Xuyên Không Yêu Nhầm Tra Nam - Chương 3
8.
“Nô tài tội đáng muôn chết, xin bệ hạ tha mạng!”
Đột nhiên một thái giám xông tới, phá hỏng chuyện tốt của Lâm Hạo Trình, hắn bị thị vệ đánh ở trong viện, tiếng gào khóc vang tận mây xanh.
Tiểu viện thường ngày vắng vẻ giờ đây chật kín người, thậm chí còn có vài phi tần nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Ta ngồi ở trong phòng, đờ đẫn thay quần áo, tâm như tro tàn.
Lâm Hạo Trình, đây chính là tình cũ mà hắn nói sao?
Quả nhiên đã tra thì không có điểm mấu chốt, vì đạt được mục đích, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Ngày hôm sau, trong cung đồn đãi ta vì thượng vị, bỏ thuốc mê hoàng đế. Trong nhất thời, tất cả mọi người nhìn thấy ta đều mang theo châm chọc, còn có mấy phi tử chuyên môn đến sân của ta phát tiết.
“Đồ đê tiện, chỉ bằng ngươi, cũng muốn leo lên long sàng, quả thực là si tâm vọng tưởng!”
“Người đâu, đem thứ không biết liêm sỉ này lôi ra ngoài, đánh hai mươi gậy!”
Nữ nhi phủ Uy Viễn Hầu, mới vừa vào cung không đến một tháng, mặc dù được phong quý nhân, nhưng ngay cả bóng Hoàng đế đều chưa gặp được.
Nàng oán hận Lý Thúy Thúy quấn quít lấy hoàng đế, nhưng lại không dám đi gây sự, hôm nay xem như tìm được quả hồng mềm như ta, đem oán khí trong lòng hết thảy phát tiết ra.
Bên ngoài sân của ta đầy người, để răn đe, bọn họ cũng không đóng cửa, mà là để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy bộ dáng ta bị phạt.
Bốp, bốp……
Thái giám chấp hành được người ta mua chuộc, đánh cũng dùng mười phần lực, dù sao cũng là hai mươi gậy, dù đánh nhẹ ta cũng da tróc thịt bong, nửa người dưới không còn tri giác.
Giờ khắc này, ta phảng phất thấy được bà ngoại ở xa xa vẫy tay. Mí mắt dần dần nặng nề, trước khi hoàn toàn ngất đi, ta nhìn thấy thái giám tổng quản vội vàng chạy tới.
Lâm Hạo Trình, ván này ngươi thắng, nhưng ta sẽ không nhận mệnh!……
Tỉnh lại lần nữa, đã là sáu ngày sau.
Lâm Hạo Trình lấy hình tượng khoan hậu nhân từ, phong ta thành Canh Y thấp kém nhất, tùy tiện sắp xếp ở một sân cạnh lãnh cung.
Cung nữ hầu hạ ta, là một nữ hài mới vào cung, tên là Nghênh Xuân.
Đáng mừng chính là, đáy lòng nàng thiện lương, cũng không có bởi vì những ô ngôn uế ngữ bên ngoài kia, mà khinh thường ta, ngược lại tận tâm chiếu cố.
Chỉ là lúc này đây, ta bị thương quá nặng, ở trên giường nằm ròng rã hơn ba tháng mới có thể xuống đất đi lại.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hạo Trình chưa từng xuất hiện.
Ngược lại có mấy phi tần rảnh rỗi, nghe nói ta có thể xuống giường, liền thường đến đây giáo huấn.
Các nàng thích hẹn nhau vừa thưởng thức trà, vừa nhìn ta quy củ đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Thời gian lâu dần, các nàng bắt đầu phiền chán, nhất là thấy ta một chút buồn bực cũng không có, dần dần cũng liền không tới nữa.
Khó có được yên tĩnh, ta ở viện nhỏ, cuối cùng cũng trải qua vài ngày thoải mái.
Trong viện một mảnh yên bình, bên ngoài lại là phân tranh không ngừng.
Nghe nói Lý Thúy Thúy độc chiếm thánh sủng, ngày càng bành trướng. Mấy ngày trước, khi hoàng hậu tổ chức tiệc thưởng hoa, nàng
không mời tự đến, nói năng ẩu tả, đem các cung phi đều quở trách một lần.
