Xuyên Sách Tôi Bị Cả Nhà Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 4
Hóa ra hắn đã chuẩn bị sẵn!
[Gã này thật ranh mãnh, đã làm sẵn kết quả giả trước, đợi đến khi chúng tôi nghi ngờ mới đưa ra. Hắn đang lợi dụng chúng tôi không thể yêu cầu hắn làm xét nghiệm lại, nếu không, việc này mà bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của Lục gia sẽ bị ảnh hưởng.]
[Giấy xét nghiệm này hoàn toàn là giả, hắn đã mua chuộc bác sĩ, làm ra kết quả giả mạo.]
Sắc mặt của mọi người đều rất tệ.
Lục Trì không biết đang nghĩ gì, chỉ liếc nhìn cha Lục rồi quay trở lại tầng trên.
Có vẻ như, Lý Chiêu nhất định muốn nhận nuôi đứa trẻ này.
Đáng ghê tởm hơn là, hắn dường như đã chắc chắn rằng Lục gia sẽ đồng ý yêu cầu này, để cho cậu bé đứng ra làm mẫu.
Cười chết đi được, đứa trẻ này trong mắt đầy vẻ “Tôi muốn trở thành thiếu gia nhà giàu”, nhưng lại giả bộ ngoan ngoãn.
[Bộ dạng này? Ngoan? Quả nhiên là ba ruột nhìn con trai bảo bối của mình, cái gì cũng tốt.]
[Mình thấy đứa nhỏ này, mười phần chắc chắn đã bị Lý Chiêu và Tiền Mộng Mộng dặn dò trước.]
Chị cả đột nhiên kêu lên sợ hãi, điên cuồng kéo cổ áo cậu bé: “Sợi dây chuyền này… sợi dây chuyền này…”
“Lý Chiêu, anh cho em một lời giải thích!”
“Tại sao dây chuyền lại ở trên người đứa bé!”
10
Chị cả không nói, tôi cũng không để ý đến, trên cổ tay của cậu bé có một sợi dây chuyền.
[Đầu óc này của chị cả, chị còn nghĩ không ra sao?]
[Lý Chiêu đã ngoại tình, học trò của hắn, Tiền Mộng Mộng, đã là tình nhân của hắn suốt năm năm.]
[Nếu chị không ly hôn với loại đàn ông bẩn thỉu như vậy, em thật sự sẽ không coi trọng chị!]
Trong ánh mắt Lý Chiêu thoáng qua sự hoảng loạn.
Hệ thống ăn bắp trong đầu lóe lên điều gì đó, tôi cười thầm: [Thì ra là vậy, mình hiểu rồi.]
Đứa nhóc vội vàng hoảng hốt muốn kéo sợi dây chuyền trở về, nhưng chị cả đang kích động kéo đứa bé.
Đứa trẻ thường ngày ở nhà làm ầm làm ĩ giờ lập tức lộ rõ bản chất.
Nó một phát đẩy chị cả ra, tức giận: “Đây là dây chuyền mẹ cho tôi!”
“Tôi biết rồi, anh cùng học sinh Tiền Mộng Mộng kia của anh không rõ ràng!”
Chị cả chỉ vào Lý Chiêu: “Lý Chiêu, anh cho tôi một lời giải thích!”
“A Nghi, đừng ầm ĩ nữa, chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, ngoài đường có rất nhiều cái giống nhau, chỉ là trùng hợp.”
Thật tiếc, lời biện minh của Lý Chiêu không thể khiến mọi người tin phục.
Tôi ngắt lời hắn, cúi người vào tai đứa trẻ, thì thầm một câu.
Ngay sau đó, nó lao lên đấm Lý Chiêu, ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ầm ĩ:
“Ba, ba lừa con! Ba và mẹ lừa con!”
“Con không muốn ở đây nữa, con muốn về nhà, ba đưa con về nhà!”
Hai chữ “ba” vừa nói ra, sắc mặt chị cả trắng bệch:
“Anh phản bội tôi…”
Lý Chiêu không biết nói gì, tức giận tát vào mặt đứa trẻ, lúc này, hắn đã không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy:
“A Nghi, em nghe anh nói, làm sao anh có thể phản bội em chứ?”
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi, em bình tĩnh lại, sao em có thể nghĩ như vậy? Anh đã hy sinh rất nhiều vì em, cuối cùng chỉ mong có một điều ước, em không thể giúp anh sao?”
[Đồ cặn bã! Đã đến lúc này còn muốn tẩy não chị gái tôi!]
“Anh dám phản bội chị của tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Anh hai Lục Cẩm bị đánh thức, từ sau khi bị lừa, tâm tình của hắn vẫn luôn không tốt.
Chẳng phải vừa hay có một cái để phát tiết.
Lý Chiêu bị Lục Cẩm đánh mấy cái, thấy vậy, đứa trẻ gào khóc tiến lên bảo vệ: “Kẻ xấu! Không được đánh ba tôi!
“Ba, chúng ta về nhà tìm mẹ.
