Xuyên Không Thành Mẹ Tổng Tài - Chương 3
11
Tiết Cẩn Hành đẩy tôi ra, ánh mắt thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì.
Sau vài giây im lặng, hắn lạnh lùng nói: “Tháng sau.”
Tôi thất vọng hỏi: “Không phải đã nói là xử lý xong vụ thư ký của con thì sẽ chuyển nhượng tài sản sao?”
Tiết Cẩn Hành nhẹ nhàng duỗi người, vẻ thờ ơ:
“Tôi nói rồi, tháng sau chuyển nhượng.”
Tôi không chịu, nhất định hôm nay phải lấy được tiền.
Tôi bực bội hỏi: “Tại sao không phải là hôm nay?”
Tiết Cẩn Hành né tránh, ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía phòng nghỉ trong văn phòng:
“Mẹ à, hay là chúng ta đi nghỉ trưa một chút đi?”
Hắn ám chỉ tôi: “Giường trong phòng nghỉ của con rất thoải mái.”
Nghĩ đến những thứ kỳ quặc trong phòng nghỉ của hắn, tôi rùng mình.
Tự chuốc họa vào thân hay gì.
Tôi ghê tởm lắc đầu liên tục: “Thôi khỏi, con tự vui vẻ một mình đi.”
Tôi nghĩ, một tháng cũng trôi qua nhanh thôi, mình sẽ nhẫn nhịn thêm một tháng nữa.
Tôi lấy của Tiết Cẩn Hành mấy chục triệu làm tiền tiêu vặt, rồi đi đến một tiệm massage tìm một anh chàng kỹ thuật viên đẹp trai để thư giãn.
Phụ nữ khi mệt mỏi thì phải biết cách thư giãn.
So với những buổi vui chơi ở các câu lạc bộ, tôi thích những buổi massage dưỡng sinh với kỹ thuật viên điển trai hơn.
Tôi vuốt ve bàn tay mềm mại của cậu trai trẻ, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu trai đang massage vai cho tôi ngoan ngoãn đáp: “Chị ơi, em mười tám rồi.”
“Ôi. ” Tôi hỏi, “Mới mười tám sao không đi học nữa?”
Mắt cậu trai đỏ hoe: “Ba em nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, mẹ em thì bệnh nặng, em gái còn phải đi học, em đành phải bỏ học để ra ngoài làm việc.”
Một người cha nghiện cờ bạc, một người mẹ bệnh tật, một đứa em gái còn đang đi học nghiền nát cuộc đời cậu. Nghe mà lòng tôi đau nhói.
Nếu tôi không giúp cậu ấy thì ai giúp cậu ấy đây?
Bản năng cứu người trong tôi như trỗi dậy.
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu: “Chị mở thẻ cho em, dùng hết tiền trong đó đi, chị cho em hoa hồng.”
Cậu trai chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi: “Nhưng chị ơi, chị giúp em một lần, không thể giúp em cả đời được mà.”
“Vả lại, chị giúp em như vậy, em lấy gì để đền đáp chị?”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng trẻo của cậu.
Từng giọt, từng giọt, rơi thẳng vào lòng tôi.
Nước mắt đàn ông là liều thuốc kích thích cho phụ nữ.
Cậu trai cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi vai khẽ run lên như sợ bị bỏ rơi.
Cảm giác đau lòng không thể tả trào dâng trong lòng tôi.
Những người phụ nữ mạnh mẽ như tôi không thể nào cưỡng lại được những chàng trai dễ tổn thương như vậy.
Tôi xoa nhẹ lên má cậu: “Ngoan, đừng sợ, chị có tiền, chị sẽ nuôi em cả đời.”
Tôi lau đi khóe mắt đỏ hoe của cậu.
Cậu ta nhắm mắt lại, vẻ mặt cam chịu như thể sẵn sàng để tôi điều khiển.
Bầu không khí mập mờ khiến tôi không kìm được mà cúi người gần sát cậu.
Ngay lúc tôi sắp chạm vào môi cậu, cánh cửa phòng bất ngờ bị đạp tung ra.
Tiết Cẩn Hành bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt hắn dần tối lại như biển sâu không đáy.