Đối với việc này, ta không khỏi bật cười. Loại phương pháp kéo thù hận này, ngoại trừ Lâm Hạo Trình, chỉ sợ khó có người thứ hai có thể nghĩ ra.
Tên cặn bã kia, giỏi nhất là mượn đao giết người, cũng chỉ có Lý Thúy Thúy chỉ biết yêu đương mù quáng này biết nghe theo.
Quả nhiên là lời hay khó khuyên người mù quáng !
9.
Đêm khuya hôm đó, ta nằm trên giường, nhìn sách cũ Nghênh Xuân nhặt về từ đống rác, không nghĩ tới lại khách quý đến.
Người tới mặc áo choàng che mặt, không truyền tin, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nàng tháo túi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt đoan trang khí thế kia.
Ta không nhanh không chậm đứng dậy xuống giường, vừa định cúi người hành lễ, nàng liền đưa tay cho miễn.
“Thân thể ngươi còn chưa dưỡng tốt, miễn lễ đi.”
Chúng ta mặt đối mặt ngồi xuống, hoàng hậu nhíu mày quét nhìn một vòng, cười nói: “Bổn cung thật đúng là bội phục ngươi, hoàn cảnh như vậy, lại vẫn có thể nhịn.”
“Bây giờ nô tỳ không bị ban chết, còn có thể kéo dài hơi tàn, đã là thỏa mãn rồi.”
“Ngươi tận tâm tận lực phụ tá, kết quả đổi lấy kết cục như vậy. Bổn cung và hắn cùng lắm là hôn nhân chính trị, chỉ sợ ngày sau sẽ rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.”
“Phủ Thừa tướng cành lá sum suê, bệ hạ không thể lay động.”
Ta lạnh nhạt cười, trong mắt lộ vẻ chua xót.
Kỳ thật lúc trước, ta cũng giống như Lý Thúy Thúy, từng làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, luôn nghĩ bản thân ở trong lòng Lâm Hạo Trình là sự tồn tại đặc biệt, từng đối với hoàng hậu có nhiều khinh thường.
Chỉ cần nàng đến vương phủ, ta đều lạnh lùng, ném đồ vật giận dỗi.
Khi ấy địa vị hắn còn chưa vững chắc, còn cần quân sư là ta, Lâm Hạo Trình sẽ nhẫn nại nói lời ngon ngọt.
Nhưng cuộc sống không phải tiểu thuyết, Đế vương dã tâm bừng bừng, sẽ không cần một nữ nhân không có bối cảnh, không có gia tộc.
Coi như là ta có tri thức hiện đại, cũng không thể sánh bằng hoàng hậu sau lưng có gia tộc cường đại có thể ổn định triều đình.
Vô tình nhất lòng đế vương, ta là một quân cờ, hoàng hậu là thế, Lý Thúy Thúy cũng vậy.
Mặc kệ chúng ta giãy dụa như thế nào, người thắng cuối cùng, sẽ chỉ là hoàng đế vô tình.
Nhìn thấu những thứ này, ta đã sớm buông bỏ chấp niệm.
Chỉ là hoàng hậu tựa hồ vẫn là không cách nào buông xuống,nàng ánh mắt sắc lạnh cắn răng nói:
“Bổn cung là sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ kia thực hiện được! Hoàng đế muốn lợi dụng Lý Thúy Thúy, đến phân tán quyền lực trong tay bổn cung, bổn cung không cho hắn toại nguyện!”
“Hoàng hậu nương nương, gió muốn thổi cứ mặc cho gió thổi, chúng ta không làm gì được.”
“Mộc Uyển Thanh, ngươi cam nguyện ở trong viện rách nát này lay lắt qua ngày ư, bổn cung nhìn cũng không muốn, hôm nay bổn cung chính là hỏi ngươi một câu, có nguyện ý cùng bổn cung kết thành đồng minh?”
Ta hơi sửng sốt, trầm mặc nhìn hoàng hậu, thật lâu sau đó cười khổ lắc đầu.
