôi.
“Anh cũng lừa tôi hai lần.”
Một lần là thiếu niên yếu đuối, một lần là thành chủ thành phố dưới lòng đất.
Hắn mím môi, gật đầu: “Vậy coi như chúng ta hòa.”
Chỉ một lát sau, hắn lại nắm lấy ngón tay tôi, mắt nhìn về phía trước.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đường dây nóng khiếu nại bị quá tải, nhân viên bận đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc Hà Trạch lên hình xin lỗi, hắn chỉ nói đúng bốn chữ.
“Không, phục, đến, chiến.”
Trang web chính thức của Hoàng gia một lần nữa bị tê liệt.
Giữa vô số lời chỉ trích, đột nhiên nổi lên một luồng ý kiến khác lạ.
Ca ngợi hắn dũng cảm không khuất phục trước sự thao túng của mã gen, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực.
Omega mạnh nhất phối hợp cùng Alpha yếu đuối nhất.
Đây là cái gì?
Đây chính là tình yêu vĩ đại!
Duc chỉ là một ý kiến thoáng qua, nhưng lại rất chân thành.
Tôi sững sờ, không biết phải nói gì.
Thái tử điện diễn một màn ăn vạ ngay trước mặt người dân trên toàn cầu, bộ phận quản lý khẩn cấp Hoàng gia phải đối mặt với thách thức chưa từng có.
Bọn họ tán dương giá trị vũ lực phi thường của Thái tử điện hạ, tuyên bố rằng những người sở hữu sức mạnh tuyệt đối có quyền lựa chọn bạn đời cho bản thân.
Tôi vô cùng hoài nghi đây chính là bài tẩy tẩy trắng của Hoàng thất.
13
Tôi nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Trên khắp các con phố lớn nhỏ đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của tôi.
Gia cảnh, cuộc đời, học vấn, công việc… thậm chí cả việc rụng răng lúc mấy tuổi, phân hóa lúc mấy tuổi, và bài thi vào trường quân đội suýt thì không đạt cũng bị bóc ra.
Mọi người đều cố gắng tìm ra điểm khác biệt của tôi, hy vọng thông qua đó có thể giải đáp lý do tại sao Thái tử điện hạ rực rỡ như ánh trăng lại lựa chọn tôi.
Sau đó càng đào sâu lại càng không phục.
Tôi cũng bị đào đến nỗi hốt hoảng.
Với tính cách của Hà Trạch, hắn làm vậy chắc chắn không phải vì sự cố hôm đó.
Tôi chỉ là một Beta, lại không thể bị đánh dấu.
Lẽ nào thực sự giống như trên mạng nói.
Quan hệ giữa hai cha con bọn họ không tốt.
Hắn muốn chống đối Hoàng đế, vì vậy mới cố ý chọn tôi để cố ý chọc tức ông ấy.
Ai bảo tôi yếu đến vậy, pheromone cũng nhạt nhòa.
Tôi còn chưa có cơ hội hỏi cho rõ ràng, đã có người nhịn không được nhảy ra hỏi thay tôi.
“Điện hạ, tại sao ngài lại chọn cô ta?”
Hà Trạch và tôi vừa mới bước ra khỏi nơi chuẩn bị lễ cưới đã bị Trần Tiên Linh chặn lại.
Cô ta kích động chỉ vào tôi:
“Cô ta là kẻ giả mạo, người thực sự đăng ký tham gia thi đấu là em, là cô ta đã cướp tên em.”
“Ồ.” Hà Trạch kéo dài giọng, mặt không cảm xúc.
“Cô muốn đánh với tôi một lần nữa? Hay là muốn tôi trừng phạt tội bỏ trốn thi đấu của cô?”
Trần Tiên Linh sững người:
“Không phải, em lo lắng điện hạ bị lừa… cô ta, cô ta là Beta.”
Nói xong, cô ta vội vàng kéo Ân Ân bị lôi đến, lớn tiếng thúc giục.
“Nói nhanh, nói chị mày đã ngụy trang thành Alpha đi lừa đảo như thế nào.”
Sắc mặt Ân Ân trắng bệch, liên tục lắc đầu: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Mày giả ngu cái gì? Máy cảm ứng pheromone mày mua bằng tinh tệ được ghi chép lại là mua cho ai? Lần đó khi phát tình mất khống chế mày đã nói thế nào với anh trai tao? Mau nói đi.”
Trần Tiên Linh tức giận đến mức muốn đánh người, lại bị tôi đẩy ra mạnh mẽ.
Cô ta vốn lớn lên trong sự nâng niu của nhà họ Trần, được người người vây quanh, sớm đã bị nuông chiều đến hư hỏng, lập tức không thể nhẫn nhịn được
“Mày dám đẩy tao? Mày c.hết chắc rồi.”
“Cái loại hạ tiện nhà mày, dám giả mạo Alpha trà trộn vào quân đội đế quốc, còn dám tham gia cuộc thi chọn chồng của điện hạ, tao phải phơi bày tất cả sự thật trước mặt toàn dân thiên hạ…”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã bị đánh bay.
Hà Trạch vung tay, gương mặt tối sầm lại.
“Kẻ dám vu khống Thái tử phi, c.hết!”
Có lẽ do hắn quá cường đại, truyền thông liền trực tiếp gọi tôi là Thái tử phi, vậy mà cũng không có ai thấy có gì không ổn.
Trần Nguyên Dũng vội vã chạy đến, đỡ em gái ruột dậy.
“Xin lỗi, điện hạ, em gái tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, xin điện hạ thứ lỗi, tôi sẽ đưa nó đi ngay lập tức.”
Trần Tiên Linh còn muốn giãy giụa, lại bị Trần Nguyên Dũng dùng ánh mắt chặn lại.
Nhưng tiểu công chúa kiêu căng nào chịu nhìn sắc mặt ai.
Cô ta uất ức hét lớn: “Anh, anh không phải cũng nói Lâm Đồng rất khả nghi sao?”
“Pheromone của cô ta lúc có lúc không, chạy 5 vạn mét đã thở như chó, trước nay luôn độc lai độc vãng, chưa từng có ai thấy tuyến thể của cô ta, anh mau nói cho Thái tử điện hạ biết đi.”
Sắc mặt Trần Nguyên Dũng khó coi như ăn phải mướp đắng.
Ánh mắt Hà Trạch lạnh lùng bắn tới.
Trần Nguyên Dũng chịu không nổi, run rẩy nửa ngày, mới nghiến răng ngẩng đầu, bộ dáng đánh liều nói:
“Điện hạ, chúng tôi thực sự có chút nghi ngờ, để tránh Thái tử phi bị người ta bàn tán, xin Thái tử phi hãy tự mình chứng minh bản thân trong sạch?”
Tôi đang đứng một bên xem kịch:
“…”
Cái gì? Tự chứng minh bản thân trong sạch?
Ý là bảo tôi giải phóng pheromone á?
Đừng nói là thuốc mô phỏng không có chức năng này, mấy ngày qua Hà Trạch còn không cho tôi sử dụng cơ đấy.
Hắn chê thứ đó hôi hám.