Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 2
Ngay cả tú bà cũng không nhịn được, hỏi ta có phải giữa ta và nữ nhi có hiểu lầm gì không.
Ta chỉ cười, không đáp lại.
Dĩ Đường vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, muốn nàng ngay lập tức chấp nhận sự thay đổi của mẫu thân mình, đúng là làm khó cho nàng.
Hôm đó, ta đang ở bếp sau thử nghiệm món mới.
Ta cho hành, gừng, tỏi vào dầu nóng xào thơm, rồi thả thịt gà đã thái vào, da gà chiên giòn tan, không ngấy mỡ, cho thêm ớt khô vào xào cùng, thơm nức mũi.
Ta lau mồ hôi, mỉm cười bưng đĩa gà cay ra ngoài.
Một vị khách say mèm không chịu vào trong tìm cô nương, cứ quậy phá ở tiền sảnh.
Hắn ta nheo mắt, thấy ta bưng đĩa đồ ăn ra, cười nham nhở.
“Ở đâu ra tiểu đầu bếp xinh xắn thế này, lại đây cùng đại gia uống một ly nào?”
Lời định nói đã quanh quẩn trong miệng.
Ta vốn muốn mắng “Ngươi đi mà hầu cha ngươi ấy,” nhưng đây dù sao cũng là khách, tránh được thì tránh. Ta và Dĩ Đường còn trông vào công việc này.
Nhưng hắn không có ý buông tha, đột nhiên thò tay định chạm vào eo ta.
Ngay lập tức, một bóng dáng nhỏ bé lao đến, mạnh mẽ đâm vào người đàn ông.
Dĩ Đường phóng tới, cầm chiếc đĩa trên bàn đập mạnh vào đầu hắn, chẳng khác nào một viên nếp nhỏ đanh đá.
“Cha nhà ngươi, ai cho ngươi động vào nương ta! Tin không, ta sẽ chặt đứt móng vuốt của ngươi!”
Gã đàn ông bị đánh tỉnh rượu, liền định đánh lại Dĩ Đường.
Ta còn chưa kịp nghĩ xem từ đâu nàng có được cái tính hống hách này, đã vội chộp lấy con dao làm bếp, hướng về phía giữa hai chân hắn mà quát: “Ngươi muốn làm gì?”
Dĩ Đường không chịu buông tha, còn đạp hắn vài cái, mồ hôi lấm tấm trên trán, cơn giận vẫn chưa nguôi, nàng mắng tiếp: “Đồ rác rưởi, không có tiền còn dám vào kỹ viện!”
Gã đàn ông bị chọc tức, mặc kệ con dao trong tay ta, mắt đỏ ngầu xông tới.
Ngay khi ta vung dao, một giọng nói vang lên từ cửa.
“Ai là Tạ Vãn Nương và Tạ Dĩ Đường?”
5.
Ta biết sớm muộn gì cũng phải đi theo cốt truyện, sớm muộn gì nữ nhi của ta cũng sẽ rời xa ta.
Nhưng ta không nghĩ rằng điều đó lại đến nhanh như vậy.
Người của Quốc công phủ vừa xuất hiện, Dĩ Đường đã nhìn ta với ánh mắt mông lung, bối rối.
Hệ thống không nhịn được mà cằn nhằn: “Xem đi, ta đã nói mà! Cốt truyện cuối cùng cũng phải diễn ra, con gái ngươi chính là nữ phụ ác độc, giờ ngươi tính sao đây? Đợi đến khi nàng ta biết ngươi cố ý tráo đổi con cái, ngươi chết chắc rồi, đúng là chết tiệt!”
Người của Quốc công phủ chẳng thèm nhìn kẻ đang nằm dưới đất, liền sai người kéo hắn đi.
Ta và Dĩ Đường rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, ngay ở đầu hẻm không xa có một chiếc kiệu đợi sẵn, cửa kiệu mở ra, khuôn mặt diễm lệ, rạng ngời liền xuất hiện ngay trước mắt ta.
Quốc công phu nhân, Thẩm Tĩnh.
Ta chăm chú quan sát vẻ mặt của Dĩ Đường, nàng ngỡ ngàng rõ rệt, một thoáng mơ hồ hiện lên trên gương mặt.
