Xuyên Sách Tôi Bị Cả Nhà Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 1
1
Đêm khuya, tôi bị Lục Trì kéo ra khỏi chăn:
“Anh làm gì vậy! Giữa đêm phá giấc ngủ của người ta.”
Trước mặt tôi, Lục Trì mặc bộ đồ ở nhà màu tối, tóc mái lưa thưa rơi xuống trán, vẻ mặt có chút cưng chiều và bất đắc dĩ: “Em gây họa rồi, xuống dưới với anh.”
Giọng nói của hắn dịu dàng, dễ nghe như tiếng ngọc vụn rơi xuống khay.
Lục Trì là chồng tôi, thành thật mà nói, tôi khá thích gương mặt này của hắn.
[Giờ này mà đến tìm mình gây chuyện, chắc chắn là do bạch liên hoa của anh hai lại thêm dầu vào lửa, khóc lóc tố cáo với anh ấy rồi.]
Tôi nghĩ thầm trong lòng, mặt đầy vẻ khó chịu, vừa nghĩ đến việc phải gặp nhỏ bạch liên hoa đó là tôi đã thấy phiền.
Lục Trì bỗng nhiên nói: “Bây giờ nếu em xuống với anh, anh sẽ cân nhắc chuyện ly hôn.”
Khi tôi xuyên vào thân phận của nguyên chủ, nguyên chủ đang bị một thiên kim nhà giàu thầm yêu Lục Trì vu khống.
Cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Lục Trì chỉ còn trên danh nghĩa, hai người không yêu nhau.
Lục Trì nói muốn ly hôn với tôi.
Trong thỏa thuận ly hôn có viết rằng, sau khi ly hôn, Lục Trì sẽ bồi thường cho tôi 500 triệu.
[Mặc dù bị vu khống thật sự rất tức giận, nhưng khoản bồi thường này quá hậu hĩnh, cái nồi này có thể gánh được.]
[500 triệu, mình có thể dùng số tiền này để bao nuôi nhiều người mẫu nam lắm đây. Hehe, nào là sói con, cún con, đều muốn thử một chút, tốt nhất là có sáu múi…]
Tôi rất hài lòng với số tiền này.
Vì thế tôi đã đồng ý ly hôn.
Ai ngờ, Lục Trì đột nhiên đổi ý nói không ly hôn nữa, thậm chí còn giúp tôi điều tra rõ sự thật, khiến thiên kim nhà giàu kia bị pháp luật trừng trị, sau đó còn xin lỗi tôi.
Sau đó, bất kể tôi cố gắng dụ dỗ hắn ly hôn thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã suy nghĩ kĩ rồi sao?
Tôi sáng mắt lên: “Đi, xuống nhà!”
“Đợi đã.”
Lục Trì gọi tôi lại, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn vội quay đầu sang một bên, vành tai hơi đỏ lên.
“Em… cài lại cúc áo đi.”
Tôi: “?”
Cúi đầu nhìn, mặt tôi nóng lên, không biết từ lúc nào cúc áo trước ngực tôi đã bị mở ra, để lộ làn da trắng như tuyết.
Vậy là nãy giờ tôi đã đối diện với Lục Trì trong tình trạng như thế này sao?
“Cài rồi, chúng ta đi thôi.” Tôi cài lại cúc áo, giả vờ bình tĩnh.
“Ừm.”
Tôi đi theo sau Lục Trì.
Nhìn tai của hắn đỏ bừng đến mức như sắp chảy máu, tôi nghĩ thầm:
[Thì ra, bá tổng cũng biết ngượng ngùng à?]
[Ngây thơ thế này, nếu anh ta biết rằng đêm mà mình với anh ta say rượu chẳng có chuyện gì xảy ra, chắc anh ta sẽ mừng chết mất?]
Bịch——
Đang bước xuống cầu thang thì Lục Trì đột nhiên ngã nhào.
“Anh không sao chứ?”
Tôi ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười ha hả: [Ai bảo anh ta không chịu đồng ý ly hôn với mình, giờ thì gặp xui xẻo rồi nhé.]
“Anh không sao.” Lục Trì mặt tái xanh, dường như có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh hai đang đợi chúng ta.”
Khi xuống đến phòng khách, cô bạn gái bạch liên hoa của anh hai Lục Cẩm khóc lóc mở miệng:
“Cố Tri, tôi không biết mình đã làm gì sai mà cô lại muốn phá hoại mối quan hệ giữa tôi và A Cẩm.”