“Đừng bán con đi… Con sẽ nghe lời…”
Thời điểm mấu chốt, Lục Trì nói: “Cơ quan giám định của anh tôi đã đi điều tra rồi, anh mua chuộc nhân viên giám định, làm giả kết quả giám định.”
“Lý Chiêu, anh còn có lời gì muốn nói không?”
Lục Cẩm nghe xong, càng thêm tức giận: “Tao sẽ giết chết mày, đồ tiểu nhân!”
Lý Chiêu còn chẳng biết xấu hổ lên án, nói Lục Nghi không cho hắn sự ấm áp như hắn muốn, nói hắn lấy phải một người lúc nào hắn cũng phải hầu hạ, nói Lục Nghi khinh thường hắn, nói hắn muốn sinh con nhưng Lục Nghi không sinh.
Hắn còn nói là mẹ của đứa trẻ đã quyến rũ hắn, khiến hắn không kiềm chế được.
May mà chị cả đã nhìn rõ bản chất của hắn, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn nữa:
“Vì anh không hài lòng với tôi như vậy, thì ly hôn đi.”
Lý Chiêu đâu có muốn ly hôn, những công sức hắn tích cóp nhiều năm qua đều dựa vào việc hút máu Lục gia.
Hắn khóc lóc cầu xin, nước mắt nước mũi ròng ròng.
[Dối trá! Đồ cặn bã chó má!]
[Chờ mà xem, anh sẽ ly hôn và ra đi trắng tay thôi!]
Lý Chiêu mặt mũi ủ rũ dẫn theo đứa trẻ rời đi.
Chờ đợi hắn, sẽ là truy trách của Lục gia.
Lục Nghi đỏ mắt, kéo tay tôi: “Tri Tri, nhờ có em mà chị mới thấy rõ bộ mặt thật của hắn.”
Tôi nháy mắt mấy cái: “Ha ha, không có cách nào, ai bảo đứa trẻ dễ lừa chứ.”
Mẹ Lục cũng tò mò: “Con nói gì với đứa bé vậy?”
“Con nói, ba mẹ em không cần em nữa, muốn bán em đi.”
Dáng vẻ kia của Lý Chiêu, thật sự rất giống là đang bán trẻ con.
Mọi người không nhịn được mà phì cười, ngay cả Lục Trì cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ý cười.
[Kỳ thật, là người phụ nữ Tiền Mộng Mộng kia rất muốn thắng.]
[Cô ta tin lời Lý Chiêu, cho rằng chị cả bị hắn điều khiển trong lòng bàn tay, dù biết đứa trẻ là của cô ta cũng không làm gì được, nên cố tình cho đứa trẻ đeo sợi dây chuyền đó, để khoe khoang với chị cả.]
[Nhưng ai biết, chính sợi dây chuyền này đã khiến kế hoạch của họ tan tành?]
11
Chuyện được giải quyết hoàn hảo.
Lý Chiêu ngoại tình, ra đi tay trắng, còn bị cáo buộc có vấn đề về đạo đức nghề nghiệp và lối sống, cuối cùng bị trường học sa thải.
Nghe nói sau đó hắn đi đâu cũng gặp khó khăn khi tìm việc, suốt ngày ở nhà đánh đập Tiền Mộng Mộng.
Không lâu sau, Tiền Mộng Mộng cặp kè với gã tình nhân khác, đánh gãy một bên chân của hắn, rồi nói cho hắn một bí mật.
Thực ra, đứa trẻ đó cũng không phải con ruột của Lý Chiêu.
Kết quả giám định ngày hôm đó thực sự là chính xác.
Lý Chiêu tưởng mình đã mua chuộc được người làm giám định, nhưng không ngờ Tiền Mộng Mộng đã đi trước một bước, cùng người làm giám định lừa hắn xoay vòng vòng.
Chuyện này, sau đó Lục Trì mới kể cho tôi nghe.
Tôi cười đến phát điên.
12
Trong những ngày tiếp theo, Lục Trì như bị ai đó chiếm lấy linh hồn vậy.
Mỗi ngày sau khi tan làm, hắn đều ghé qua tiệm hoa mua hoa về cho tôi, khiến cha mẹ Lục nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Khi đi công tác về, hắn cũng mang quà địa phương cho tôi, đôi khi là đồ ăn, đôi khi là vài món hàng xa xỉ.
Cho đến một ngày, hắn mang về loại hoa khiến tôi bị dị ứng, cả người nổi đầy mẩn đỏ.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, trực tiếp chất vấn hắn: “Có phải anh cảm thấy em lấy 10 triệu này quá dễ dàng, nên cố ý đến trả thù em đúng không?”
Lục Trì rất ngại ngùng: “Trước đây hiểu lầm em là lỗi của anh, anh chỉ muốn bù đắp cho em.”
Nhưng hắn không ngờ rằng tôi lại dị ứng với hoa hồng.
Tôi buông xuôi:
“Lục Trì, hay là chúng ta ly hôn đi.”
“Anh thế này em thật sự không quen.”
