Xuyên Không Yêu Nhầm Tra Nam - Chương 1
1.
Hoàng đế từ Giang Nam mang về một cô gái xuyên không, vừa tiến cung, đã đem Tàng Kiều Các gần Dưỡng Tâm điện nhất ban cho nàng.
Phi tần hậu cung đối với việc này rất không phục, lời ra tiếng vào nhiều ngày, bá quan văn võ dâng thư buộc tội, muốn đuổi nữ tử này ra khỏi hoàng cung.
Nhưng sau khi Hoàng đế lấy ra một bản phương pháp chế tạo xà phòng, mọi người nháy mắt tắt lửa, quay đầu lại khen ngợi nàng đúng là tài nữ bậc nhất, là thần nữ trời ban.
Cứ cách một thời gian, trong Tàng Kiều Các sẽ lại xuất hiện một vài phát minh nhỏ mới mẻ độc đáo cùng những vần thơ ca như múa bút sinh hoa.
Chăn lông giữ ấm, nồi đồng nhúng thịt dê, xi măng gia cố kiến trúc vân vân và mây mây.
Mới đầu Hoàng đế còn có thể hưng trí bừng bừng, mỗi ngày ngủ lại trong Tàng Kiều Các.
Nhưng cùng với những bài thơ như “Thương Tiến Tửu” của Lý Bạch, “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức được nàng ta viết ra, đáy mắt hắn dần dần xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn.
“Uyển Thanh, thứ nàng ta viết đều là những gì nàng đã viết trước kia, chữ cũng không đẹp bằng nàng.”
Hoàng đế nằm nghiêng trên long tháp, phiền não lật lật tập thơ, cuối cùng trực tiếp tiện tay ném xuống đất.
Ta cung kính khom lưng nhặt lên, phủi bụi đất phía trên, đặt lại lên bàn.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cho người chuyển lời, hỏi ngài khi nào sắc phong Lý cô nương, Lễ bộ cùng nội các bên kia đã phái người thúc giục nhiều lần, xin bệ hạ mau chóng ra chiếu sắc phong.”
“Uyển Thanh, đã nhiều năm như vậy, tính tình nàng vẫn bướng bỉnh. Chỉ cần nàng hướng trẫm phục tùng, Tàng Kiều Các cùng phi vị vẫn là của nàng.”
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên một chút nghiền ngẫm, đưa tay giữ chặt cổ tay ta, thuận thế kéo ta vào lồng ngực.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ ta, mềm mại tê dại, bùng lên một mảnh gợn sóng mập mờ.
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ mặt đỏ tim đập, nai con chạy loạn. Nhưng khi biết rõ nam nhân này chỉ là giả nhân giả nghĩa, vô cùng đê tiện, ta đã sớm tâm như tro tàn, khoá lại trái tim vì hắn mà đập loạn.
“Bệ hạ, nô tỳ không dám.”
Hắn giữ ta rất chặt, giống như lồng giam kiên cố, làm cho người ta không thể động đậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh sợ của thái giám: “Ai da, Lý cô nương, nơi này là tẩm cung của bệ ha, ngài không thể tự ý xông vào!”
“Các ngươi chẳng lẽ không có lòng tự trọng sao, cả ngày khúm na khúm núm, không thể sống vì chính mình?”
Rầm – –
Cửa lớn bị người ta đẩy ra, Lý Thúy Thúy mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen sải bước đi tới.
Nàng nhìn thấy ta được hoàng đế ôm vào trong ngực, sắc mặt nhất thời trắng bệch, sững sờ tại chỗ.
“Thúy Thúy, sao nàng lại tới đây? Lại nghĩ ra cái gì mới mẻ độc đáo sao?”
Hoàng đế buông ta ra, cười khanh khách vẫy vẫy tay với nàng.
“Làm mất nhã hứng của bệ hạ rồi, ta đi đây.”
Lý Thúy Thúy hung hăn nhìn về phía ta, xoay người rời đi.