12
Tiết Cẩn Hành mặt lạnh lùng liếc nhìn cậu trai đang quỳ trước mặt tôi, đôi tay thon dài của hắn nắm chặt, kêu răng rắc.
“Biến.”
Cậu trai hình như nhận ra hắn, gọi hắn là “Tổng giám đốc Tiết.”
Sau đó, cậu hoảng sợ loạng choạng đứng dậy, gấp gáp chạy ra ngoài.
Tôi mới biết thì ra tiệm massage này cũng thuộc về Tiết Cẩn Hành.
Sau khi cậu trai rời đi, Tiết Cẩn Hành đứng ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Hắn như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở lại khi sắp mở miệng.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi, khóe mắt đỏ lên, dường như sắp khóc, đôi tay siết chặt như đang kìm nén điều gì đó.
Cuối cùng, hắn mím chặt đôi môi nhợt nhạt, cười lạnh một tiếng đầy bi thương:
“Lâm Uẩn Vân, cô giỏi thật.”
Tôi kinh ngạc đến mức co đồng tử lại.
Sao hắn biết tên thật của tôi?
13
Tôi không thể tin vào tai mình, miệng khẽ mở: “Anh vừa gọi tôi là gì?”
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lên một vòng, khuôn mặt lạnh lùng phủ nhận: “Không gọi cô.”
Tôi nhíu mày nghi hoặc.
Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?
Nhưng rõ ràng hắn vừa gọi tên tôi mà.
Trong lúc đang nghi ngờ, cổ tay tôi bỗng đau nhói, Tiết Cẩn Hành nắm lấy cổ tay tôi một cách thô bạo:
“Đi, về nhà.”
“Anh bị điên à? Anh làm tôi đau đấy.”
Hắn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, mặc kệ tôi, kéo tôi đứng dậy.
Tôi gắng sức đẩy hắn ra: “Anh làm gì vậy?”
Đôi mắt của Tiết Cẩn Hành đỏ rực nơi đuôi mắt, hắn trông như phát điên.
Hắn không nói lời nào, ép tôi xuống, nghiêng đầu hôn tới.
Dưới ánh sáng vàng ấm của phòng bao, tôi có thể thấy rõ ngọn lửa giận và sự ghen tuông cuộn trào trong mắt hắn, hắn ôm chặt eo tôi, cố chấp hôn tôi.
Tôi kinh ngạc đứng bất động.
Giơ tay tát hắn một cái: “Anh điên rồi à?”
“Tôi là mẹ anh.”
Hắn buông môi tôi ra, không chút quan tâm mà xoa nhẹ mặt: “Điên rồi thì sao?”
Tôi theo phản xạ tát thêm một cái nữa, nhưng hắn chẳng tránh, còn tựa người vào, để mặc tôi đánh.
Đánh xong, hắn vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi về phía ngực hắn, giữ chặt lấy cổ sau của tôi rồi tiếp tục hôn.
Tôi bị hắn hôn đến mức không thở nổi.
Cố hết sức đẩy hắn ra, tôi giơ tay định tiếp tục đánh hắn, nhưng sợ hắn lại hôn mình, tôi hạ tay xuống.
Hắn kéo tay tôi một cách cưỡng ép: “Nghịch đủ chưa? Đủ rồi thì về nhà.”
Tôi bị hắn kéo mạnh vào trong xe.
“Rầm!” Một tiếng vang lên, cửa xe bị hắn đóng sầm lại.
Hắn ngồi vào ghế sau, quai hàm căng cứng, lửa ghen cháy rực trong đôi mắt, hắn cáu kỉnh kéo nhẹ cà vạt, ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà.
Tôi nhìn Tiết Cẩn Hành trước mắt mà không thể hiểu nổi hắn.
Trong truyện, hắn là một tên đàn ông vô tình chỉ biết chạy theo dục vọng.
Nhưng vừa rồi, khi hắn đứng cửa ra vào nhìn tôi tìm đàn ông khác, ánh mắt hắn nhìn tôi lại chứa đựng sự thất vọng ẩn nhẫn và một tình cảm sâu đậm.
Có lẽ hắn đã thích tôi rồi chăng?