“Tôi và A Cẩm thật lòng yêu nhau, cho dù cô không chấp nhận tôi, cũng đừng nói rằng đứa bé trong bụng tôi không phải của A Cẩm chứ!”
2
Lục Cẩm là người làm nghệ thuật, khá nhạy cảm, trọng tình cảm, nhiều năm rồi chưa từng yêu ai.
Trương Khả Ny dùng vài chiêu trò và lời ngon tiếng ngọt, không biết bằng cách nào đã khiến Lục Cẩm coi cô ta như nàng thơ của mình, trở thành một kẻ si tình mù quáng.
Tình cảm của hai người cứ chia tay rồi quay lại liên tục, cho đến dạo gần đây, Lục Cẩm bất ngờ tuyên bố trong bữa cơm rằng hắn muốn cưới Trương Khả Ny làm vợ.
Cha mẹ Lục có chút khó chịu với việc Trương Khả Ny trước đó từng vướng tin đồn với nhiều người, không mấy chấp nhận cô ta.
Lục Cẩm bèn tung ra quả bom: “Khả Ny đã mang thai con của con.”
Không may là, tôi có thù với Trương Khả Ny.
Tôi không thể chịu nổi việc Lục Cẩm, một kẻ si tình, bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, vì vậy tôi tỏ ra nghi ngờ.
“Anh hai cũng ngây thơ quá nhỉ, cô ta nói gì cũng tin sao.”
“Có thời gian thì anh nên chú ý xem Trương Khả Ny đã làm gì trong lúc anh không có mặt ấy.”
Cha mẹ Lục cũng phụ họa: “Tri Tri nói đúng, đứa bé có phải con của con hay không còn chưa chắc, nếu con thật sự muốn cưới con bé, thì đi làm xét nghiệm ADN trước đã.”
Lục Cẩm bỗng đột ngột bỏ đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn anh hai bây giờ, trong mắt hắn chỉ toàn là Trương Khả Ny, e rằng hắn đã bị cô ta lợi dụng, còn bị đòn phản công của cô ta tẩy não rồi.
Xét nghiệm ADN không làm được, có khi hắn còn tự trách bản thân vì đã nghi ngờ Trương Khả Ny nữa chứ.
Trương Khả Ny dựa vào lòng Lục Cẩm, tỏ vẻ như bị ức hiếp dữ lắm: “Cố Tri, cô đang vu khống tôi!”
Lục Cẩm mặt mày đen kịt, nhìn chằm chằm tôi: “Cố Tri, em xin lỗi Khả Ny đi.”
“Hả? Em vu khống cô ta cái gì chứ? Anh hai, em đâu có nói đứa bé trong bụng cô ta không phải là của anh, em chỉ tỏ ra nghi ngờ thôi mà.” Tôi chớp chớp mắt.
Chẳng phải chỉ là bạch liên hoa thôi sao?
Ai mà không biết làm cơ chứ.
“Cô Trương trước đây còn dính tin đồn lúc hai người chia tay nữa kìa, em cũng chỉ vì lo cho gia đình mình thôi mà, anh hai.”
“Lục gia nhà chúng ta có sản nghiệp lớn như thế, nếu cô ta thật sự mang giọt máu của Lục gia chúng ta thì còn đỡ, nếu không phải thì…”
Tôi nói đến đây thì dừng, trong lòng đảo mắt một cách khó chịu.
[Anh hai, anh ấy làm mình quá thất vọng. Mình chỉ nhắc nhở anh ấy thôi, cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ đi hỏi rõ mọi chuyện, ai ngờ anh ấy lại bị cô ta dắt mũi đến mức này.]
Cha Lục với vẻ mặt nghiêm nghị bước ra: “Em dâu con nói đúng, nếu con muốn kết hôn với con bé, thì trước tiên phải làm xét nghiệm ADN đã.”
Trương Khả Ny khóc lóc: “A Cẩm, em trước giờ chỉ có mình anh, sao họ lại có thể nghi ngờ con của chúng ta chứ…”
“Em biết, em có dính tin đồn thật, nhưng đó là vì công việc, em chưa từng phản bội anh!”
Lục Cẩm nhẹ giọng dỗ dành Trương Khả Ny, với ánh mắt đầy xót xa lau nước mắt cho cô ta.
Hắn không chịu nhượng bộ: “Ba, ba nói vậy là xúc phạm Khả Ny đấy.”