“Thúy Thúy, đừng tức giận, nàng chỉ là một tỳ nữ mà thôi.”
Hoàng đế dảo bước đuổi theo, nhìn như tình thâm ý nặng, nhưng đáy mắt lại tràn ngập không kiên nhẫn cùng chán ghét.
Không đến một khắc, Lý Thúy Thúy đã bị dỗ vui, rạng rỡ kéo Hoàng đế trở về.
Khi đi ngang qua ta còn cố ý hất cằm, lấy tư thái người chiến thắng nói: “Là phụ nữ thì nên có lòng tự trọng, đừng mưu tính lấy thứ không thuộc về mình.”
“Lý cô nương nói rất đúng.”
Ta mỉm cười, khom người rời khỏi tẩm cung, còn ân cần vì bọn họ đóng cửa phòng lại.
Đáng thương, lại là một kẻ chỉ biết yêu đương mù quáng.
2.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, ta cùng các cung nhân đã bưng dụng cụ rửa mặt tới, yên lặng chờ ở trước Dưỡng Tâm điện.
“Uyển Thanh cô cô, canh giờ đã qua, nếu không đánh thức bệ hạ, e là sẽ lỡ giờ thượng triều. Bằng không, người đi……”
Thái giám tổng quản cẩn thận ngẩng đầu, thấy ta mắt nhìn phía trước không trả lời, không khỏi cong khóe môi.
Đúng lúc này, trong tẩm điện rốt cục truyền đến tiếng động rất nhỏ. Cẩn thận nghe, là tiếng nũng nịu oán trách của Lý Thúy Thúy.
“Lạc Lạc, tình yêu, ngứa……”
“Hừ, chờ đến hạ triều, trẫm lại trở về từ từ trừng phạt nàng!”
“Uyển Thanh, thay quần áo rửa mặt!”
“Vâng, bệ hạ.”
Hoàng đế mười phần uy lực, lớn tiếng truyền ta vào, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bưng khay đi theo phía sau ta.
Trong tẩm điện, trong không khí tản ra mùi sau khi hoan ái, làm cho người ta khó chịu.
Ta cố nén khó chịu, nhận lấy chậu nước từ trong tay thái giám, khom người gật đầu đi vào nội điện.
“Bệ hạ, ở quê nhà của thần thiếp, đi làm năm ngày nghỉ hai ngày, mỗi ngày làm việc không vượt qua tám tiếng, ngài hẳn là cũng nên ban hành chế độ như vậy. Mỗi ngày thần kinh đều làm việc căng thẳng, chẳng lẽ không mệt mỏi sao?”
Lý Thúy Thúy mềm mại nằm ở trong lòng Hoàng đế, trắng nõn như ngó sen, chủ động ngẩng đầu hôn tới.
Hai người bọn họ từ vừa mới bắt đầu hôn môi, dần dần biến thành gặm cắn, đem ta coi như không khí.
Hoàng đế mặc dù ở phương diện tình cảm rất cặn bã, nhưng cũng coi như là một minh quân liêm chính.
Nhưng bây giờ chẳng qua là bị nữ nhân trêu chọc hai cái, liền quên hết tất cả, như sói đói vồ mồi, đảo khách thành chủ, tư thế như chuẩn bị tái chiến ba trăm hiệp.
Lý Thúy Thúy mở cặp mắt hồ ly kia ra, khiêu khích nhìn về phía ta.
Ta đã sớm qua tuổi đáp lại loại hành vi ấu trĩ này, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, bình tĩnh như nước.
Không nhận được đáp án như mong muốn, nàng ta có vẻ không vui, tăng cường độ gặm cắn.
Cốc cốc, cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo canh giờ, một luồng ánh mặt trời chiếu vào, cuối cùng một canh giờ nữa cũng qua.
Ta ôm quyền hành lễ, trầm giọng nói: “Bệ hạ, thời gian thượng triều đã qua.”
