Xuyên Thành Beta Giả Alpha Mùi Sầu Thì Phải Làm Sao? - Chương 3
6
Ngày qua ngày, số lượng người hàng xóm nhanh chóng giảm dần.
Tiểu Kim cũng bị bắt đi, mỗi lần trở về đều trong tình trạng thảm hại.
Mặt cậu ta tái nhợt, mồ hôi lạnh toát, nhưng tinh thần lại rất phấn khích.
“Một lũ ngốc, cố gắng chống lại pheromone của tôi, mơ à.”
“Đồ kh.ốn n.ạn, dám chạm vào tuyến của tôi.”
“Hôm nay tôi gặp được Thành chủ, nhưng không ngửi thấy pheromone của anh ấy. Theo cô, anh ấy là A hay O?”
“Thật biế.n th.ái, dám đi đường tắt nghịch chuyển gen. Anh ta đang muốn chống lại thần linh sao?”
“Chủ thành thật đẹp trai, cũng thật mạnh mẽ, nhưng lại không có cảm xúc với tôi.”
“Haha, tôi đã phát hiện ra bí mật của anh ấy rồi, một ngày nào đó anh ấy sẽ phải lòng tôi.”
…
Tôi run rẩy vì sợ hãi.
Thí nghiệm này kinh hoàng đến mức khiến mọi người phát điên.
Nhưng dù có lo lắng hay sợ hãi đến đâu cũng vô ích.
Vài ngày sau, tôi cũng được đưa đến đó.
Căn phòng ngủ lộng lẫy, với rèm cửa nhung đỏ, đèn chùm pha lê hình cành hoa và chiếc giường ngủ xa hoa theo phong cách hoàng gia châu Âu.
Trên chiếc ghế sofa bên cửa sổ, một người đàn ông lịch lãm đang ngồi.
Mái tóc hắn dài óng ánh như dải ngân hà, che đi một nửa khuôn mặt bằng chiếc mặt nạ vàng mỏng.
Phần quai hàm lộ ra sắc nét, đôi môi mỏng đỏ thắm, cổ thon trắng ngần như tuyết.
Hắn chống tay lên đầu, đang đọc sách một cách nhàm chán.
Đây là thành chủ sao?
“Cô đang nhìn gì?” Người đàn ông bỗng dưng lên tiếng.
Giọng nói kéo dài, đầy vẻ lạnh lùng.
Không hiểu sao, tôi lại nghĩ đến chàng trai đó.
Hắn cũng có giọng điệu như vậy.
Và cũng có mái tóc bạc tuyệt đẹp.
Mắt, quai hàm, môi mỏng,… tất cả đều giống nhau như đúc.
Thành chủ nheo mắt hỏi: “Cô đã từng gặp tôi?”
Tôi khẽ nuốt nước bọt: “Thưa ngài, ngài có em trai không ạ?”
Thành chủ hỏi thẳng: “Hắn đâu?”
“Chúng tôi đã tách ra rồi.”
“Ồ? Vậy là cô đã để mất hắn?”
“…”
Thật sự rút ra kết luận này như thế hả?
Phải chăng là do làm quá nhiều thí nghiệm?
Tôi nhìn hắn đặt sách xuống, từng bước tiến lại, vạt áo trắng phấp phới kéo lê trên mặt đất.
“Phải trừng phạt cô thế nào đây? Biến cô thành chuột bạch của tôi?”
Thân mình cao lớn, tôi chỉ cao đến ngang vai.
Cảm giác uy quyền không thể cưỡng lại bao trùm lấy tôi.
Tôi run rẩy, nở một nụ cười yếu ớt.
Tôi chỉ là một Beta vô dụng, không đủ năng lực. Đối tượng nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều là Alpha/Omega, Beta là an toàn nhất.
Để bảo toàn mạng sống, tôi buộc phải lộ tung thân phận thật.
Vị thành chủ vươn tay, chạm lên phần gáy của tôi nơi có tuyến giả được tạo ra.
