Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam - Chương 6
Sau một hồi lâu, vẫn không có ai đáp lại.
“Đang đợi đám binh sĩ thảo nguyên của ngươi sao?” Ta cười, lấy ra một cây cung dài, đứng cách nàng ta không xa nói nhỏ.
“Ngươi, ngươi đều biết rồi!” Sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi.
“Tất nhiên ta biết, bởi vì, người liên lạc với ngươi từ trước đến nay đều là ta.” Ta cười nói, kéo căng cây cung dài trong tay, mũi tên nhắm vào khuôn mặt tái nhợt của An Bình.
Ta nói: “Chỉ bằng mấy tên gián điệp mà ngươi mang đến, cũng muốn nội ứng ngoại hợp nuốt trọn thành trì.
“Ngay từ tháng đầu tiên ngươi cài cắm chúng vào, những người đó đã bị ta nhổ sạch.
“Còn bản đồ phòng thủ thành trì mà ngươi vất vả lắm mới đánh cắp được, cũng nằm trong tay ta, kỵ binh thảo nguyên của ngươi chưa bao giờ nhận được tín hiệu, hôm nay càng không có ai đến cứu ngươi.”
“Tại sao!” An Bình hét lên.
Ta búng ngón tay, một mũi tên lông vũ ngay lập tức xuyên thủng bụng dưới của nàng ta.
Đó là nơi Sở Du bị thương đầu tiên.
“Bởi vì ta là người rất hay thù dai, lại rất xấu xa, thích nhất là nhìn người ta từ lúc huy hoàng nhất rơi xuống địa ngục.” Nói xong, ta nhắm một mắt, nhắm vào bắp chân nàng ta.
Trước đây, Sở Du bị nàng ta đẩy xuống hồ, làm hỏng một đôi chân.
Một tiếng hét thảm nữa vang lên, ta kéo căng cung, một lần nữa nhắm vào nàng ta.
Hôm nay tinh thần ta đặc biệt tốt, không nhịn được cong môi, trong miệng thổi khí bắt chước âm thanh của mũi tên: “Vút——phụp——”
An Bình run rẩy trong gió, toàn thân đầy máu, bò lết trên mặt đất, gào lên với ta: “Ngươi giết ta đi, ngươi trực tiếp giết ta đi.”
“Ta sẽ giết ngươi, ngươi có thể chờ.”
Trước đó, ta phải đòi lại món nợ mà ta bị thiếu.
…
Cuối cùng, An Bình trúng bốn mươi hai mũi tên bị kéo đi, nàng ta bị ném vào đại lao, kêu thảm thiết mấy canh giờ rồi tắt thở.
Mọi người lúc này mới phát hiện ra, vị đế vương vĩ đại của họ từ đầu đến cuối lại không nói một lời.
Nhìn lại, Tiêu Dục ngã gục trên mặt đất, cả người trở nên vô tri vô giác.
Tất cả mọi người đều biết, đương kim thánh thượng là vì bị phi tần yêu thíchám sát phản bội dẫn đến tức giận công tâm sinh bệnh nặng.
Lúc đầu, hắn vẫn có thể phát ra một số âm thanh.
Hắn cố gắng cầu xin ta cứu hắn, ta chỉ cười ngồi bên cạnh thưởng trà.
Trong thời gian này, Thái hậu đã đến một lần.
Sau khi xác nhận Tiêu Dục đã là phế nhân, bà ta không hề che giấu sự chán ghét trên mặt, bịt mũi bỏ đi.
Tiêu Dục vốn cố gắng há miệng muốn gọi bà ta dừng lại.
Chỉ vì ngẩng cổ tiễn đưa bóng lưng vội vã rời đi của bà ta.
Sau ngày đó, hắn liền không thể mở miệng nữa.
Nhưng quốc gia không thể một ngày không có quân chủ.
Cho nên khi ta đưa Cửu hoàng tử lưu lạc dân gian về, Tiêu Dục trợn to mắt, thần sắc hắn vô cùng phẫn nộ.
“Phụ mẫu yêu thương con cái thì sẽ tính kế lâu dài cho con cái, tiên hoàng lúc trước vì bảo vệ Cửu hoàng tử, đã phải hao tâm tổn trí, ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới liên lạc được với bên này.” Ta nói, vừa nói vừa đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù trên mặt Tiêu Dục.