Cha Lục nhìn chằm chằm Trương Khả Ny, ánh mắt sắc bén đến mức khiến cô ta sợ hãi nép mình sau lưng Lục Cẩm.
“Muốn kết hôn, thì nhất định phải làm xét nghiệm ADN.”
Tôi nối tiếp cha Lục: “Cô Trương đã khăng khăng rằng không có lỗi với anh hai, vậy thì làm xét nghiệm ADN cũng đâu có gì khó nhỉ.”
“Nếu cứ mãi né tránh, chẳng lẽ là do có điều gì áy náy hay sao?”
Trên mặt Trương Khả Ny lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng cô ta rất biết cách lợi dụng thế mạnh của mình.
Cô ta đỏ mắt, ấm ức nói với Lục Cẩm: “A Cẩm, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói nghi ngờ của họ mà em nhất định phải đi làm xét nghiệm sao?”
“Gia đình anh cũng biết bắt nạt người khác quá rồi đó.”
Nước mắt của cô ta cứ thế chảy dài, bộ dạng như thể bị oan ức gì to lớn lắm, khiến Lục Cẩm đau lòng đến phát điên.
Hắn vừa dỗ dành cô ta, vừa giận dữ nhìn chúng tôi: “Ba mẹ, con thật sự quá thất vọng về hai người!”
Hắn bày ra bộ dạng như vậy, tôi chẳng cảm thấy bất ngờ gì cả.
[Haizz! Anh hai đúng là một kẻ si tình mù quáng, đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao cô ta lại cứ trốn tránh không dám đi làm xét nghiệm sao? Chẳng phải là do áy náy vì hôm hai người chia tay, cô ta hẹn gặp quá nhiều người, đến mức chính cô ta cũng không biết ba của đứa bé là ai.]
[Không tin thì anh cứ dụ cô ta đi làm xét nghiệm đi, đảm bảo cô ta sẽ lập tức đòi phá thai ngay.]
[Đứng đây hóng chuyện mệt quá, giá mà được ngồi ăn hạt dưa xem kịch thì tốt biết bao.]
“Mau lại đây ngồi với mẹ, chuyện của anh hai cứ để bọn họ tự giải quyết.” Mẹ Lục ngồi một bên, vẫy tay gọi tôi lại ngồi.
Trên bàn vẫn còn hạt dưa và đậu phộng, tôi sáng mắt lên, vội vàng chạy qua ngồi xuống.
Khi đi qua Lục Trì, hắn đang mải mê với điện thoại.
[Người này thật không thú vị, đang lúc nào rồi mà còn xử lý công việc.]
Thấy tôi, nét mặt của hắn có chút bất đắc dĩ.
Mẹ Lục cũng lên tiếng: “Lục Cẩm, nhà chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện mang thai trước hôn nhân. Giờ con đã phá lệ, nếu muốn cưới người về, đứa trẻ trong bụng cũng phải được chúng ta công nhận mới được.”
Đừng nhìn mẹ Lục bình thường có vẻ tri thức và dịu dàng, thoạt nhìn không có uy lực gì, nhưng những gì bà ấy nói ra, cả Lục gia đều phải tuân theo.
Lục Cẩm bỗng cảm thấy khó xử.
Do dự một chút, hắn thấp giọng dỗ dành Trương Khả Ny: “Khả Ny, nếu con thật sự là của anh, hay chúng ta đi làm một cuộc xét nghiệm ADN, hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của ba mẹ…”
Hắn chưa nói xong, đã bị Trương Khả Ny tát một cái vào mặt: “Khốn nạn, ngay cả anh cũng không tin tưởng em!
“Vậy thì không còn gì để nói nữa. Em sẽ bỏ đứa bé đi, tốt hơn là nó chưa ra đời đã phải chịu đủ thứ nghi ngờ!”
Tôi cười đến đau bụng: [Ha ha ha, mình đã nói rồi, cô ta chắc chắn sẽ dùng chiêu này để phản công.]
[Anh hai sẽ không thật sự nghĩ đứa trẻ trong bụng cô ta là của anh ấy đâu chứ, đừng quá si tình, tuổi còn trẻ mà đừng bị đổ vỏ nhé.]
[Cô ta không phải muốn phá thai sao? Anh cứ theo lời cô ta mà nói, xem cô ta có bắt đầu đòi chia tay và cắt đứt quan hệ không?]
Không khí bỗng trở nên im lặng một lúc.
Trong khi mọi người đều nghĩ Lục Cẩm sẽ nhượng bộ, kể cả tôi cũng nghĩ như vậy.