“Hoàng hậu nương nương, bây giờ các vị phiên vương đều không ở hoàng thành, hết thảy quyền lực đều ở trong tay bệ hạ, chỉ sợ chuyện ngài tới đây, cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Chúng ta có thể tạo lên sóng gió gì đây? Chỉ sợ cuối cùng đều là vừa đúng tâm nguyện của hắn, chịu tội thay người khác mà thôi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, đúng như lời ta nói.
Phanh – –
Cửa phòng bị người đá văng, đôi mắt Lâm Hạo Trình âm trầm, đánh giá qua lại trên người ta và hoàng hậu.
Một lát sau, hắn thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, ôn nhu nói:
“Hoàng hậu ra là tìm Mộc Canh Y trò chuyện, hại trẫm lo lắng một phen.”
“ Thì ra bệ hạ cũng nhớ rõ còn có Mộc Canh Y nha, thần thiếp còn tưởng rằng ngài đã quên đi người đã hầu hạ ngài nhiều năm này.”
Hoàng hậu cười khẽ, không hề che giấu sự phiền chán trong đáy mắt.
“Hoàng hậu vì chuyện lúc trước mà tức giận với trẫm sao?”
“Ha ha, bệ hạ, loại thủ đoạn hạ dược này, đặt ở trên người người nào, thần thiếp đều sẽ tin. Nhưng nếu là Mộc Uyển Thanh, có một trăm người nói thần thiếp cũng không tin. Nàng đi theo ngài nhiều năm, chịu mệt nhọc, nếu muốn làm chuyện này, đã sớm làm, cần gì phải nhẫn đến bây giờ?”
Trên người Lâm Hạo Trình dâng lên giận dữ cuồn cuộn, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn âm độc. Hắn phất phất tay, ý bảo thái giám phía sau rời đi, một mình đi vào trong nhà.
“Hoàng hậu đây là muốn bất bình vì Mộc Uyển Thanh sao?”
Thanh âm lạnh như băng quanh quẩn trong phòng, làm cho người ta lạnh thấu xương.
Ta chậm rãi đứng dậy, cung kính lui về phía sau, giao vị trí cho hai người ở trung tâm quyền lực.
“Mộc Uyển Thanh, ngươi đối với sự an bài của trẫm không hài lòng sao?”
Lâm Hạo Trình trực tiếp đi tới, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Nô tỳ không dám.”
“Nếu ngươi không oán, tại sao phải cáo trạng với hoàng hậu?”
Ta cúi đầu không nói, hoàng hậu cũng không lên tiếng giải thích, không khí một lần áp lực làm cho người ta không thể hô hấp.
Ngay khi ba người chúng ta giằng co không dứt, ngoài cửa đột nhiên truyền ra thanh âm lo lắng của thái giám.
“Bệ hạ, Lý tiểu thư của Tàng Kiều Các thu dọn đồ đạc, nói muốn rời khỏi hoàng cung!”
10.
“Biết rồi, trẫm đi qua đây.”
Đáy mắt Lâm Hạo Trình hiện lên vẻ không vui, quay đầu nhìn về phía hoàng hậu,
“Thời gian không còn sớm, hoàng hậu nên về cung nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng, bệ hạ.”
Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Hắn cuối cùng vẫn biến thành loại người này.
“Mộc Uyển Thanh, thấy chưa, nếu ngươi muốn sống sót, chỉ có thể kết đồng minh với bổn cung.”
Khóe miệng Hoàng hậu lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi đứng dậy.
Ta biết đây là đang nhắc nhở ta, nếu không kết đồng minh, nàng sẽ giống như vừa rồi, dễ dàng đem họa dẫn tới trên người ta. Tựa như Lâm Hạo Trình, sẽ không tự mình động thủ, mà sẽ mượn đao giết người.
Trong thâm cung sâu thẳm, ta thủy chung chỉ là con kiến hôi mặc cho người ta xâu xé.
Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, dùng yên lặng để đáp lại.
“Ngươi không tin bổn cung có thể thắng?”
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ chỉ là một người đáng thương không nơi nương tựa, bây giờ chỉ muốn bình bình đạm đạm mà sống qua ngày, ngài cần gì phải kéo ta vào vực sâu vạn trượng chứ?”
“Được, Mộc Uyển Thanh, nhớ kỹ lời ngươi nói!”
Ánh mắt Hoàng hậu âm ngoan, vung ống tay áo, sải bước rời đi.