“Tất nhiên, cũng có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái, thái hậu vì muốn lấy lòng tân đế, cảm thấy chàng ở trong cung này vẫn quá chướng mắt, cho nên đề nghị để chàng dọn ra ngoài.”
Lần này, Tiêu Dục không còn giãy giụa nữa, động tác run rẩy của hắn dừng lại, ánh sáng trong mắt biến thành một vũng nước chết, hắn cứ bình tĩnh nhìn ta như vậy, rất lâu sau mới nhắm mắt lại, một giọt nước mắt cứ thế lăn xuống.
Ta lại cười bảo hắn hãy yên tâm: “Ta chỉ lấy lại phần của ta thôi, còn lại ta không tham lam.”
Ví dụ như ta và Sở Du từng cứu mạng hắn, giờ hắn trả lại cơ thể khỏe mạnh cũng không quá đáng.
Ví dụ như giang sơn mà ta tranh thủ cho hắn, hắn cũng nên trả lại nguyên vẹn.
Hắn không thể giữ lời thề của mình, làm tổn thương Sở Du chân thành vì hắn, lại đẩy xa Tiêu Thận kính trọng hắn.
Giờ đây chỉ còn một mình, tất cả đều là đáng đời.
Từ đâu đến, liền trở về nơi đó đi.
Tiêu Dục bị đưa về phủ thái tử trước đây, nơi này đã sớm hoang tàn, trở thành một đống đổ nát.
Tân đế hạ lệnh, để hắn bị giam lỏng ở đây, không có chiếu lệnh không được ra ngoài.
Ta phụ trách đưa người đi, trước khi chia tay, ta nói với hắn sự thật cuối cùng: “An Bình lúc trước không phải vì ngươi mà cầu xin đi hòa thân, mà là nàng ta đã phải lòng vương tử thảo nguyên, hai người đã sớm tình đầu ý hợp, không liên quan gì đến ngươi.”
Tiêu Dục lặng lẽ lắng nghe, không có phản ứng gì.
Chỉ là khi ta nhấc chân rời đi, ánh mắt hắn dõi theo, trên mặt hắn là vẻ buồn bã và hối hận.
“Không cần gặp lại nữa, Tiêu Dục.” Ta nói, vừa nói vừa quay người ra khỏi cửa.
“Xin lỗi.” Khi cánh cửa đóng lại, ta như nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của hắn.
Khi quay người lại, ta đụng phải người mà ta đã đoán trước.
Là Tiêu Thận tiều tụy.
Giờ đây hắn ta chấp nhất vào việc cầu tiên hỏi đạo, nhiều lần tìm đến cái chết, nhưng lại được người cứu về.
Hắn ta cố ý đến tìm ta.
Gặp lại lần nữa, Tiêu Thận đứng trước mặt ta, ánh mắt nhìn ta chăm chú.
Hắn ta nói: “Ta biết thế nào là công lược rồi, Cố Dung Duyệt, các ngươi tiếp cận chúng ta, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.”
“Đúng là như vậy.” Ta nhún vai, không phủ nhận.
Chỉ là Sở Du…
Ta lại nhớ đến ngày đó, ánh mắt Sở Du nhìn ta lấp lánh ánh sao. Nàng nói: “Duyệt Duyệt, Tiêu Thận thật lòng yêu ta, ta muốn vì chàng mà ở lại đây.”
Nghe xong lời ta nói, cả người Tiêu Thận như được thắp sáng trở lại, một tia hy vọng dâng lên trên mặt hắn ta.
“Ta biết, nếu bản thân người đó nguyện ý, có thể đổi một lần cơ hội quay về với hệ thống.” Hắn nhìn ta, cẩn thận mở lời.
Ta gật đầu trong ánh mắt đầy hy vọng của hắn: “Đương nhiên.”
“Chỉ là—” Ta chuyển giọng, trên mặt nở nụ cười: “Nàng chỉ từng muốn vì ngươi mà ở lại, cái từng đó là bao lâu trước đây, ngươi đã nghĩ tới chưa?”
“Từ khi nàng quyết định nhảy lầu, đã định trước sẽ không bao giờ quay lại nữa, ngươi biết vì sao không? Bởi vì—ngươi, không, xứng.”
