Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 4
“Quận chúa.”
Thẩm Tĩnh đột nhiên bị gọi tên, vội vàng nuốt viên thịt trong miệng, ngồi thẳng dậy, nét mặt nghiêm chỉnh.
Ta khựng lại, không hiểu sao nàng lại phản ứng như vậy.
Thẩm Tĩnh cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Tạ phu nhân, hôm nay có gì khiến ngươikhông vui sao?”
Ta lắc đầu, “Cũng không hẳn, chỉ là muốn hỏi một chút, Quốc công phủ và Tam Hoàng tử có quan hệ thế nào?”
Vừa dứt lời, Quốc công gia và Tần Vãn Ca đều ngừng đũa, đồng loạt nhìn về phía Dĩ Đường.
Họ đều biết, hôn ước ban đầu là giữa Dĩ Đường và Tam Hoàng tử.
12.
Dĩ Đường cắn một miếng giò heo kho, để lại chút nước sốt bên khóe miệng, tay kia thì múc một muỗng canh, uống từng ngụm lớn.
Quốc công gia nhíu mày, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lấy khăn tay lau vết nước sốt dính trên môi nàng.
“Cũng không thể nói là thân thiết hay không. Mẫu thân đã bảo ta định thân cho Tam Hoàng tử và Vãn Ca. Ta thấy đứa bé đó có tư chất tốt, tính tình khiêm tốn, mà Vãn Ca lại đồng ý, nên mới định như vậy.”
“Dĩ Đường, sau này nương sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt. Tính con phóng khoáng, vào cung sẽ chỉ thiệt thòi thôi. Những năm sau này, Hoàng thượng thường xuyên mở khoa cử, để nương dẫn con đi tuyển phu. Con thích ai thì bắt về làm phu quân!”
Thẩm Tĩnh càng nói càng hào hứng, mắt sáng lên nhìn Dĩ Đường.
Dĩ Đường chỉ mải miết ăn miến tỏi, chẳng hề để ý nàng đang nói gì.
Ta liền ngắt lời Thẩm Tĩnh.
“Chuyện kén rể để sau đi, trước mắt cứ ăn cơm đã.”
Theo lời Thẩm Tĩnh, Tam Hoàng tử xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng những gì mà cốt truyện đã kể, lại khiến ta không khỏi bất an.
Sau bữa cơm, ta liền nói với Thẩm Tĩnh về việc muốn đi cùng hai nữ nhi vào cung.
Nàng sững người, rồi đồng ý một cách sảng khoái.
Chỉ nói phải ủy khuất ta, giả làm thị nữ đi vào.
Thế thì có sao?
Ta liền đồng ý ngay.
Trong lễ thọ yến, ta cùng Thẩm Tĩnh và hai đứa bé vào cung.
Dĩ Đường không hứng thú với buổi tiệc, ta thì lòng thấp thỏm không yên, theo sau các nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nam chính trong truyện.
Chúng ta hành lễ chào hỏi một cách lễ phép.
Ta chú ý thấy Vãn Ca có chút né tránh ánh mắt của Tam Hoàng tử, không khỏi ngạc nhiên.
Đi đến đoạn cung đường vắng, ta khẽ hỏi Vãn Ca: “Con không thích hắn sao?”
Vãn Ca cũng như nhiều tiểu thư quý tộc khác, từ nhỏ sống trong khuê phòng, nào biết gì về chuyện thích hay không thích?
Nàng chỉ nhíu mày, “Tam Hoàng tử cũng xem như là lương phối, chỉ là…”
Ta hỏi tiếp, nàng lại không trả lời.
“Chỉ là gì? Không thích thì cứ nói thẳng ra!”
Dĩ Đường bộc trực, nhưng Vãn Ca lại khác, nàng có sự tinh tế của một cô nương.
“Hắn dù sao cũng là Tam Hoàng tử, còn con chỉ là một nữ tử. Ngoại tổ mẫu đã sớm căn dặn, con không thể không nghe lời.”
“Muội muội đừng trách mẫu thân, tính cách của muội nếu vào cung sẽ không có kết cục tốt, chi bằng ở bên cạnh phụ mẫu mà chọn một người tử tế.”
Giọng Vãn Ca dịu dàng nhưng kiên định, chân thành nhìn Dĩ Đường.
Nàng thật sự nghĩ như vậy, nhưng con người không thể sống chỉ dựa vào những suy nghĩ đó.