Da tôi nổi gai ốc.
Hắn sờ đi sờ lại, như muốn xác định xem đó có phải là thật hay không.
“Thứ này hoàn toàn vô giá trị,” hắn lạnh lùng kết luận.
Mắt thoáng hiện tia máu đỏ, khiến tôi hoảng hốt túm lấy vạt áo hắn.
“Thưa ngài, tôi có giá trị.”
“Cái gì?”
“Tôi… tôi rất biết cách chăm sóc người khác.”
Tôi vội vàng nghĩ ra cách, cố gắng tự giới thiệu bản thân.
“Đặc biệt là Omega yếu đuối. Em gái tôi được tôi nuôi nấng từ nhỏ, tôi có thể giúp ngài chăm sóc các Omega trong phòng thí nghiệm.”
“Omega? Em gái?”
Thành chủ bỗng nhiên bật cười, không hiểu vì sao.
“Biến cô thành Alpha hay Omega cũng không tệ nhỉ.”
“Không cần.” Tôi hoảng sợ buông tay, lùi lại hai bước.
“Tại sao? Chẳng lẽ cô không muốn sức mạnh, quyền lực và sự sủng ái?”
Đôi mắt xanh lam như tia X xuyên thấu tâm can, khiến người ta không thể nói dối.
“Tôi muốn tự do,” tôi thỏ thẻ, “không muốn bị pheromone điều khiển.”
Là một tâm hồn hiện đại được giáo dục theo “Bát vinh, bát nhục”*, tôi thực sự không thể chấp nhận việc bản thân bị chi phối bởi pheromone, dẫn đến hành vi động d.ục bừa bãi được.
*Tám danh dự và Tám sắc thái, hướng dẫn đạo đức chính thức của CHND Trung Hoa
Tôi muốn lựa chọn dựa trên lý trí, không phải bản năng.
Vì vậy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì mình chỉ là một Beta.
Thành chủ nhìn tôi chằm chằm.
Mắt long lanh, tựa như dải ngân hà lấp lánh.
Bỗng nhiên, hắn loạng choạng bước về phía chiếc giường lớn.
“….. Còn không qua đây?” Người đàn ông gãi đầu khổ sở, “Chẳng phải biết chăm sóc người khác sao?”
Sang ngày hôm sau, tôi trở về phòng giam với khuôn mặt tái nhợt.
Tiểu Kim nhìn tôi đầy thương cảm, nói: “Bọn sú.c vậ.t kia!”.
Tôi co ro ở góc phòng, giả vờ như không nghe thấy gì.
Vì không biết giải thích thế nào, tôi xin phép kể lại sự việc như sau:
Đêm qua, tôi đã dành cả đêm để massage cho thành chủ và hát bài “Chiếc thuyền trắng” cho thành chủ nghe.
7
Nhanh chóng sau đó, tôi bị giam vào phòng giam biệt lập.
Thức ăn cũng được đổi sang loại đặc biệt, có thịt nướng, gà quay, nước ngọt…
Ánh mắt của lính canh nhìn tôi thật kỳ lạ khiến tôi rợn tóc gáy.
Phải chăng đây là một thí nghiệm khác?
Nuôi béo rồi thịt?
Tôi cầm trên tay chiếc bát pha lê, ăn thứ trái cây giống dâu tây, cùng ngài thành chủ cao quý đọc sách.
Thành chủ chống cằm bằng một tay, khẽ cười.
Rồi hắn cúi người, đưa ngón tay dài ra, lau vết bẩn trái cây trên môi tôi.
“…. Cảm ơn.”
Cứu với, ý chí đang tan rã nhanh chóng!
Làm sao tôi lại thấy hắn… có chút dễ thương đến thế chứ?
Nếu như bỏ qua hành động liếm ngón tay quái đản kia thì thôi…
Cuộc sống nhàn hạ quả là liều thuốc độc làm tê liệt thần kinh.