Ta nói từng chữ một, không thèm để ý đến Tiêu Thận bị đả kích đến mất hồn mất vía, tâm trạng vui vẻ rời đi.
Không lâu sau, ta nghe nói Hiền vương gia lại nhảy xuống sông, hắn vẫn không từ bỏ ý định, muốn đến dị giới tìm vương phi của mình.
Chỉ là lần này, hắn không may mắn được người cứu, khi phát hiện ra hắn, hắn đã thối rữa.
Nguyện những tiểu cô nương đang yêu đương trên thế gian hãy ghi nhớ: Nam nhân thối rữa thì không nên muốn.
Sau khi mọi chuyện kết thúc,
Ta đốt chậu than trong một mật thất.
Với thân thể hiện tại của ta, ta sẽ chết rất nhanh.
Khi nhắm mắt lại, trước mắt ta hiện lên hình ảnh khi ta đến dị giới. Lúc đó bốn người chúng ta thường ở bên nhau, ngày đẹp thưởng hoa, đêm trăng thổi sáo.
Những người trong hình ảnh dù là thật lòng hay giả dối thì cũng luôn cười rất vui vẻ.
…
Trước khi chết, ta lại đột nhiên mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng, ra lệnh cho ám vệ bên ngoài.
“Có cơ hội… nhất định phải đánh thái hậu một trận… phỉ … mụ già chết tiệt… dám tìm ta gây chuyện…”
Ta trợn mắt lăn đùng ra chết.
12.
Giống như chỉ là một giấc mơ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.
*Về hiện đại rùi nên đổi xưng hô hiện đại nha
Chỉ cần duỗi lưng một cái, Sở Du nghe tiếng động đã gần như sắp dí cả mặt vào trán tôi.
“Duyệt Duyệt bảo bối, cậu tỉnh rồi.” Cô ấy ngốc nghếch cười với tôi, nhưng ánh mắt lại né tránh đầy chột dạ.
Tôi yên lặng đứng dậy từ trên giường, bắt đầu hoạt động tay chân.
Sở Du thấy vậy liên tục lùi lại, nụ cười gượng gạo: “Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói, có thể thương lượng, thật sự còn có thể thương lượng!”
Nhưng tôi không để ý đến cô ấy, xông lên túm lấy người ném xuống thảm.
“Nói, còn làm não tàn nữa không?!” Tôi đè lên người cô ấy, hận không thể chọc ngón tay thẳng vào đầu cô ấy.
“Hu hu hu tớ sai rồi tớ sẽ không bao giờ làm chó cho nam nhân nữa.” Sở Du ôm mặt khóc thút thít.
Một lúc sau, cô ấy lại thò đầu thò cổ lại gần: “Duyệt Duyệt, cậu thật sự đi xử lý bọn họ rồi à?”
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Gần như vậy.”
“Ồ…” Giọng Sở Du buồn buồn, không biết đang nghĩ gì.
Điều này không quan trọng, chỉ cần cô ấy dám nói ra nửa câu thương xót nam nhân, cái tát của tôi sẽ lập tức bay đến mặt cô ấy.
Nhưng cô ấy không có thời gian thương xót nam nhân, Sở Du có một phát hiện kích động hơn: “Hệ thống cho tiền rồi, tài khoản chung của chúng ta tăng thêm ba mươi triệu!”
Sở Du vui mừng khôn xiết nhưng tôi lại sa sầm mặt xuống.
“Chỉ có ba mươi triệu thôi sao, làm việc quần quật như vậy mà chỉ được ba mươi triệu thôi sao?!”
“Ê tớ thấy ba mươi triệu có vẻ đủ rồi… Bảo bối cậu định đi đâu vậy!”
“Đi tính sổ với hệ thống.”
“Ting——”
“Lại được ba mươi triệu nữa rồi!” Sở Du reo lên.
Gần đủ rồi, tôi nghĩ trong lòng.
Nhìn nụ cười phấn khích của Sở Du, cảm giác chân thực về sự sống cuối cùng cũng trở về trọn vẹn.
Tôi nhìn ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nghĩ rằng những ngày sau này, ngày nào cũng sẽ tươi sáng rực rỡ.
-HẾT-