Quả nhiên, Dĩ Đường cười nhạt, nhìn thẳng vào Vãn Ca, “Đừng dùng mấy lời đó để che giấu. Ta không cần ai gánh vác điều gì thay mình. Nếu là người ta không thích, dù có nói gì ta cũng không cưới.”
Vãn Ca sững sờ.
-
- 13.
“Con tuổi còn nhỏ, việc gì phải suy nghĩ già dặn như vậy? Những chuyện này là của người lớn, không liên quan gì đến con. Quốc công gia và Quận chúa cũng chỉ muốn xem con có thích hay không thôi.”
“Nếu con không muốn ở đây, vẫn có thể đi làm việc cùng ta. Ta nấu ăn, con nhóm lửa, nương không thể nuôi nổi hai đứa bé các con sao?”
Vãn Ca chìm vào suy tư.
Ta thầm thở dài, nàng tuổi còn nhỏ, chưa thể hiểu rõ những điều này.
Chỉ cần nhìn thái độ của Vãn Ca đối với Tam Hoàng tử, cũng có thể thấy, nàng không thật sự hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Khi thọ yến bắt đầu, ta luôn dõi theo Dĩ Đường, nhưng vẫn để Tam Hoàng tử tranh thủ.
Giờ đây Tam Hoàng tử được Quý phi nuôi dạy, cung nữ của Quý phi đột nhiên gọi ta qua giúp một việc, ta thoáng do dự, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi theo.
Trước khi đi, ta dặn Dĩ Đường và Vãn Ca phải luôn ở cạnh nhau, lòng đầy lo âu.
Nhưng khi ta trở lại, thứ ta nhìn thấy lại là vẻ mặt lo lắng của Vãn Ca.
“Nãy Quý phi gọi con đến nói chuyện, khi quay lại thì muội muội đã biến mất rồi, làm sao bây giờ nương?”
Ta nhìn xung quanh.
Thẩm Tĩnh và Quốc công gia đang ở cạnh Trường Công chúa, xung quanh họ có rất nhiều người.
Thấy họ không thể rời ra, ta cắn răng kéo Vãn Ca đi tìm.
Hệ thống kêu lên: “Ký chủ, nữ phụ đang ở phía Tây của Ngự Hoa Viên, bên cạnh hồ sen!”
Chưa kịp cảm ơn hệ thống, ta đã kéo Vãn Ca chạy nhanh đến đó.
Từ xa ta đã thấy bóng dáng quen thuộc trong đình, liền bước chậm lại.
Vãn Ca thở dốc, lau mồ hôi trên trán, đột nhiên khựng lại.
Ta dừng bước.
Tam Hoàng tử cũng đang ở trong đình.
Xung quanh không có cung nữ hay thị vệ, ta kéo Vãn Ca lại gần, cả hai đều không nhận ra sự có mặt của chúng ta.
Tam Hoàng tử cười nhẹ, “Mẫu phi ta nói năm đó Quận chúa ôm nhầm đứa trẻ, ngươi mới là nữ nhi ruột của Quận chúa và Quốc công gia, đúng không?”
Dĩ Đường cười lạnh, “Liên quan gì đến ngươi.”
Tam Hoàng tử lặng đi, nhặt một miếng bánh trên bàn đưa cho nàng.
Ta thầm kêu không ổn.
Dạo này ta đã nhận ra rằng, Dĩ Đường không có nhược điểm nào lớn, chỉ có điều nàng rất tham ăn.
Quả nhiên, nàng tò mò cầm miếng bánh lên, nhưng rất nhanh sau đó lại ném xuống.
“Đồ ăn trong hoàng cung cũng chỉ có thế, đường quá nhiều, bánh lại ngọt lợ, không ngon bằng đồ nương ta làm.”
Tam Hoàng tử thắc mắc, “Quận chúa cũng biết làm bánh sao?”
Vãn Ca bất ngờ mỉm cười.
Thấy ánh mắt ta nghi hoặc, nàng giải thích: “Muội muội quả là kén ăn.”
Ta lại hỏi nàng: “Tam Hoàng tử có ý định thoái hôn, con nghĩ thế nào?”
Vãn Ca điềm tĩnh đáp: “Thái hậu đã ban hôn, con nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Nương cứ yên tâm, con từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, hiểu rõ lẽ phải, sẽ không vì vậy mà trách giận muội muội.”
Ta thở dài, “Ta đang hỏi con cảm thấy thế nào. Nếu vị hôn phu của con không có tình cảm với con, sau này vào phủ dù có quyền thế, nhưng nếu Quận chúa và Quốc công gia không còn nữa thì sao?”