“Cái gì! ”
Hoàng đế nhất thời cả kinh, dùng sức đẩy Lý Thúy Thúy ra.
“Mộc Uyển Thanh! Đã trễ thế này, sao ngươi không nói cho trẫm? Tự mình đi Thận Hình ti lĩnh phạt!”
“Vâng.”
Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, ta đi nhanh về phía Thận Hình ti.
Năm mươi gậy.
Trong quá trình nhận phạt hôn mê bất tỉnh một lần, lúc được khiêng về, đã gần tới hoàng hôn.
Ta ghé vào trên giường gỗ khô cứng, híp mắt giả bộ ngủ.
Cửa vang lên thanh âm của vị khách không mời mà đến:
“Chậc chậc, thật đúng là thảm nha. Mộc Uyển Thanh, mặc kệ bệ hạ đối với ngươi đặc biệt như thế nào, cuối cùng vẫn là đối đãi với ngươi như một tỳ nữ, cần gì phải mua dây buộc mình chứ? Vẫn là sớm xuất cung, tìm một nam nhân tốt gả đi.”
“Tạ ơn Lý cô nương nhắc nhở.”
“Hừ, nghe lời ta khuyên thì mới có thể ăn no mặc ấm, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.”
“Lý cô nương đã tâm thiện như vậy, không bằng giúp ta xin bệ hạ hạ chỉ cho ta xuất cung đi.”
Ta mở to mắt, thái độ thành khẩn nhìn về phía Lý Thúy Thúy. Nhưng dường như nàng ấy không đọc được ánh mắt của ta, ngược lại căm tức đập cửa rời đi.
Phanh – –
Tiếng vang kịch liệt, mạnh đến cửa phòng lung lay như sắp đổ, rung lắc thật lâu.
Thật vất vả mới dừng lại, nhưng khách nhân lại không cho ta cơ hội thở dốc. Cửa phòng lại bị đẩy ra, một mỹ nhân ăn mặc hoa lệ, đầu đeo trâm vàng đuôi phượng chậm rãi đi vào.
Nàng nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, liếc mắt nhìn, thấp giọng than nhẹ.
“Lòng Hoàng đế, sao lại độc ác như vậy? Lúc trước hắn cũng vì cô, mà……”
“Hoàng hậu nương nương, chuyện lỗ mãng thời niên thiếu, đừng nhắc lại, tránh làm bẩn tai mọi người.”
3.
“Uyển Thanh, năm đó tính tình cô cũng không dễ dàng để cho người ta bắt nạt như vậy.”
Hoàng hậu mỉm cười ngồi đối diện, nâng chén trà lên nhìn thoáng qua, rồi lại buông xuống.
Cũng đúng, uống quen trà Long Tỉnh thượng phẩm, sao có thể hạ mình uống loại trà dân dã này của ta?
“Uyển Thanh, cô cảm thấy Lý Thúy Thúy này thế nào?”
Ta mím môi, không trả lời.
Nàng cũng không giận, tiếp tục nói: “Thi từ của nàng, mấy năm trước, cô đều đã viết qua. Bây giờ nàng ta viết lại, thật nhàm chán.”
“Theo bổn cung thấy, nữ nhân này nhìn như thông minh, kì thực bụng không có nửa phần mực nước, kém xa cô, có lẽ rất nhanh sẽ bị hoàng đế chán ghét.”
“Lý cô nương cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ, sau khi vô dụng, sẽ giống như nô tỳ, địa vị của Hoàng hậu nương nương không ai có thể lay chuyển.”
“Uyển Thanh, ngươi có biết vì sao Hoàng đế lại chậm chạp không cho Lý Thúy Thúy một phẩm vị không?”
Hoàng hậu chuyển đề tài, đôi mắt âm trầm nhìn về phía ta.
Trầm tư một lát, ta nói đùa: “Chẳng lẽ nàng và nô tỳ giống nhau, cũng muốn một đời một kiếp một đôi?”