Lục Trì lắc đầu, im lặng tỏ rõ sự phản đối.
“Mẹ em đã qua đời rồi, em không cần lấy tiền của anh để điều trị cho bà ấy nữa, hơn nữa em cũng đã rõ rồi, giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi không hiểu: “Tại sao anh lại không muốn ly hôn?”
Lục Trì vẫn không nói gì.
Chẳng lẽ là vấn đề tiền bạc?
“Nếu là vấn đề tiền bạc, em có thể không lấy 500 triệu tiền bồi thường.” Tôi quyết tâm nói.
[Không phải của mình, thì để nó ra đi thôi.]
[May thay, mình vẫn còn 10 triệu, số tiền này cũng đủ để mình sống hết đời. Có khi tiết kiệm còn có thể thuê vài người mẫu nam.]
Lục Trì đột nhiên hỏi: “Cố Tri, em thấy anh là người như thế nào?”
Hắn tỏ ra rất nghiêm túc.
Nói thật, Lục Trì đúng là mẫu người lý tưởng của tôi.
Dù là khuôn mặt, chiều cao, khí chất hay tính cách, cách đối nhân xử thế của hắn, tôi đều rất trân trọng và yêu thích.
Tôi thành thật trả lời: “Rất tốt, vừa có tiền, vừa có ngoại hình.”
[Quan trọng là biết giữ mình trong sạch, lại còn rất ngây thơ.]
[Mình thích kiểu người như vậy.]
“Vậy em có muốn thử một lần với anh không?”
Gương mặt Lục Trì từ từ đỏ lên, có thể thấy rõ: “Anh muốn theo đuổi em, có thể cho anh một cơ hội không?”
Thì ra những bó hoa và quà tặng mấy ngày qua đều là chiêu trò theo đuổi của hắn?
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, thật khó để từ chối.
Hắn có tiền, có ngoại hình, lại còn rất trong sáng về mặt tình cảm, phẩm chất con người cũng không tệ.
Trong thời gian ở cạnh hắn, tôi cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Dù sao tôi cũng không có thích ai, thử xem sao?
Lục Trì bị tôi nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái: “Nếu em thấy khó xử, anh có thể cho em thêm thời gian suy nghĩ.”
“Không cần suy nghĩ, em cho anh cơ hội này.”
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi hắn một câu: “Anh thích em vì con người của em, hay chỉ vì gương mặt này?
“Nếu không, nhìn em với gương mặt đầy mẩn đỏ như thế, sao anh có thể tỏ tình được?”
Lục Trì nở nụ cười, nét mặt thư thái: “Chỉ cần là em, anh đều thích.”
Kể từ khi mở lòng, Lục Trì trở nên bám người hơn nhiều.
Anh thật sự rất biết cách làm tôi vừa lòng, giờ mang về toàn những thứ có giá trị.
Mẹ Lục nắm tay tôi, dạy tôi cách xử lý: “Thằng nhóc này khó lắm mới thông suốt, con phải biết nắm bắt, đừng vội vàng đồng ý.”
“Đàn ông ấy mà, dễ có được thì sau này lại không biết quý trọng.”
Không hổ danh là mẹ Lục, lời nói thật đầy triết lý.
Lục Trì chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng mẹ ruột lại đang cố “chơi xỏ” anh.
Một đêm, Lục Trì uống say, cứ khăng khăng đòi ngủ chung với tôi:
“Những cặp vợ chồng khác đều ngủ cùng nhau, tại sao anh lại không được?”
Anh tỏ ra tủi thân, khiến tôi mềm lòng, đành cho anh lên giường.
Lục Trì bảo muốn kể cho tôi một bí mật.
Tôi nghiêng tai lại gần, nhưng anh chỉ dám đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó lại co rút người vào trong chăn, để lộ ra hai chiếc tai đỏ bừng.
“Không phải nói muốn kể bí mật cho em nghe à?”
“Ừ, anh định nói cho em biết, thật ra… anh có thể nghe được tiếng lòng của em.”
Tôi sững người: [Vậy anh ấy chẳng phải biết mình không phải là Cố Tri ban đầu rồi sao?]
Hắn ghé lại gần: “Anh biết, người anh thích luôn là em, chứ không phải cô ấy.”
Nghe vậy cũng tạm được.
Có câu nói này của anh, cuộc hôn nhân này còn có thể tiếp tục.
Một đêm ngủ say.
Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra, thấy Lục Trì chống đầu nằm bên cạnh, nhìn tôi đầy cưng chiều.
Trong đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói của hắn.
[Phải làm sao đây, dáng vẻ vợ lúc mới ngủ dậy ngoan quá, muốn hôn quá đi!]
Lục Trì rõ ràng không hề mở miệng.
Tôi: [?]
Vậy là giờ đến lượt tôi nghe được tiếng lòng của anh sao?
Trời ơi.
Tổng tài gì mà trong đầu toàn nghĩ đến chuyện hôn với chả hít thế này.
(Hết)