“Sau này nếu Tam Hoàng tử đăng cơ, hắn sẽ có nhiều thê thiếp, con sẽ phải lo chuyện vụn vặt suốt đời, lại còn phải đề phòng minh thương ám tiễn. Sống như vậy cả đời có đáng không?”
Vãn Ca trông có chút ngơ ngác.
Ngày thường nàng quen nghe về lễ nghi thi thư, mọi người đều kiêng kỵ những chuyện nam nữ như vậy.
Nàng đương nhiên không hiểu.
Nhưng nghe ta nói, nàng cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, nàng nhẹ nhàng mở lời: “Có lẽ… con không cần phải lấy hắn.”
14.
Tam Hoàng tử vẫn ở bên đó nói chuyện với Dĩ Đường.
Dĩ Đường có vẻ không mấy kiên nhẫn, thậm chí còn đứng dậy muốn rời đi.
Ngay giây sau, Tam Hoàng tử bất ngờ cầm khăn tay quăng vào mặt nàng, làm nàng ngã ngửa ra sau, bị hắn giữ lại.
Tam Hoàng tử có chút bực bội, một tay đỡ eo nàng, giọng nói kìm nén vẻ xấu xa: “Không ngờ một cô nương quê mùa lại khó dạy thế này. Mẫu phi nói không sai, đối phó với loại người này chỉ nói thôi là không đủ.”
“Đến lúc đó, là ngươi tự nói ra, hay để ta gọi người khác đến xem đã xảy ra chuyện gì, ngươi tự lựa chọn đi.”
“Hừ, khăn tay có tẩm mê hương! Ký chủ, đây là kịch bản sao? Nam chính thật là rác rưởi!”
Trong lòng ta lo lắng, lập tức từ sau giả sơn bước ra, giận dữ quát lớn.
“Ngươi đang làm gì!”
Vãn Ca đỏ bừng cả mặt, vén váy tiến lên, giáng cho Tam Hoàng tử một cái tát thật mạnh.
“Tam Hoàng tử coi Quốc công phủ là không có người sao? Đồ cầm thú vô liêm sỉ!”
Tam Hoàng tử ngây người, càng thêm kinh ngạc khi thấy ta và Vãn Ca xuất hiện.
Hắn run run nói: “Các ngươi sao lại ở đây? Ta đã bảo người…”
Ta cười lạnh: “Bảo người làm gì? Canh giữ chỗ này sao?”
Trên bàn vẫn còn đĩa bánh.
Vừa nhìn qua, ta thấy mắt Tam Hoàng tử co lại.
Ồ, dám chắc chỗ này cũng đã bị bỏ thuốc rồi nhỉ?
Ta nhanh tay, lấy một miếng bánh trước hắn.
Vãn Ca lập tức hô lên, “Người đâu! Có kẻ giết người!”
Ta: “…”
Khi Thẩm Tĩnh và Hoàng đế đến, trông ta và Vãn Ca không khác gì kẻ ác.
Tam Hoàng tử lo mọi chuyện bại lộ, vội ném hết đĩa bánh xuống hồ.
Vãn Ca không chút do dự, cầm đĩa bắt đầu đập hắn.
Tam Hoàng tử muốn phản kháng, nhưng ta “tốt bụng” nhắc nhở rằng hắn chỉ là hoàng tử ít được Hoàng đế coi trọng, gây họa cho một nữ nhi của Quốc công gia và Quận chúa đã đành, lại muốn hại hẳnhai người sao?
Thế là hắn đành cố nhịn, cho đến khi mọi người đến.
Thẩm Tĩnh vừa nhìn thấy dáng vẻ của Dĩ Đường, sợ hãi đến mức quay quanh nàng.
“Dĩ Đường, mở mắt nhìn nương đi! Trời đánh thánh vật nào dám hại con gái của ta?”
Ánh mắt nàng sắc bén như dao, thẳng hướng về phía Tam Hoàng tử ở góc khuất.
Hắn mặt mày bầm tím, nghe Thẩm Tĩnh nói liền run lên.
Hoàng đế ho khẽ, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Vãn Ca lập tức tiến lên, kể lại mọi chuyện chi tiết.
Tam Hoàng tử tức đến mặt tái mét, không thể nhịn thêm: “Ngươi là nữ nhi của một thôn phụ, làm sao xứng vào hoàng cung. Cô đổi thành Dĩ Đường thì có gì sai?”