“Không sai. Nàng muốn Hoàng đế giải tán hậu cung, lập nàng làm hậu.”
Ha – –
Hai người chúng tôi nở nụ cười, nhìn nhau, rồi lại mang theo bi thương vô tận.
Vậy ra cuối cùng nàng cũng không thể như mong muốn, thất bại thảm hại.
“Uyển Thanh, ngươi và bổn cung chỉ là quân cờ trong tay hắn. Nếu không có năng lực, sau này chỉ sợ đều là cô hồn vô chủ trên Loạn Táng Cương.”
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, để lại một ánh mắt thần bí khó lường, sau đó đẩy cửa rời đi.
Trong phòng lạnh thấu xương thấu tim, chuyện cũ dâng trào, lòng ta lại như nước đọng, ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể chảy xuống.
Bảy năm trước, ta xuyên đến nơi này, gặp Lâm Hạo Trình lúc còn chưa xưng đế.
Hắn mắt ngọc mày ngài, dáng người cực phẩm, làm cho người ta nhìn qua khó có thể quên.
Ta cho rằng mình sẽ giống như nữ chính trong tiểu thuyết, dùng tình cảm chân thành để thu phục nam chính, phụ tá hắn xưng đế, sau đó một đời một kiếp một đôi người, từ đó bạch đầu giai lão.
Nhưng sự thật lại là, ta lấy thân phận nha hoàn thiếp thân, tận tâm hầu hạ hắn, vì hắn mà lập mưu lót đường.
Sau khi đạt được đế vị, hắn đầu tiên là hướng phủ Thừa tướng cầu thân, cưới trưởng nữ làm hậu.
Sau đó không đến nửa tháng, lại lập nữ nhi nhà Hộ quốc tướng quân làm Quý phi, nhà Nội các đại học sĩ làm Lệ phi, đưa vô số tiểu thi gia quyến nhà quan viên vào hậu cung, để củng cố quyền lực của hắn ở trong triều.
Ta giống như là bộ quần áo cũ của hắn, tùy ý ném ở trong vương phủ cũ tự sinh tự diệt.
Cho đến khi người bên cạnh hắn hầu hạ khó chịu, hắn mới nhớ tới ta, sai người đón ta vào cung.
Lâm Hạo Trình mặc long bào, thâm tình nói với ta:
“Uyển Thanh, nàng thân phận không rõ, trẫm chỉ có thể trước tiên phong nàng làm Canh Y. Nhưng như vậy, trẫm liền không cách nào cùng nàng mỗi ngày gặp mặt, không bằng nàng giống như trước kia, ở bên cạnh trẫm làm thiếp thân cung nữ, được không?”
Ta biết rõ trong lòng hắn không yêu ta, chỉ là lợi dụng phương pháp trị quốc của các thời đại trong đầu ta.
Nhưng coi như nhìn thấu, thì có thể như thế nào?
Ta chỉ là một người bình thường xuyên qua, không có hệ thống hỗ trợ, cũng không có bàn tay vàng, chỉ có thể cung kính tiếp chỉ, trở thành cung nữ thiếp thân của hoàng đế.
Ăn uống sinh hoạt thường ngày của hắn, toàn bộ do ta hầu hạ.
Nhưng nếu hắn muốn tìm thượng sách, muốn ta hiến kế, ta chính là hỏi một không biết ba.
Có lẽ là thấy ta đã không còn tác dụng, Lâm Hạo Trình mới muốn cải trang vi hành, tìm một người xuyên không khác phụ tá.
Chỉ tiếc, hắn mặc dù tìm được Lý Thúy Thúy, nhưng đối phương lại không có tài năng như hắn cần.
Mấy ngày nay, hoàng đế tiếp thu ý kiến của Lý Thúy Thúy, ở trong kinh thành mở học đường cho nữ tử, ban hành chính sách bảo hiểm y tế.
Vốn là muốn tạo dựng uy tín, mang lại lợi ích cho dân chúng, không ngờ lại biến khéo thành vụng.