Xuyên Không Yêu Nhầm Tra Nam - Chương 4
12.
“Nếu nàng phụ tá trẫm như trước, trẫm có thể tha cho nữ nhân ngu xuẩn kia một mạng.”
Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Lâm Hạo Trình nổi lên sát tâm với Lý Thúy Thúy.
Thật ra dụng ý ban đầu của hắn là lợi dụng Lý Thúy Thúy phân tán sự chú ý của hoàng hậu.
Ai ngờ nữ nhân đầu óc chỉ có yêu đương kia lại sai lầm cho rằng đây là muốn lập nàng làm hậu, ỷ sủng mà kiêu, đem toàn bộ hậu cung đều trêu chọc một lần.
Lâm Hạo Trình vốn chỉ muốn đối phó phủ Thừa tướng, mà nay lại chọc giận cả triều đình, bây giờ cục diện đã không thể vãn hồi, ngay cả hoàng đế như hắn cũng không thể khống chế.
Hiện giờ chỉ có ban chết Lý Thúy Thúy, mới có thể bình ổn cơn giận của nhiều người.
Coi như là ta đáp ứng, thì có thể như thế nào?
Ta khẽ lắc đầu, “Bệ hạ, nô tỳ chỉ muốn gặp Lý Thúy Thúy một lần, tốt xấu gì chúng ta cũng là từ một nơi tới, theo lý nên tiễn nàng đoạn đường cuối cùng.”
Lâm Hạo Trình nhíu chặt mày, nhìn tôi một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Được, ly rượu độc kia do nàng đưa đi.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Uyển Thanh, trở lại bên cạnh trẫm đi, chúng ta vẫn giống như trước, được không?”
Lúc này đây ta không kháng cự nữa, để mặc cho hắn kéo.
Khuôn mặt đã từng khiến ta động tâm kia, vẫ. giống như lúc trước, chỉ là trong ánh mắt đã trộn lẫn quá nhiều, không con trong suốt.
“Bệ hạ, chúng ta đã không thể như xưa.”
“Uyển Thanh, trẫm đáp ứng nàng, về sau bên người chỉ có một mình nàng, từ nay về sau không bao giờ vào tẩm cung của bất kỳ phi tần nào nữa, được không?”
Hai tay Lâm Hạo Trình vòng qua eo tôi, đáy mắt tràn đầy thâm tình.
Trong một khoảnh khắc, ta dường như thấy bản thân đã trở về quá khứ, ngơ ngác nhìn hắn.
“Uyển Thanh, trong lòng trẫm có quá nhiều thứ, nhưng nữ nhân từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.”
Hơi thở ấm áp phả lên cổ, cảm giác tê dại đánh thức ta.
“Bệ hạ, nô tỳ mấy ngày nay không thể thị tẩm……. “
“Vậy trẫm cũng giống như trước kia, ôm nàng ngủ.”
Ta không cự tuyệt, tùy ý hắn ôm ngang ta, ôn nhu đặt ở trên giường.
Đêm nay, ta ngủ rất ngon lành, trong mơ ta và hắn như đã từng thề non hẹn biển.
Sáng sớm sau khi tỉnh lại, Lâm Hạo Trình đã rời đi, thái giám tổng quản vẻ mặt tươi cười đem rượu độc đưa tới.
“Chúc mừng Mộc Canh Y, hôm nay rốt cuộc nhận được ân sủng. Bệ hạ nói, chỉ cần ngài đem này chén rượu độc đưa đi, trở về liền có thể tấn thăng làm quý nhân, dọn đến ở tại Tàng Kiều Các.”
Trong phòng được lấp đầy bằng vô số ban thưởng, Nghênh Xuân giống như một cô nương ngốc, cười không khép miệng lại được.
Ta không chút sợ hãi nhìn về phía sân, lạnh giọng hỏi: “Ta thân thể không thoải mái, buổi tối lại đi, có thể chứ?”
“Hoàng thượng đoán được Canh Y sẽ nói như vậy, lệnh cho ngài thời gian ba ngày nghỉ ngơi.”
“Được, ta biết rồi.”
Quả nhiên là lòng đế vương vô tình nhất, nói ban chết liền ban chết, hoàn toàn không để ý tình cảm năm xưa.
13.
Ta ở trong viện nhỏ đến ngày thứ ba, chạng vạng mới mang rượu độc đi Tàng Kiều Các.
Đã lâu không ra ngoài, đi trên con đường đá cấn chân, có loại ảo giác phảng phất như đã qua mấy đời.