“Nếu các ngươi vẫn muốn vậy, Tần Vãn Ca cũng có thể vào cung làm thiếp!”
Vãn Ca nhìn hắn đầy kinh ngạc, có vẻ như sững sờ.
Rồi, nàng khẽ nói: “Tần Vãn Ca, suốt đời không làm thiếp.”
Nhưng dù sao Tam Hoàng tử cũng là con của Hoàng đế. Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, quyết định cấm túc hắn nửa năm, trừ ba tháng bổng lộc.
Quốc công gia vừa nghe, liền quỳ thụp xuống.
Chỉ thấy sắc mặt Hoàng đế biến đổi, Thẩm Tĩnh không chút do dự dịch lại gần ta.
Giây sau, Quốc công gia lấy ra một chiếc khăn tay, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây.
Ông vừa khóc vừa kêu: “Cha! Nương! Con bất hiếu, ngay cả dòng máu cuối cùng của nhà họ Tần cũng không bảo vệ được!”
“Còn muốn cái mạng này làm gì nữa, chẳng bằng chết đi cho xong!”
Nói xong, ông lao đầu vào cột, nhưng Thẩm Tĩnh trơn tru chắn trước mặt ông.
Ta đứng đó trố mắt nhìn.
Vãn Ca khẽ giải thích: “Cha ta… ông ấy thường làm thế, Hoàng thượng cũng không làm gì được. Làm vậy rất tốt, ít nhất phủ Quốc công cũng được bảo toàn.”
Hoàng đế nổi gân xanh, cuối cùng ra lệnh đánh Tam Hoàng tử mười trượng, nghe nói sau đó hắn không thể xuống giường suốt hai tháng.
15.
Về đến phủ, Dĩ Đường ngủ li bì đến tận chiều hôm sau mới dậy.
Tam Hoàng tử đã bỏ rất nhiều mê hương vào khăn.
Nàng vừa mở mắt, vui vẻ vươn vai, rồi giật mình nhìn bốn người xung quanh, vỗ ngực nói: “Sao các người lại ở đây hết thế này! Làm ta hết hồn!”
Ngay sau đó, Dĩ Đường nhảy xuống giường, hồn nhiên gọi lớn: “Nương! Bữa sáng ăn gì? Ta muốn cháo hải sản, thêm ít củ cải muối, thật ngon quá đi!”
Thẩm Tĩnh không ngần ngại gõ một cái lên đầu nàng, oán trách nhìn nàng.
“Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến ăn, con có biết cả nhà sợ thế nào không?”
Vãn Ca ngáp một cái, kể lại sự việc đêm qua, rồi cúi đầu đầy hối lỗi.
“Đều là lỗi của ta, nếu không phải vì ta, muội muội đã không gặp chuyện này.”
Dĩ Đường bĩu môi: “Lỗi gì của tỷ chứ? Tam Hoàng tử hắn đúng là đồ…”
Nói chưa hết câu, Vãn Ca vội lấy tay che miệng nàng lại.
Dĩ Đường bị nghẹn một chút, liền gạt tay nàng ra và nắm chặt trong tay, nghiêm túc nói: “Là hắn bỏ thuốc, có liên quan gì đến tỷ?”
“Tỷ cứ gánh hết mọi chuyện làm gì? Không ai trách tỷ, dành thời gian mà ăn nhiều vào, có được không?”
Vãn Ca khẽ cười, thở dài.
“Ta chiếm chỗ của muội nhiều năm như vậy, sao có thể không thấy áy náy?”
Dĩ Đường liếc mắt nhìn nàng, rồi quay lại ôm chặt lấy chân ta.
“Không phải tỷ chiếm hết đâu, ít ra ta còn có nương mà? Nương nấu đồ ăn ngon lắm: thịt đông sương, thịt kho tàu, sườn sốt chua ngọt, vịt quay giòn…”
Đang nói, ta cảm thấy chân mình ướt.
Dĩ Đường lau miệng, mắt sáng rực nhìn ta, “Nương ơi, đói rồi, cơm cơm!”
Cả phòng bật cười vui vẻ.
Ta dẫn cả hai người lớn và hai đứa nhỏ vào bếp, bọn họ làm phụ, còn ta thì lấy thịt bò và thịt cừu ngon, thái lát, lột vỏ tôm và giã nhuyễn, cho vào ống tre.