Nghênh Xuân run rẩy đi tới bên cạnh ta, lo lắng nhỏ giọng nói: “Chủ tử, chúng ta về sau có phải hay không không có ngày lành trôi qua?”
“Nghênh Xuân, em tin ta không?”
“Ngài là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ đương nhiên tin tưởng ngài.”
“Vậy em nhịn một chút, nhiều nhất một năm, chúng ta sẽ có ngày lành.”
“Nô tỳ không sợ chịu khổ, chỉ sợ sau này thức ăn của chủ tử sẽ bị cắt xén.”
“Không có việc gì, vừa lúc ta muốn giảm béo.”
Ta cười bảo nàng đi ngủ, còn mình thì ở trong viện, ngắm trăng ngẩn người…….
Cách vài ngày, Lý Thúy Thúy tới.
Nàng gạt mọi người ra, nhạo báng nói:
“Lúc trước nghe cô nói đạo lý rõ ràng, kết quả còn không phải dùng tới thủ đoạn mờ ám trong tiểu thuyết. Bỏ thuốc hoàng đế, uổng công cô nghĩ ra được, hiện tại trong hoàng cung, ngay cả rót nô tỳ thấp kém nhất cũng chê cười cô.”
“Ừ, rất tốt, xem ra ta còn trở thành một người nổi tiếng rồi.”
“A, cô cho rằng đây là thế kỷ 21 sao, dựa vào thị phi để trở thành võng hồng*? Nơi này là hoàng cung, là thời đại phong kiến, loại chuyện này đủ để cho cô cả đời không ngẩng đầu lên được!”
[* võng hồng: người nổi tiếng trên mạng hay hot girl mạng ]
Ta bật cười nâng chén trà lên, lạnh nhạt nói: “Ta trở thành trò cười của mọi người, chẳng lẽ cô không nên cao hứng sao? Như vậy cô có thể bớt đi một người cạnh tranh.”
“Hừ, trong lòng bệ hạ chỉ có một mình ta, những nữ nhân kia cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, ta mới không để bọn họ vào mắt.”
Vừa nói đến Lâm Hạo Trình, trên mặt Lý Thúy Thúy sẽ treo đầy nụ cười, cao ngạo giống như một con khổng tước xòe đuôi.
Nàng thấy ta chỉ mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài.
“Chúng ta đều là nữ nhân, ta có thể cảm nhận được ngươi không thích hoàng đế, lại càng không thích hoàng cung, cho nên ngươi căn bản không có hạ dược hắn, đúng không?”
“Xem ra cô cũng chưa thật sự mù quáng.”
“Ta không phải lag yêu đương mù quáng, ta và chàng là tình yêu đích thực! Thật sự là không thể trao đổi tử tế với cô.”
Lý Thúy Thúy cảm thấy không có cách nào trao đổi với ta, muốn rời đi, nhưng đi tới trước cửa, lại dừng bước.
Nàng do dự một lát, từ trong ngực lấy ra một lệnh bài đưa cho ta.
“Nể tình chúng ta đều là người xuyên không, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”
Ta phức tạp nhìn nàng ấy, thấp giọng nói:
“Cẩn thận Lâm Hạo Trình, hắn tuyệt đối không phải người tốt.”
“ Chàng không phải người yêu của cô, nhưng chàng là của ta.”
“Chúc cô được như ý nguyện.”
11.
Sáng sớm hôm sau, ta còn đang ngủ, liền bị một trận tiếng ồn ào kịch liệt đánh thức.
“Bệ hạ đánh mất lệnh bài tùy thân, lệnh chúng ta tới đây lục soát toàn cung, người ngăn cản, giết không tha!”
Ta khoác áo ngoài, mở cửa ra, chỉ thấy trong viện vây đầy ngự lâm quân mặc áo giáp.
“Lục soát cung thì có thể, nhưng viện nhỏ của ta cũ kỹ, kính xin các vị binh gia lục soát nhẹ nhàng một chút, đừng làm ta về sau không còn chỗ ngủ.”
“Lục soát!”
Binh lính cầm đầu cũng không để ý tới ta, dẫn người trực tiếp xông vào phòng ngủ.