Ân Ân vẫn đang chờ tôi, tôi rất sốt ruột.
Giống như Tiểu Kim luôn nhắc đến cơ hội phản công, tôi cũng luôn tìm kiếm cơ hội trốn thoát.
Cơ hội đến bất ngờ. Tỉnh dậy sau giấc ngủ, biến cố ập đến bất ngờ.
Tất cả lính canh đều biến mất, hai bên nhà lao cũng trống rỗng.
Tiếng gào thét, tiếng va đập, tiếng la hét, tiếng chạy vang vọng từ trong bóng tối vô tận của ngục tối.
Một đội Hiến binh trang bị đầy đủ, mang mặt nạ phòng độc, hối hả bước qua dãy phòng giam với tiếng gầm nặng nề của đôi ủng chiến binh.
“Tất cả pheromone cấp S đã bị rò rỉ.”
“Mở khoang kín, phun dung dịch pha loãng.
“Họ đang ở phòng thí nghiệm trung tâm.”
Đợi cho đến khi mọi người đi xa, tôi lén lút lấy ra món đồ chơi nhỏ mà tôi đã lấy trộm từ chính điện để mở khóa cửa.
Tôi sẽ lấy đi thứ thuốc cấm kia.
Nhờ trí nhớ phi thường, tôi nhanh chóng tìm thấy căn phòng chứa đồ bị tịch thu. Phá hỏng bảng điều khiển, tất cả tủ “đùng” một cái bật mở.
Tôi lạnh lùng vơ túi thuốc của kẻ buôn bán thuốc, vui vẻ nhét vào lòng.
Ân Ân sẽ được cứu!
Vui mừng chưa đầy một giây, khi quay người bước đi lại đột nhiên không biết đã va vào thứ gì.
Sàn nhà bỗng co lại, dưới chân tôi hụt hẫng. Tôi hét lên và ngã nhào xuống.
“Đừng cố gắng nữa, thưa thành chủ, pheromone này hoàn toàn phù hợp với ngài.”
Tiểu Kim trên thân áo choàng thí nghiệm rách nát, mặt đầy máu, bị thành chủ bóp cổ treo lơ lửng giữa không trung.
Sau cánh cửa sắt nặng nề, là lũ Alpha mất trí như dã thú đang ùa vào.
Giữa tiếng gầm rú vang dội và va đập dữ dội.
Tiểu Kim cười ngọt ngào, như một bông anh túc nở rộ.
“Thành chủ thân yêu, hãy đánh dấu em đi, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo.”
“Không có ai ở đây ngoài em cả.”
Ngay lúc đó.
“Bùm!” một tiếng, tôi rơi xuống từ trên trời.
Tôi nhìn thấy Tiểu Kim mở to mắt.
Ngay sau đó, cậu ta lập tức đổi giọng.
“Ngoài em ra, không còn Omega nào khác ở đây, chỉ có em…”
Chưa dứt lời, đã bị ném thẳng vào cánh cửa sắt không thương tiếc.
Thành chủ quay đầu lại.
Đôi mắt xanh biếc như băng, giờ đây rực đỏ như máu.
Như dã thú nhìn thấy con mồi, đồng tử co lại, ánh mắt lạnh lùng toát ra.
Tôi cảm nhận được một luồng khí chế.t chóc.
Bỗng chốc, hai chân mềm nhũn.
“Chỉ là đi ngang qua…”
Bỏ qua cái lưng trần, tôi bò lê trên mặt đất.
Một cơn gió thổi qua, bắp chân siết chặt, tôi bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.
Hắn vung tay đập mạnh vào tường.
“Ầm ầm” một tiếng, bức tường xoay mở.
Tôi chìm vào bóng tối trong nháy mắt.
Vào khoảnh khắc ánh sáng sắp vụt tắt.
Tôi nhìn thấy cánh cửa sắt bên ngoài đổ sập, lũ Alpha ùa vào như thác lũ.