Đi ngang qua ngự hoa viên, ta nhìn thấy hoàng hậu đang ngắm hoa tán gẫu với huynh trưởng. Nhìn thấy ta, sắc mặt nàng đắc ý nhếch khóe miệng, làm như đang khoe khoang.
Ta gật đầu mỉm cười, bưng rượu độc tiếp tục đi về phía trước.
Lấy tính tình mạnh mẽ háo thắng của hoàng hậu, nếu là ở hiện đại, nhất định là nữ cường nhân có sự nghiệp thành công. Chỉ tiếc nơi này là cổ đại, cuối cùng vẫn là lấy nam tử làm đầu, hoàng gia huyết mạch tôn quý.
Binh lính tuần tra lui tới trong cung, xuất hiện thêm nhiều khuôn mặt lạ, mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Ta bưng rượu độc, chậm rãi đi vào Tàng Kiều Các, nơi này trống vắng giống như là mộ địa, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Đạp lên mảnh vỡ bình hoa, đi vào trong tẩm cung, sau tầng tầng sa trướng, ta nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy cuộn mình lại một góc.
Lý Thúy Thúy gầy đi, trong ánh mắt tràn đầy u ám, đã không còn hào quang như ngày xưa.
Thấy rõ người đến là ta, nàng đột nhiên kích động nhào tới, thanh âm khàn khàn hô:
“Có phải hay không Hạo Trình cho cô tới thả ta ra ngoài?”
“Hắn bảo ta đưa cái này cho cô.”
Tôi đặt độc lên bàn, nhìn nàng run rẩy lùi bước về phía sau.
“Đây là cái gì?”
“Hạc Đỉnh Hồng thượng hạng, đây chính là tình yêu của hắn dành cho cô.”
“Hắn đã từng nói, ta là lễ vật trời ban, hắn coi ta như trân bảo, làm sao có thể muốn giết ta? nhất định là cô, ta biết rồi, cô là người của hoàng hậu!”
Lý Thúy Thúy thì thào tự nói, còn muốn lừa mình dối người.
Chút đồng tình của ta đối với nàng, vào giờ khắc này, đều hóa thành khinh bỉ.
“Lúc trước ta đã nhắc nhở cô, hắn là một tên cặn bã không có trái tim, cô lại không tin, nhất định phải tự tìm đường chết. Kiếp sau đầu thai, nhớ đừng mù quáng vì tình nữa.”
“Không! Tôi không muốn uống!”
Nàng hoảng sợ trốn ra phía sau, thuận tay cầm lấy kéo phòng ngự bên người.
“Lý Thúy Thúy, uống chén rượu độc này, chết không đau đớn. Nếu chậm hơn chút nữa, chỉ sợ cô sẽ sống không bằng chết.”
“Cô tránh ra! Hạo Trình sẽ không giết ta!”
Thấy vậy, ta cũng không vội, ngược lại cầm lấy ghế rơi bên đất ngồi xuống, yên lặng nhìn nàng.
Chúng ta cứ giằng co như vậy, thẳng đến đêm khuya.
Đêm nay lạnh thấu xương, ta buộc chặt áo bông lại sát người, vẫn không thể chống lại cái lạnh, liền đi tới trước tủ quần áo, tùy tiện lấy ra hai cái áo khoác da cừu, một cái tự mình mặc vào, một cái ném cho Lý Thúy Thúy.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Cô không chết, ta không có cách nào phụng mệnh.”
Phanh – -Đúng lúc này, cửa cung bị người một cước đá văng, rất nhiều binh lính tràn vào, bao vây chúng ta.
Hoàng hậu một thân bạch y, khóe mắt có nước mắt, mang theo gió lạnh từ sau đám người đi ra.
Đã là lúc này, Lý Thúy Thuý vẫn chưa thấy rõ hiện thực, lại cầm kéo, đột nhiên đánh về phía hoàng hậu.
“Đều là bởi vì ngươi! Nếu không có ngươi, Hạo Trình có thể lập ta làm hậu!”
Lấy trứng chọi đá, kết quả có thể tưởng tượng được.
Binh lính không cần tốn nhiều sức, liền khống chế được nàng.
Hoàng hậu lấy tư thái của người thắng, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lý Thúy Thúy, lạnh lùng nói:
“Người đâu, đem ả tiện nhân mưu hại Tiên Hoàng này lôi xuống làm người lợn*!”
“Ta không có hại Hạo Trình, ngươi đang vu hãm ta!”
