Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 3
8.
Dĩ Đường trở về viện chưa bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Trước đây ở Phong Nguyệt Lâu, nàng luôn ngủ cùng ta, nay lên giường cũng nằm co ro, một mắt nhắm, một mắt mở, lén quan sát động tĩnh của ta.
Ta rửa mặt xong liền nằm xuống bên cạnh nàng, quen thuộc vỗ nhẹ cánh tay nàng để ru nàng ngủ.
Một lát sau, Dĩ Đường ủ rũ nói: “Nương, ban ngày con không có ý nghĩ đó đâu.”
Ý nàng nói về việc Thẩm Tĩnh muốn đưa nàng đi.
Ta mỉm cười: “Không cần giải thích, nương hiểu mà. Con là đứa nhỏ ta nuôi dưỡng, nương biết rõ tính con.”
Hệ thống trong đầu ta xuýt xoa: “Cũng không biết ai buồn bã mà bám theo xe kiệu suốt chặng đường!”
Ta hơi đỏ mặt, thì có sao đâu?
Dù biết Dĩ Đường chỉ không muốn ta bị lôi đến quan phủ, nhưng khi nghe nàng nói vậy, lòng ta vẫn thấy khổ sở.
Dĩ Đường bất chợt xoay người, đầu vùi vào ngực ta, hít một hơi thật sâu, rồi lẩm bẩm.
“Vẫn là mùi này mới yên tâm.”
Nói xong, nàng chìm vào giấc ngủ.
Ở phủ Quốc công, quy củ rất nhiều, sáng hôm sau, Dĩ Đường phải dậy để đi thỉnh an Thẩm Tĩnh.
Khi chúng ta đến, Tần Vãn Ca đã ở đó từ sớm.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng, ta đoán nàng cũng không ngủ ngon giấc đêm qua.
Haizz.
Chuyện thiên kim thật giả như thế này, dù là ai gặp phải chắc cũng khó ngủ, huống chi là Dĩ Đường và Vãn Ca còn nhỏ như vậy.
Nghĩ ngợi một chút, ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Đầu bếp trong phủ vốn là một đầu bếp nổi tiếng ở kinh đô, thường làm đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhìn qua mỹ vị mê người.
Nhưng Dĩ Đường dạ dày không tốt, không ăn được những món đó.
Vãn Ca cũng gầy gò, nghe nói thường ngày khẩu vị của nàng cũng không được tốt lắm, rõ ràng thức ăn không hợp khẩu vị.
Ta đuổi đầu bếp đi, tự mình vào bếp.
Những người mất ngủ thường uống chút canh an thần sẽ tốt hơn.
Ta rửa sạch sườn, cho vào nồi trần qua, rồi lấy nồi khác ninh sườn với hạt táo chua, bách hợp, và kỷ tử.
Nước canh ngọt thanh, an thần trợ ngủ, thích hợp cho hai tỷ muội uống.
Ta làm thêm vài món thanh đạm, cùng với món canh tam tiên mà Dĩ Đường thích, rồi bưng tất cả lên.
Vừa bước vào phòng, đã nghe Dĩ Đường lạnh lùng nói:
“Tại sao đồ gì tốt đều để cho nàng? Rốt cuộc ai mới là nữ nhi ruột của các người, ta hay là Tần Vãn Ca? Ngươi cứ nói nàng ngoan ngoãn lễ phép, vậy sao ta chẳng thấy nàng quan tâm mẹ ruột một câu nào?”
Lòng ta thầm kêu không ổn.
Dĩ Đường tính cách cứng đầu, một khi đã quyết định điều gì thì ai cũng khó lay chuyển.
Ngày thường, chỉ khi ta cầm đồ ăn vặt giảng giải lý lẽ, nàng mới chịu nghe, đúng là kiểu người chỉ chịu mềm chứ không chịu cứng.
Quả nhiên, giây sau, Thẩm Tĩnh giận dữ quát: “Ngươi sao lại vô lễ như vậy? Mấy ngày tới ngươi bị cấm túc ở trong viện, không được ra ngoài!”
9.
Ta mở cửa bước vào, lần đầu tiên sinh lòng muốn đưa Dĩ Đường đi khỏi nơi này.
Trong đầu hệ thống vẫn đang than thở về sự đáng sợ của cốt truyện, hóa ra nuôi dạy trẻ không dễ như ta tưởng.
Nhưng ta không còn bận tâm đến điều đó, chỉ bảo người dọn thức ăn lên bàn.
Lúc này, Dĩ Đường đứng trước mặt Thẩm Tĩnh, lưng thẳng tắp, mặt đầy vẻ không chịu thua.
“Có gì thì ăn xong rồi nói, trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.”
Ta không để ý đến họ, ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo nàng ngồi xuống, rồi múc cho nàng một bát canh tam tiên, còn cho Vãn Ca một bát canh sườn táo chua.
Ngày thường khi Dĩ Đường cứng đầu, nghe lời này cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Giờ dù đầu cúi gằm, nhưng nàng vẫn thành thật ngồi ăn cơm.