Ánh mắt của Thẩm Tĩnh lướt qua Dĩ Đường, khi nhìn đến ta, bà ta nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào ta.
“Ngươi là Tạ phu nhân? Năm đó ngươi và ta cùng nhau sinh nữ nhi, bà đỡ nói trên vai nữ nhi của ta có một vết bớt, nhưng sau đó lại không còn. Không biết có phải trong lúc hỗn loạn đã ôm nhầm hài tử?”
Thẩm Tĩnh là nữ tử nổi danh tài giỏi ở kinh thành, nàng là nữ nhi của Trường Công chúa, ngay từ khi sinh ra đã được phong làm Quận chúa, được sủng ái hết mực.
Ngày thường nàng hành xử kiêu ngạo, tính cách cũng có phần bướng bỉnh, ngang ngạnh.
Điều này không khác gì với Dĩ Đường, người sau này trở thành nữ phụ ác độc.
Ta nhìn thấy Dĩ Đường hơi run rẩy, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Ta liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo, không luồn cúi.
“Dân nữ chỉ biết rằng Dĩ Đường là nữ nhi của ta, Quận chúa nghĩ sao?”
Theo như trong cốt truyện, Thẩm Tĩnh yêu chiều Tần Vãn Ca, coi nàng như bảo vật.
Dù sau này biết nàng không phải con ruột, vẫn muốn che chở và bảo vệ.
Dĩ Đường về Quốc công phủ lại không nhận được tình thương mong muốn, vì thế càng ngày càng cực đoan.
Nếu đã vậy, sao không để nữ nhi của ta ở lại?
Hệ thống sốt ruột, “Ký chủ, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn cưỡng ép thay đổi cốt truyện ư? Không có ích gì đâu, nữ phụ dù thế nào cũng sẽ quay về phủ Quốc công, một khi sinh lòng đố kỵ, kết cục vẫn không thay đổi.”
Ta hiểu ý của hệ thống.
Nhưng nếu không thử, ta làm sao cam tâm, sao có thể dễ dàng đẩy con mình vào chỗ chết?
Thẩm Tĩnh tức giận đến bật cười, “Nữ nhi của ngươi ư? Ta thấy ngươi cố tình tráo đổi hai đứa trẻ, khiến mẹ con chúng ta lạc mất nhiều năm mới có thể gặp lại.”
“Nay ta đã điều tra rõ ràng, hôm nay con bé nhất định phải theo ta về. Còn ngươi, đừng có không biết điều, dù không có chứng cứ, nhưng nếu ta báo lên quan phủ, ngươi cũng không tránh không khỏi phải nếm chút khổ sở.”
Ta còn định nói gì đó thì Dĩ Đường đã buông tay ta ra, chạy vài bước đến bên Thẩm Tĩnh. Một lớn một nhỏ, trông cứ như đúc từ một khuôn.
“Ta có vết bớt trên người, Quốc công phu nhân mới là mẹ ruột của ta, ta muốn về với nàng!”
Ta sững sờ, lời định bảo nàng về ăn bánh hạch đào lại bị nghẹn lại.
Chiếc bánh hạch đào trong túi vừa làm xong, còn ấm trong tay, nay lại thấy lạnh ngắt.
Nói xong, Dĩ Đường quay mặt đi, không nhìn ta nữa.
Ta không thấy rõ nét mặt của nàng, chỉ im lặng một hồi, ngẩng đầu nói: “Dĩ Đường thân thể yếu ớt lại hơi gầy, nàng đã quen ăn cơm ta nấu. Ta sẽ cùng các người trở về.”
Lần này, Dĩ Đường không nói gì.
Thẩm Tĩnh khựng lại, nheo mắt nhìn ta, cuối cùng cũng gật đầu.
Đầu bếp tất nhiên không thể ngồi kiệu.
Ta theo sau xe ngựa của Quốc công phủ, nghe hệ thống trong đầu không ngừng thở dài, lặp đi lặp lại câu hỏi liệu có đáng không.
Ta nghĩ, nữ nhi của mình, sao lại không đáng chứ?
6.
Trong phủ Quốc công nhân khẩuđơn giản, Quốc công gia Tần Lãng sau khi cưới Quận chúa chưa từngnạp thiếp.
Dưới gối chỉ có một nữ nhi, được sủng ái như châu như bảo.
Ta theo sau kiệu suốt nửa canh giờ, suốt quãng đường lòng ta nặng trĩu, trong đầu hiện lên từng cảnh một.
Lúc thì nhớ đến dáng vẻ Dĩ Đường vùi đầu ăn cơm, khi thì nhớ lại cảnh nàng ở Phong Nguyệt Lâu đanh đá mắng khách.
Đứa trẻ tốt như vậy, sao về Quốc công phủ lại trở nên u uất chứ?
Thật là khổ tâm.
Ta im lặng theo đoàn người về đến Quốc công phủ.
Xa xa, ta thấy một thiếu nữ thướt tha đứng đó, dung mạo thanh tú đoan trang, mắt ngọc mày ngài, mắt tựa thu thủy.
Chỉ cần nhìn cũng biết nàng là một tiểu thư thế gia.
Lòng ta chợt nhói đau.
Đây chính là nữ chính Tần Vãn Ca, con gái ruột của ta.
Mắt nàng đỏ hoe, dường như vừa khóc xong, Quốc công gia đứng bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong ánh mắt là sự xót xa vô bờ.
Dĩ Đường thấy cảnh này sẽ nghĩ gì?
Ánh mắt ta chăm chú nhìn vào cánh cửa kiệu.
Thẩm Tĩnh bước xuống trước với sự dìu dắt của thị nữ, sau đó Dĩ Đường nhảy xuống, trên người vẫn mặc bộ y phục ta may cho nàng.
Vừa xuống kiệu, Thẩm Tĩnh đã vội vã bước đến xem tình trạng của Tần Vãn Ca, nhẹ trách: “Sao lại ra đây? Thân thể con yếu, đã bảo con vào nghỉ ngơi từ sớm rồi mà.”
Tần Vãn Ca khẽ cười, hành lễ với Thẩm Tĩnh, rồi quay sang nhìn Dĩ Đường.
“Muội muội khó khăn lắm mới trở về, tất nhiên con muốn ra đón. Nương không cần lo lắng, thân thể con không sao.”
Dĩ Đường từ lúc xuống kiệu đã khoanh tay đứng lạnh lùng một bên.
Nghe vậy, nàng càng bật cười chế giễu.
“Muội muội? Ta nào có người tỷ tỷ như ngươi? Vừa nãy trên kiệu Quận chúa nói chỉ sinh ra ta thôi, không nhắc gì đến tỷ tỷ nào cả. Chẳng lẽ ngươi là do cha ta cùng người khác sinh ra?”
Ta thở dài một hơi trong lòng.
Hệ thống lắc đầu: “Ta đã nói rồi, chỉ cần về Quốc công phủ, nữ phụ chắc chắn sẽ sinh lòng đố kỵ với nữ chính, từ lúc sinh ra đã bị cướp mất thân phận, ngươi bảo nàng ta phải nghĩ thế nào đây? Đến khi nàng ta biết ngươi là kẻ chủ mưu, ngươi cũng sẽ chẳng có kết cục tốt.”
Thẩm Tĩnh nhíu mày, lập tức nổi giận.
“Ngươi nói năng kiểu gì vậy? Không phải hài tử ta nuôi lớn, nên ngay cả chút lễ nghi cơ bản cung không hiểu. Từ giờ Vãn Ca là tỷ tỷ của ngươi, ngươi phải học hỏi lễ nghi từ nàng.”
Dĩ Đường chưa từng chịu ấm ức như thế này, ngày thường dù bị nguyên thân đánh đập ngược đãi, nàng vẫn cứng đầu, không kêu một tiếng đau.
Nay bị chính mẹ ruột nói thế, mắt nàng đỏ lên.
Quốc công gia thấy tình hình không ổn liền đến khuyên giải.
Nhưng cả hai mẹ con này đều cứng đầu, làm sao chịu nghe?
Ta bước ra khỏi đám đông, dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, ôm lấy Dĩ Đường.
Cơ thể nàng khẽ cứng lại, đầu tựa lên vai ta, ta cảm nhận được sự ướt át trên cổ áo mình.
“Dĩ Đường là do ta dạy, ta chưa bao giờ nghĩ nàng không tốt, nếu là một nữ nhi không mạnh mẽ bên ngoài, sớm đã bị người ta bắt nạt rồi.”
Thẩm Tĩnh hơi sững người, không ngờ ta sẽ nói như vậy.
Dĩ Đường trong mắt đẫm lệ, không nhìn Thẩm Tĩnh, chỉ chăm chăm nhìn Tần Vãn Ca.
“Ngươi nói ngươi là tỷ tỷ của ta, nhưng lại không hỏi mẹ ruột của ngươi ở đâu? Ngươi không muốn nhận bà ấy, phải không?”
7.
Tần Vãn Ca sững người.
Nàng không ngờ Dĩ Đường lại quan tâm đến điều này, càng không ngờ ta sẽ theo xe ngựa của Quốc công phủ về.
Tần Vãn Ca lúc này mới quay đầu, cẩn thận nhìn ta, cúi mình hành lễ. Trông nàng có vẻ yếu đuối, nhưng lại lặng lẽ bướng bỉnh, chỉ cắn môi mà không nói một lời.
Dĩ Đường bướng bỉnh nhìn nàng chằm chằm.
Ta thở dài, nhẹ nhàng nói: “Gọi không được thì không cần miễn cưỡng. Ta là thân mẫu của con, còn Quốc công phu nhân là người nuôi dưỡng con.”
Tình cảm cần được vun đắp dần dần, dù là mẹ con ruột cũng không ngoại lệ.
Tần Vãn Ca vừa biết mình không phải con ruột của Thẩm Tĩnh, lại ngay lập tức gặp ta, không nói được lời nào cũng là điều bình thường.
Ta bế Dĩ Đường lên, thì thầm vào tai nàng: “Nương không phải vẫn có con sao? Sao vừa nhận mẹ ruột lại không nhận nương nữa?”
Ta hiếm khi gần gũi với Dĩ Đường như vậy.
Nước mắt nàng long lanh, lắc đầu.
“Nương, người có bỏ con không?”
Ta thở dài, nói: “Không đâu, sau này mỗi bữa nương vẫn sẽ nấu đồ ngon cho con.”
Dĩ Đường lau nước mắt, ta càng ôm nàng chặt hơn.
Từ khi ta đến, Dĩ Đường ngày nào cũng như một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng, khuôn mặt luôn rạng rỡ với nụ cười tươi.
Ta chưa từng thấy nàng thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Thẩm Tĩnh dường như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ siết chặt tay của Tần Vãn Ca.
Quốc công gia lên tiếng hòa giải, bảo mọi người vào phủ rồi nói chuyện tiếp.
Dĩ Đường có vẻ hơi mệt sau mọi chuyện, ngồi trên bàn ăn cứ gật gà gật gù.
Lẽ ra về đến Quốc công phủ thì nên tắm rửa và thay y phục trước, nhưng nàng cứ nhất định đòi ăn cơm trước rồi mới đi.
Bữa này do đại đầu bếp trong phủ nấu, nhưng nàng lại không hài lòng, ngay cả ta cũng nhăn mày.
Món thịt viên quá ngấy, sườn chua ngọt lại quá ngọt, cơm thì cứng, không hợp với dạ dày của Dĩ Đường.
Nàng chỉ ăn vài miếng rồi mất hứng.
Bữa ăn ở Quốc công phủ luôn yên lặng, ta liền bế nàng về trước.
Thẩm Tĩnh sai người dẫn chúng ta về viện.
Viện của Dĩ Đường nằm ở góc Tây nhất, trong khi viện của Tần Vãn Ca lại ở phía Đông, sát với viện của Thẩm Tĩnh.
Hệ thống giải thích: “Thẩm Tĩnh sợ Tần Vãn Ca suy nghĩ lung tung, nên không đổi viện của nàng. Phủ Quốc công chỉ có viện phía Đông là giống với viện của Tần Vãn Ca, nên Thẩm Tĩnh muốn hai đứa bé làm quen từ từ, rồi mới cho tiếp xúc sau.”
Ta không khỏi nhíu mày.
Thẩm Tĩnh thật sự không thấu hiểu lòng người.
Trẻ con rất nhạy cảm, không nói ra thì Dĩ Đường tất nhiên sẽ nghĩ rằng mẹ ruột không thích mình.