Lục Cẩm ngẩng đầu lên: “Được thôi, vậy chúng ta bỏ đứa bé đi.”
3
Trương Khả Ny trông vô cùng kinh ngạc.
“Tôi thấy nếu cô Trương không muốn làm xét nghiệm ADN, cũng không có bằng chứng chứng minh đứa bé là của Lục Cẩm, chi bằng bỏ đứa trẻ đi, đó cũng là một cách.”
Mẹ Lục mỉm cười nói tiếp: “Nếu không, cô chưa kết hôn mà mang thai, lời đồn truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.”
Tôi âm thầm giơ ngón cái lên.
[Không hổ danh là mẹ Lục!]
[Chắc chắn Trương Khả Ny sẽ dọa chia tay. Cô ta nào dám bỏ đứa bé. Trong số những người cô ta từng qua lại, thân phận và địa vị của Lục Cẩm là cao nhất, đứa con này chính là vũ khí duy nhất để cô ta buộc Lục Cẩm kết hôn.]
“Anh Cẩm, tôi thực sự đã nhìn lầm anh rồi!”
Trương Khả Ny lau nước mắt một cách dữ dội, gương mặt tỏ ra kiên cường như thể bị oan ức:
“Anh không xứng đáng để tôi trao trọn cuộc đời. Đứa bé này tôi sẽ tự nuôi, chúng ta chia tay đi!”
[Đấy! Đấy! Mình đã nói rồi mà, cô ta sẽ dùng chiêu chia tay để dọa thôi. Chia tay rồi, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ đứa bé. Anh hai đúng là si tình quá, chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng, không bao lâu nữa, cô ta sẽ quyến rũ anh ấy quay lại, và anh ấy sẽ lại rơi vào bẫy.]
[Đến lúc đó, thời gian kéo dài, đứa bé không thể bỏ được nữa.]
Không hiểu sao, Lục Cẩm trông có vẻ mâu thuẫn và bối rối.
Tôi còn tưởng hắn sẽ theo bản năng mà níu kéo cô ta.
Khi hai người đang giằng co, Lục Trì, người nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Cô Trương luôn miệng nói đứa bé là của anh hai tôi, vậy xin hỏi, cô giải thích thế nào về video ngày 5 tháng 7 này?”
[Ngày 5 tháng 7? Đó chẳng phải là ngày anh hai và cô ta chia tay sao!]
[Mình nhớ ra rồi hôm đó cô ta còn hẹn ba kim chủ đến. Lục Trì mà cũng lấy được video à? Đúng là lợi hại thật, mình cũng muốn xem thử.]
Tôi rướn cổ lên, cảm thấy hạt dưa trong tay bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo.
Sắc mặt Trương Khả Ny tái mét, ánh mắt lảng tránh: “Video gì? Tôi không biết.”
“Các người đang vu khống tôi!”
“Các người đều bắt nạt tôi, bắt nạt tôi… Hu hu hu.”
Trương Khả Ny bỗng nhiên khóc lóc om sòm, rồi giật lấy điện thoại của Lục Trì, ném mạnh xuống đất.
Tôi nhếch môi: [Diễn xuất kém quá, chắc là sợ Lục Cẩm xem được video nên mới cố tình làm hỏng nó đây mà.]
Lục Cẩm bước lên một bước, ngăn cô ta lại: “Khả Ny! Em bình tĩnh lại đã!”
“Được, nếu anh cũng không tin tôi, thì chúng ta chia tay!”
Nói xong, Trương Khả Ny ôm mặt khóc lóc, rồi bỏ chạy.
[Chạy nhanh như vậy, chắc là sợ bị vạch trần rồi không thể ở lại được nữa.]
Nhìn anh hai với vẻ mặt đau khổ, có vẻ như muốn đuổi theo, tôi không khỏi thở dài trong lòng:
[Anh hai đúng là kiểu người yêu đương mù quáng, anh ấy bị lừa rồi.]
[Anh ấy với cô ta thực chất chẳng có chuyện gì cả. Ngày hôm đó, khi anh ấy uống say và tỉnh dậy ở khách sạn, mọi thứ đều là do Trương Khả Ny lên kế hoạch. Càng buồn cười hơn là trong khi anh ấy ngủ say như chết, cô ta lại ở phòng bên cạnh với kim chủ của mình.]
[Anh ấy còn tưởng rằng mình say rượu mà mất kiểm soát đến mức khiến cô ta “gục không dậy nổi” à?]