Trong khi đó, Vãn Ca lặng lẽ ngồi bên, ngơ ngác nhìn bát canh trước mặt, rồi uống từng ngụm.
Rồi bát thứ nhất, bát thứ hai.
Thẩm Tĩnh sau bữa cơm dường như tinh thần tốt hơn hẳn.
Bà nhẹ nhàng lau miệng, không tự nhiên nhìn về phía Dĩ Đường.
“Ngày lễ thọ của Thái hậu sắp đến, con là nữ nhi của ta, sẽ cùng Vãn Ca tham dự thọ yến. Vãn Ca, có gì Dĩ Đường chưa biết, con nhớ chỉ dẫn thêm cho nàng.”
Vãn Ca nhẹ giọng đáp lại.
Từ khi ta và Dĩ Đường đến phủ Quốc công, nàng dường như e ngại, chưa từng trò chuyện với chúng ta.
Thẩm Tĩnh lần này làm vậy cũng là để gắn kết tình cảm giữa hai tỷ muội.
Trẻ con mà, cứ chơi cùng nhau rồi cũng sẽ thân thiết thôi.
Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, ngươi đang nghĩ gì vậy? Các nàng là trẻ con bình thường sao? Ngươi từng thấy nữ phụ ác độc và nữ chính chơi chung với nhau bao giờ chưa? Huống hồ trong yến tiệc mừng thọ lần này còn có mặt nam chính!”
Lời của hệ thống khiến ta nhớ ra.
Nam chính là Tam Hoàng tử cũng sẽ có mặt tại yến tiệc.
Trong yến tiệc này, Dĩ Đường gặp Tam Hoàng tử và nhất kiến chung tình. Thái hậu không biết sự thật, liền ban hôn cho Tần Vãn Ca và Tam Hoàng tử.
Dĩ Đường không hài lòng, trước mặt mọi người, nàng vạch trần thân thế của Tần Vãn Ca, nói rằng nàng chẳng qua là nữ nhi của người hạ tiện, sao xứng làm Hoàng tử phi?
Tần Vãn Ca chịu sự dè bỉu từ mọi người, quỳ xuống cầu xin Thái hậu thu hồi ý chỉ.
Khi Thái hậu biết được sự thật, liền đổi người được ban hôn. Tam Hoàng tử chấp nhận trong khuất nhục.
Sau sự việc này, Tam Hoàng tử và Tần Vãn Ca căm ghét Dĩ Đường, ngay cả Quốc công gia và Thẩm Tĩnh cũng quay về phủ để trách phạt nàng.
Dĩ Đường càng thêm hận bọn họ, tính cách ngày càng cực đoan.
Sau đó, vì muốn có được trái tim Tam Hoàng tử, nàng đã làm nhiều điều tổn thương Tần Vãn Ca, cuối cùng khi nam nữ chính có cái kết viên mãn, Tam Hoàng tử đã hành hạ và sát hại nàng.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Chẳng phải nam chính vẫn là Tam Hoàng tử sao?
Nếu đã toàn tâm toàn ý với Tần Vãn Ca, vì sao không xin Thái hậu hạ ý chỉ cưới nàng ngay từ đầu?
Dĩ Đường đã ở bên hắn nhiều năm, nếu hắn kiên quyết từ chối, với tính cách của Dĩ Đường, sao nàng lại đeo bám?
Hệ thống nghe xong lời ta, trầm ngâm.
“Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, nhưng dù sao, cốt truyện này chắc chắn là thật.”
Ta cười lạnh.
Cốt truyện thì đúng thật, nhưng không chắc là không có ai đứng sau giở trò.
10.
Hôm sau, ta thấy Tần Vãn Ca đang đứng ngập ngừng trước sân viện của Dĩ Đường.
Nàng thật sự rất giống ta.
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Con đứng đây làm gì?”
Ánh mắt Tần Vãn Ca thoáng chút ngập ngừng, nàng cúi đầu hành lễ với ta.
“Tạ phu nhân, sắp đến lễ mừng thọ Thái hậu, mẫu thân bảo con dạy muội muội lễ nghi.”
Ta không khỏi bật cười trong lòng.
Lúc này Dĩ Đường từ trong phòng đi ra, tay cầm một quả mận đỏ cắn dở.
Thấy Tần Vãn Ca, nàng sững người, rồi hừ một tiếng, quay người đi vào.
Sắc mặt Tần Vãn Ca trở nên ảm đạm, “Thôi để con tối nay quay lại đi.”
Chưa kịp bước đi, Dĩ Đường lại xuất hiện, lần này miệng ngậm một quả mận, tay cầm thêm hai quả khác, ném một cái nhìn coi thường.
Một quả nàng nhét vào tay ta, quả còn lại đưa cho Tần Vãn Ca.
“Hừ, ghét nhất loại tiểu thư các ngươi, chuyện gì cũng giấu trong lòng, khó gần vô cùng.”
“Không phải nói sẽ dạy ta lễ nghi sao? Còn không mau vào đi.”