Nào là chân vịt mềm dẻo, cá viên tròn trịa, thêm ít rau xanh…
Cuối cùng, ta dùng mỡ bò, quế, hồi hương để làm nước lẩu, thêm bát nước chấm đậm đà.
Người hầu bày bàn trong sân, chuẩn bị than hồng dưới nồi.
Món lẩu cổ truyền đã hoàn thành.
Tối đó, cả nhà chúng ta quây quần bên nồi lẩu, ăn đến mồ hôi chảy đầm đìa.
Quốc công gia không ăn được cay, nước mắt ròng ròng mà vẫn gắp thịt, ăn ngấu nghiến không rảnh nói chuyện.
Thẩm Tĩnh mặc một bộ trang phục gọn gàng, đôi mắt sáng rực lên như Dĩ Đường. Hai mẹ con phối hợp nhịp nhàng, đũa gắp thoăn thoắt.
Vãn Ca lại ăn rất tao nhã, nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm đi chút nào.
“Giá mà cứ như thế này mãi, cả nhà quây quần đoàn tụ.”
Là Thẩm Tĩnh nói. Nàng không giỏi biểu đạt, chỉ biết cầm đũa gắp thịt cho hai đứa trẻ.
Ta cười đáp: “Dĩ nhiên sẽ luôn như vậy.”
16.
Nhưng ta không ngờ, ước nguyện của ta và Thẩm Tĩnh rất nhanh đã tan vỡ.
Vì Vãn Ca đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Thẩm Tĩnh không đành lòng, hỏi: “Thật sự phải đi sao?”
Vãn Ca kiên quyết cúi người hành lễ.
“Con từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, hiểu rõ đạo lý, nhưng chưa từng trải qua ngàn dặm đường.”
“Đôi lúc con nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi bị giam cầm trong chốn khuê phòng này.”
“Nhưng giờ đây, con hiểu rằng mình cũng có con đường riêng, và con đường ấy phải do chính con lựa chọn.”
Thẩm Tĩnh rưng rưng gật đầu, “Tốt lắm, Vãn Ca của nương đã trưởng thành rồi.”
Vãn Ca muốn đi du học một mình, Thẩm Tĩnh không khỏi lo lắng.
Dĩ Đường chuẩn bị cho Vãn Ca không ít đồ ăn ngon, dặn dò nàng trên đường cẩn thận, nàng sẽ chăm sóc tốt cho hai người mẫu thân, nhưng nàng cũng phải tự biết chăm sóc bản thân.
Vãn Ca mỉm cười, nắm tay nàng.
“Muội và nương đã lưu lạc bên ngoài bao năm trời, ta chẳng qua chỉ là đi du học một năm thôi, nhất định không sao.”
“Đừng lo cho ta, ngược lại các người phải tự lo cho mình.”
Dĩ Đường nắm chặt tay nàng, như có chút giận dỗi không muốn buông.
Cuối cùng, nàng thở dài, đành để Vãn Ca rời đi.
Quốc công gia đã sớm khóc thành dòng sông, trốn sau cửa lớn phủ Quốc công, không dám ra ngoài.
Chúng ta tiễn Vãn Ca rời đi.
Cuộc sống vẫn tiếp tục như thường.
Hai tháng sau, tại một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, Vãn Ca vừa cầm sách, vừa định đi uống trà.
“Cô nương có muốn thử món mới của quán không? Trong trà có thêm sữa bò, ai uống cũng khen ngon.”
Ta mỉm cười chào.
Dĩ Đường chen vào, cười nói: “Đúng đó, đúng đó! Còn có thể làm trắng da nữa! Cô nương đi đường dài, chắc là bị đen rồi nhỉ!”
Thẩm Tĩnh thì ngậm một cọng cỏ, hỏi: “Đi đâu? Nếu thuận đường thì đi cùng đi?”
Quyển sách trên tay Vãn Ca rơi “bịch” xuống đất, đôi chân nhanh như chớp, lao về phía ta và Thẩm Tĩnh.
Dĩ Đường đứng bên cạnh giả vờ giận dỗi: “Sao không dẫn ta theo? Ta cũng muốn đến!”
Nàng cũng nhào vào, ôm chặt lấy Vãn Ca.
“Người một nhà, không được bỏ rơi ta đâu!”
Ta mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi! Chúng ta mãi mãi là một gia đình.”
Còn Quốc công gia thì sao?
Ông phải ở lại kinh thành làm việc, không thể ra ngoài.
Giờ này chắc đang ở Quốc công phủ âm thầm lau nước mắt rồi!
-HẾT-