“Bệ hạ chính là bởi vì ngày ngày ngửi được túi thơm ngươi tặng, mới bị độc nhập tâm mạch, chết bất đắc kỉ tử.”
Hoàng hậu tức giận đến toàn thân run rẩy, vung tay lên, giận dữ quát:
“Hiện tại liền chém tay chân nữ nhân này!”
“A, đừng, đừng!”
Trong tiếng kêu thảm thiết chói tai, Lý Thúy Thúy bị chém đứt tay chân, bò trên mặt đất như côn trùng.
Ta không đành lòng nhìn thẳng, dùng màn che chắn.
Nàng nếu nghe lời ta khuyên, sớm uống rượu độc, cũng sẽ không thống khổ bây giờ.
[*“Người lợn” chính là một loại cực hình vô cùng dã man: chém đứt tứ chi, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai để làm điếc, dùng thuốc độc đổ vào họng, sau đó cắt lưỡi, khiến cho nạn nhân mất đi khả năng nói.]
14.
Đêm nay, hoàng hậu gần như điên cuồng tra tấn Lý Thúy Thúy, nhìn nàng bị chặt đứt tay chân, khoét đi hai mắt, ngâm mình trong bình hôi thối.
Ngay cả những binh sĩ kia cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng lại vui vẻ vô cùng.
Đáng thương cho ta không quyền không thế, chỉ có thể đứng ở trong góc, chứng kiến hết thảy.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào Tàng Kiều Các, hoàng hậu tựa như khôi phục một ít lý trí, sửa sang lại một chút y phục bị dính máu, lạnh lùng nói:
“Đem nữ nhân này ném vào trong nhà xí, đừng để cho nàng chết.”
“Tuân mệnh, Hoàng hậu nương nương.”
“Mộc Canh Y, sau này ngươi ở lại bên cạnh bổn cung hầu hạ đi.”
“Vâng, Hoàng hậu nương nương.”
Ta cung kính đi theo.
Ra khỏi Tàng Kiều Các, nhìn bốn phía trắng bệch, lòng ta mới khẳng định Lâm Hạo Trình thật sự chết bất đắc kỉ tử.
Chỉ là nguyên nhân cái chết này, tuyệt đối không phải theo như lời Hoàng hậu nói.
Lấy Lý Thúy Thúy đầu toàn là yêu đương kia, có muốn giết Lâm Hạo Trình, chính mình cũng sẽ đi theo tự tử.
Nghĩ đến nội dung phim truyền hình “Chân Hoàn truyện”, ta mới biết được cái gì gọi là hiện thực so với tiểu thuyết còn cẩu huyết hơn.
Hoàng hậu để cho phi tần duy nhất có con nối dõi trong hậu cung tuẫn táng, chính mình thay thế, trở thành mẫu thân của hoàng tử.
Vào ngày Lâm Hạo Trình hạ táng, tuyên bố buông rèm chấp chính, thẳng đến khi hoàng tử trưởng thành.
Mà ta, lại trở thành cung nữ bên người nàng hầu hạ.
Nàng ấy cũng giống như Lâm Hạo Trình, muốn lợi dụng tri thức của ta phụ tá.
Chỉ tiếc, ta không phải Cẩn Tịch cô cô, không hiểu cái gì là trung thành hộ chủ.
Mùa xuân năm Vĩnh Hòa thứ ba mươi mốt, tháng thứ ba hoàng hậu buông rèm chấp chính, ta mở cửa điện Từ Ninh ra, tự mình nghênh đón Chiến vương.
“Uyển Thanh, em gầy rồi.”
Trong mắt Chiến Vương lộ vẻ ôn nhu, ta làm như không thấy, cung kính hành lễ.
“Hoàng hậu hại chết tiên đế, thỉnh Chiến Vương chấn chỉnh triều cương.”
“Vất vả cho nàng rồi.”
Ta biết hắn đối với ta có ái mộ, nhưng lòng của ta đã sớm vỡ nát, thề không tin tưởng vào tình yêu.
Sau khi Chiến vương đăng cơ, thanh lý dư nghiệt Thừa tướng, ta một thân áo xanh đi vào Dưỡng Tâm điện.
“Bệ hạ, ngài đã như nguyện, nên thực hiện lời hứa lúc trước rồi.”
Hắn ánh mắt phức tạp nhìn ta, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:
“Truyền chỉ! từ hôm nay trở đi, phong Mộc Uyển Thanh làm Thừa tướng đương triều!”
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
(Hết)