Nói xong, nàng xoay người đi vào trong phòng.
Tần Vãn Ca ngây người, đôi mắt thoáng hiện chút vui mừng, vội vén váy bước theo.
Nhìn bóng dáng hai đứa bé, ta không khỏi mỉm cười.
Dĩ Đường do ta nuôi lớn, nàng như thế nào ta rõ hơn ai hết, ngoài cứng trong mềm, là đứa trẻ lương thiện, có nguyên tắc riêng trong hành động. Ta không cần lo nàng bị bắt nạt.
Thật ra cũng không tệ chút nào.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Tần Vãn Ca vài ngày, ta biết nàng là bông hoa Thẩm Tĩnh đã tỉ mỉ vun trồng, tiến thoái có lễ, dịu dàng kiên cường.
Dù ngày đó Thẩm Tĩnh dùng lời lẽ uy hiếp ta, nhưng vẫn để ta ở lại Quốc công phủ, ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng lại đưa đến vài món đồ thú vị. Bà ấy là miệng cứng lòng mềm, chẳng khác gì Dĩ Đường.
Hài tử mà bà ấy dậy dỗ cũng là đứa trẻ tốt.
Hai đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể vì những chuyện như thế mà đến mức sống chết với nhau?
Hệ thống im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, nó thở dài nặng nề.
“Ngươi nói không sai, nhưng ngươi phải biết, nữ phụ hiện tại vẫn chưa biết ngươi cố ý tráo đổi hai đứa trẻ, càng không biết trong mọi tình huống, mẫu thân ruột của nàng luôn nhìn về phía nữ chính.”
Ta lắc đầu.
Ta không tin.
Ta không tin Thẩm Tĩnh là người không phân biệt phải trái, sẽ hy sinh con gái ruột của mình.
Quốc công phủ là nơi rất chú trọng quy củ, dù Dĩ Đường có vô lễ, Thẩm Tĩnh cùng lắm chỉ tức giận đe dọa, cũng chẳng nỡ trừng phạt nàng thật.
Trong lòng bà ấy hẳn là cũng có phần áy náy.
11.
Trong những ngày tiếp theo, Tần Vãn Ca ngày ngày đến dạy Dĩ Đường lễ nghi phép tắc.
Nàng dịu dàng, kiên nhẫn, còn Dĩ Đường thì nóng nảy, bướng bỉnh.
Vài ngày trôi qua, Dĩ Đường cũng học được kha khá, nhưng quầng thâm mắt của Tần Vãn Ca lại nặng lên.
Ta vội sắc chút canh an thần mang đến cho hai đứa.
Trong lúc đó, Thẩm Tĩnh và Quốc công gia lén lút đứng bên ngoài viện nhìn vào, Quốc công gia liên tục lau nước mắt.
“Hai đứa nhỏ đều là đứa trẻ tốt. Mấy ngày nay trong lòng ta cứ bồn chồn, nếu năm đó khi nàng sinh con mà ta không ngất xỉu thì đã không đến nỗi xảy ra chuyện hiểu lầm này… hu hu…”
Thẩm Tĩnh đẩy mạnh khuỷu tay vào Quốc công gia, khiến mặt ông trắng bệch, im bặt.
Ta đứng bên cạnh, không khỏi bật cười.
Thẩm Tĩnh lại đến hỏi ta với vẻ tò mò, hỏi về những kỷ niệm khi Dĩ Đường còn bé, thường thích gì, có sở thích đặc biệt gì không.
Ta ngừng lại một chút, nghiêm túc bảo rằng chuyện này để sau khi mừng thọ Thái hậu hãy nói.
Thẩm Tĩnh không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Đến lúc đó, ta sẽ nói rõ mọi chuyện trong quá khứ, bao gồm cả việc tráo đổi hai đứa con.
Nhưng trước khi làm điều đó, ta phải đảm bảo an toàn cho Dĩ Đường.
Trước ngày lễ mừng thọ của Thái hậu, lòng ta tràn ngập lo lắng, cứ ở trong bếp nhỏ mà làm hơn hai mươi món ăn.
Quốc công gia, Thẩm Tĩnh và hai đứa trẻ đứng ở cửa mà chẳng dám nói gì.
Ta bực bội cầm dao chặt sườn, cảm thấy chút nhẹ nhõm.
Khi quay đầu lại, ta thấy cả bốn người đứng thẳng tắp, lưng thẳng như cây cọc.
Ta hỏi: “Các ngươi đứng đó làm gì?”
Cả bốn người đồng loạt lắc đầu, nhanh chóng chạy vào dọn đồ ăn lên bàn.
Kỳ lạ thay, từ khi ta và Dĩ Đường đến phủ Quốc công, đầu bếp trong phủ dường như biến mất.
Lúc đầu, Thẩm Tĩnh và mọi người ăn rất yên lặng, nhai chậm nuốt kỹ.
Sau đó, cả gia đình ngồi chen chúc nhau, vừa ăn vừa tấm tắc khen đồ ăn ăn ngon.
Khi thức ăn được dọn lên bàn, ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi.