Xuyên Không Thành Mẹ Tổng Tài - Chương 4
15
Tôi tò mò dán người vào góc cầu thang liếc nhìn xuống dưới.
Phát hiện hắn đang nói chuyện với bác sĩ.
Hắn và bác sĩ ngồi trên sofa dưới lầu.
Bác sĩ lấy từ hộp thuốc ra một chai lọ trắng rồi đưa cho Tiết Cẩn Hành: “Thêm một chút thuốc an thần rồi cho cô ấy uống cùng. Nếu không ổn thì tăng liều lượng.”
Tôi hoảng sợ đứng chết trân tại chỗ.
Trong truyện, Tiết Cẩn Hành không chỉ là một tên đàn ông trăng hoa mà còn độc ác. Hắn chắc chắn đã biết tôi đang lừa hắn nên mới nhờ bác sĩ mua thuốc để hạ độc tôi.
Hắn muốn âm thầm hạ độc tôi mà không ai hay biết.
Không được, tôi không thể ở đây thêm một giây nào nữa, không thể xuống lầu, tôi đành quay về phòng, buộc quần áo lại thành dây để nhảy qua cửa sổ trốn đi.
Chân vừa bước đi, bác sĩ hỏi Tiết Cẩn Hành:
“Lần này phu nhân phát bệnh, cô ấy đã tự tạo cho mình thân phận gì?”
Tiết Cẩn Hành đáp: “Có vẻ là nữ minh tinh.”
Bác sĩ thở dài: “Lần trước là kẻ trộm, lần này là nữ minh tinh. Kẻ trộm còn đỡ hơn, cô ấy chỉ lấy đồ trong nhà, nhưng nữ minh tinh thì hoạt động tâm lý chắc chắn sẽ nhiều hơn, có khi còn sinh hoang tưởng bị hại nữa. Anh cố gắng thuận theo cô ấy, đừng kích thích, thuốc an thần cũng phải tăng liều.”
Tiết Cẩn Hành gật đầu bất lực: “Lần này cô ấy nghĩ nhiều hơn trước thật, thần kinh cũng rối loạn hơn. Tôi sợ cô ấy nửa đêm lại đi diễn vai gì đó nên mỗi đêm đều ở bên cạnh cô ấy.”
“Thành thật mà nói, Tiết tiên sinh, lần này tôi cũng không biết khi nào phu nhân mới hồi phục. Lần trước kéo dài nửa tháng, lần này chắc cũng không lâu đâu.” Bác sĩ nhấc hộp thuốc lên chuẩn bị rời đi, “Thuốc tuần này tôi đã kê sẵn, nhớ cho cô ấy uống đúng giờ. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, anh hãy liên hệ với tôi.”
Lúc này, tôi đã quay lại phòng.
Tôi khóa trái cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ để ước lượng độ cao.
May mà chỉ là tầng ba, không quá cao, dù có ngã cũng không chết được.
Tôi nhảy lên cửa sổ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng của Tiết Cẩn Hành vọng từ ngoài vào: “Ban ngày ban mặt mà em khóa cửa làm gì?”
Tôi không dám trả lời.
Hắn có chìa khóa phòng, tôi phải tranh thủ lúc hắn đi lấy chìa khóa mà chạy trốn.
Hắn muốn hại chết tôi.
Tiếng của Tiết Cẩn Hành ngoài cửa trở nên gấp gáp: “Em không sao chứ?”
Tiết Cẩn Hành gọi tên tôi đầy lo lắng: “Lâm Uẩn Vân.”
Tôi cứng đờ giữa chừng khi chuẩn bị nhảy xuống.
Sao hắn biết tên thật của tôi ngoài đời?
Đầu tôi đau nhói.
Như thể có hàng nghìn chiếc búa đang gõ vào thần kinh của tôi.
Tiết Cẩn Hành gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Hắn càng gọi, đầu tôi càng đau.
Trong đầu tôi vang lên tiếng gầm rú trầm thấp, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, trong khoảnh khắc, nhiều mảnh ký ức chồng lên nhau hiện ra trong đầu tôi.
Bất chợt, mọi ký ức dồn dập ùa về.
Tôi nhớ ra rồi.
16
Tiết Cẩn Hành là chồng tôi.
Tôi mắc chứng hoang tưởng.
Mỗi khoảng thời gian tôi lại tự xây dựng cho mình và những người khác một thân phận mới.
Lần này, tôi đã biến Tiết Cẩn Hành thành một tên đàn ông trăng hoa trong truyện! Tôi còn biến hắn thành con của mình nữa!
Hắn đã luôn đóng kịch cùng tôi, đối mặt với một người như tôi, chắc hắn đã mệt mỏi lắm rồi nhỉ?
Tôi đột nhiên nghĩ đến Tô Diệu Diệu.
Bảo tôi có bệnh cũng đúng, trong lúc bệnh phát tôi còn tự tay giải quyết một tình địch mà, tôi bật cười.
Tôi trèo xuống khỏi cửa sổ, bước nhanh ra mở cửa phòng.
Tiết Cẩn Hành đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng, hắn nắm lấy vai tôi, giọng nói run rẩy: “Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhào vào lòng hắn, hai tay vòng qua eo hắn: “Ông xã, em nhớ ra rồi.”
“Xin lỗi.”
“Lần này lại gây phiền phức cho anh nữa rồi.”
Tôi đột nhiên thấy mũi cay cay.
Tôi và Tiết Cẩn Hành quen nhau từ thời cấp ba.
Khi ấy tôi không biết Tiết Cẩn Hành là thiếu gia của nhà họ Tiết, hắn học giỏi, tính cách điềm đạm, nhã nhặn, là đứa con xuất sắc trong mắt thầy cô và bạn bè. Còn tôi chỉ là một đứa hư hỏng trong mắt người khác.
Cha mẹ tôi ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, khiến tôi trở nên lầm lì kỳ quái, bản chất thì ích kỷ và méo mó.
Hồi cấp ba, thấy Tiết Cẩn Hành đẹp trai, tôi liền trêu ghẹo hắn, theo đuổi hắn cho đến khi hắn đổ rồi lại đá hắn.
Ngày chia tay, nước mắt chảy dài trên gương mặt hắn, hốc mắt hắn đỏ hoe, giọng run rẩy đầy bất lực khi nắm lấy vạt áo tôi: “Không thích tôi, tại sao còn trêu chọc tôi?”
Tôi hất tay hắn ra, trả lời “chơi cho vui thôi” rồi bỏ đi.
Lần tiếp theo gặp lại là ở đại học.
Hắn đã âm thầm sửa nguyện vọng để vào cùng trường với tôi. Cũng năm đó, cha mẹ tôi ly hôn, không ai muốn nhận tôi.
Lúc tôi tệ hại và thất vọng nhất, Tiết Cẩn Hành vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tình cảm hắn dành cho tôi vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Hắn như một con cún nhỏ tội nghiệp theo sau tôi, mặc tôi đánh đập, mắng mỏ, hắn cũng không giận, cứ để tôi trút giận lên hắn.
Tôi hỏi hắn: “Anh không hận em sao?”
Hắn đáp: “Ký ức về em quá rực rỡ, những kỷ niệm ấy khiến tôi mê đắm, không thể nào quên được.”
Vì gia đình không trọn vẹn, tôi chẳng tin vào tình yêu, cũng chẳng đáp lại hắn.
Sau này ra đời, tôi làm phục vụ ở quán bar thì gặp lại Tiết Cẩn Hành, tôi bị người khác trêu ghẹo, hắn liều mình xông vào đánh nhau, bị thương đầy mình.
Sau khi tan ca, hắn lặng lẽ đi theo bảo vệ tôi về nhà.
Năm 25 tuổi, hắn cầm nhẫn cầu hôn tôi, tôi không nói gì.
Hắn quỳ xuống, chân chống đất: “Nếu em thấy chiếc nhẫn này không đủ thành ý, thì anh sẽ quỳ xuống để yêu em.”
Tình yêu của Tiết Cẩn Hành thật chân thành, dịu dàng nhưng mãnh liệt.
Tôi bị hắn làm cho cảm động, cũng yêu hắn từ tận đáy lòng.
Năm đó, chúng tôi kết hôn.
Sang năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi phát hiện mình mắc chứng rối loạn hoang tưởng.
Tôi nghĩ, nếu tôi không bị bệnh, hắn sẽ không phải đối mặt với những chuyện phiền phức này cùng tôi.
Hắn vẫn là Tiết Cẩn Hành cao quý, ưu tú như xưa, còn tôi, chính tôi đã kéo hắn xuống.
Khi còn trẻ, tôi đã làm tổn thương hắn, giờ lớn lên, tôi lại trở thành gánh nặng của hắn.
Tôi không biết khi nào bệnh của mình sẽ tái phát, hoặc liệu lần tới tôi có còn nhớ hắn không.
Tôi không muốn hắn phải lo lắng vì tôi thêm nữa.
Tôi hít mũi, cố gắng giữ lòng mình lạnh lùng: “Tiết Cẩn Hành, hay là chúng ta ly hôn đi?”
Hắn không nói gì, một lúc sau, hắn cúi xuống nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.
Giọng hắn trầm xuống, nhấn mạnh: “Chúng ta từng hứa với nhau, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nhắc đến ly hôn, trừ khi em không còn yêu anh nữa.”
Hắn hỏi nhẹ: “Em không còn yêu anh nữa sao?”
Tôi yêu, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy hoang mang như lúc này. Tôi yêu anh, nhưng không muốn kéo anh xuống thêm nữa.
Nước mắt tuôn trào, tôi muốn nói dối anh rằng tôi không còn yêu, nhưng lời nói ra lại trở nên vô cùng khó khăn.
Tiết Cẩn Hành nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Không sao đâu, Lâm Uẩn Vân, dù có khó khăn đến mấy, chúng ta cũng sẽ vượt qua.”
“Từ khoảnh khắc yêu em, anh đã biết rằng việc cứu lấy em là một công trình không bao giờ hoàn thành.”
“Ở bên anh, em có thể là bất cứ ai, em có thể ngang ngược, em có thể bướng bỉnh, em có thể phát điên.”
“Chỉ cần có anh đứng sau, không ai dám động vào em.”
Nước mắt cứ chảy dài như những lưỡi dao cắt vào tim, anh đối xử với tôi quá tốt, khiến nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi.
Tôi nghẹn ngào nói: “Nếu một ngày nào đó, em làm tổn thương anh thì sao?”
Tiết Cẩn Hành không cần suy nghĩ: “Anh cam lòng để em làm tổn thương.”
Trong tình yêu sâu sắc của Tiết Cẩn Hành, chúng tôi đã hạnh phúc vượt qua một mùa thu cùng nhau.
Đến mùa đông, dì Vương lại hốt hoảng chạy xuống lầu: “Tổng giám đốc Tiết, không xong rồi, phu nhân lại lại lại mất trí nhớ nữa rồi, lần này cô ấy nói mình là cụ bà của anh!”
(Hết.)