Lục soát một hồi, bọn họ tay trắng mà lui.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Nghênh Xuân kéo tay ta, run rẩy nói:
“Chủ tử, bọn họ rốt cuộc muốn tìm thứ gì? Nô tỳ thấy bọn họ nói là lục soát toàn cung, nhưng cũng chỉ tới chỗ chúng ta, rõ ràng là đang tìm chúng ta gây phiền phức.”
“Không có việc gì, canh giờ còn sớm, em cứ ngủ thêm một lát.”
Ta vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng yên tâm rồi trở lại căn phòng hỗn độn.
Nếu ta đoán không sai, bọn họ muốn tìm chính là khối lệnh bài kia.
Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Lâm Hạo Trình cũng chỉ lợi dụng Lý Thúy Thúy.
Hắn đối với ta đã nổi lên sát ý, xem ra kế hoạch muốn sớm tiến hành.
Ta từ góc tường đào ra lệnh bài tối hôm qua chôn xuống, dùng khăn tay bọc kỹ.
Tính toán thời gian, chờ nô tài dọn dẹp đến gõ cửa, ta làm bộ như ở trong viện hoạt động gân cốt, sau đó cùng hắn sát vai, vụng trộm nhét vào trong tay hắn.
Chúng ta nhìn nhau, khẽ gật đầu, tất cả đều im lặng.
Lâm Hạo Trình à, cuối cùng ngươi vẫn xem thường năng lực của ta.
Có thể nâng đỡ ngươi đến vị trí đó, ta tự nhiên cũng có năng lực nâng đỡ người khác…….
Thời tiết chuyển lạnh, viện nhỏ thiếu than sưởi, ta và Nghênh Xuân chỉ có thể chờ lúc thỉnh an mà sưởi ấm.
Ma ma bên người hoàng hậu thỉnh thoảng tới viện ta vài lần, giả vờ ban ân, chẳng qua là đang thăm dò thái độ của ta.
Ta không muốn liên minh với Hoàng Hậu.
Sau đó, chính bọn họ cũng chán ghét, không muốn lãng phí thời gian nữa, chuyên tâm chống lại Lý Thúy Thúy.
Đoạn thời gian trước, cứ cách vài ngày, Lý Thúy Thúy lại ồn ào muốn rời đi, nhưng đều bị Lâm Hạo Trình tự mình đón về.
Thịnh sủng như thế, tiền triều hậu cung đều biết, ngay cả thái hậu ăn chay niệm Phật trong chùa miếu cũng biết, suốt đêm hồi cung làm chỗ dựa cho hoàng hậu.
Các phi tần hậu cung lần đầu tiên thống nhất chiến tuyến, nhao nhao nhờ gia tộc của mình ra mặt, tạo áp lực cho Hoàng đế, muốn ban chết Lý Thúy Thúy.
Trong lúc nhất thời hậu cung bao phủ trong một mảnh mây đen, hết sức căng thẳng.
Nghênh Xuân mỗi ngày đều sẽ từ bên ngoài mang về một ít tin tức, ta nghe xong, ở trong lòng yên lặng tính toán ngày tháng.
Với tính cách Lâm Hạo Trình, hẳn là rất nhanh sẽ tới.
Quả nhiên, ba ngày sau, hắn một thân thường phục, mặt mang mệt mỏi bước vào viện nhỏ.
“Sao ở đây ngay cả than sưởi cũng không có?”
“Nữ nhân hậu cung, đều dựa vào ân sủng của bệ hạ mà được hưởng tương ứng. Nô tỳ nơi này vắng vẻ, tự nhiên sẽ bị bỏ qua.”
Ta cung kính rót nước nóng cho hắn, giữ khoảng cách xa xa.
“Uyển Thanh, Lý Thúy Thúy kia là bùn nhão không đỡ nổi tường, không bằng nửa phần thông minh của nàng, trẫm thật sự mệt mỏi quá.”
Lâm Hạo Trình đưa tay muốn giữ chặt tôi, lại bị né tránh, đáy mắt nhất thời hiện lên một tầng giận dữ.
“Uyển Thanh, trẫm đã xuống nước tới gặp nàng, nàng phải thức thời!”
Ta đứng tại chỗ, cũng không có thuận theo hắn, mà là trầm giọng hỏi:
“Bệ hạ, ngươi đối với Lý Thúy Thúy động sát ý, đúng không?”