Dù cho tôi có lừa dối hắn, nhưng mặt ngoài tôi vẫn là mẹ hắn mà.
Hắn đã hôn tôi, hôm nay, cái ranh giới ấy coi như đã bị phá vỡ.
Bầu không khí rất nặng nề, mỗi người chúng tôi đều mang tâm sự, suốt đường không nói một lời.
Về đến nhà, tôi ngồi yên trong xe không chịu xuống, hắn cũng không nói gì, bế tôi thẳng lên lầu.
Hắn ném tôi lên giường, cởi áo vest rồi từng bước tiến đến gần tôi.
14
Tôi ôm chân, co rúm lại ở đầu giường: “Anh… anh… định làm gì?”
Tôi sợ đến nỗi nói lắp bắp khi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn.
Phải biết, trong truyện, hắn có thể làm một đêm ba mươi lần.
Tôi sợ mình chưa kịp lừa được tiền đã chết trên giường rồi.
Hắn cúi đầu, thong thả cởi cúc áo sơ mi.
Tôi sợ đến mức run rẩy.
Dù có là truyện H đi nữa thì vẫn phải có giới hạn đạo đức chứ? Chẳng lẽ hắn biết tôi không phải là mẹ hắn, hắn luôn biết tôi đang lừa dối hắn, chỉ chơi trò sói và thỏ với tôi thôi sao?
Hắn nhấc mí mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt dài hẹp đen nhánh đầy dục vọng:
“Sao? Sợ tôi à?”
Tôi lấy hết can đảm, bày ra khí thế của người lớn: “Tôi… tôi… là mẹ anh, đừng có mà làm loạn.”
Hắn nhếch môi đầy thú vị, thô bạo kéo chân tôi ra rồi đè lên người tôi, khống chế tôi dưới thân.
Tôi thực sự hoảng loạn: “Thả tôi ra, anh điên rồi, anh không thể đối xử với tôi như thế!”
“Tôi là mẹ anh!”
Hắn giữ chặt tay tôi không để tôi vùng vẫy, nghiêm túc kiềm chế tôi.
Ánh mắt hắn từ từ rơi xuống đôi môi tôi:
“Em mà cử động nữa, anh sẽ hôn chết em.”
Tôi hoàn toàn nghe lời, không dám động đậy.
Hắn hài lòng nhếch môi, cúi đầu đầy mê hoặc, thì thầm bên tai tôi: “Lần sau còn dám tìm đàn ông khác nữa không?”
Hắn nhìn tôi không nói gì, gương mặt tuấn tú, sắc sảo càng ép sát lại, hung hăng cắn mạnh vào môi tôi: “Nói đi.”
“A a a a a a a a a,” Tôi sợ hãi hét lên, “Không dám nữa, đừng động vào tôi.”
Tôi thực sự không muốn chết trẻ trên giường đâu.
Đôi mắt Tiết Cẩn Hành thâm trầm, ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa lên môi tôi:
“Cho em một bài học.”
Nói xong, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng tháo nhẫn, đặt nó lên tủ đầu giường rồi đi vào phòng tắm.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn đó một cách chăm chú.
Chiếc nhẫn này hình như là nhẫn cưới?
Hắn đã kết hôn?
Tôi cố gắng nhớ lại, trong truyện không có nhắc đến việc hắn kết hôn mà.
Đang suy nghĩ miên man, Tiết Cẩn Hành tắm xong bước ra, tay cầm khăn lau mái tóc đen ướt nhẹp.
Hắn thấy tôi chăm chăm nhìn chiếc nhẫn, vội vàng đeo lại nó, như sợ tôi sẽ ăn cắp để bán đi vậy.
Tôi khinh thường liếc hắn một cái: “Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, nhìn anh căng thẳng chưa kìa!”
Tiết Cẩn Hành nhíu mày, cảnh cáo tôi: “Trong nhà này, em có thể lấy bất cứ thứ gì, vàng bạc trang sức kim cương đều có thể đem bán, nhưng chiếc nhẫn này thì không, nghe rõ chưa?”
Giọng hắn rất nghiêm túc, cứ như tôi đã từng làm chuyện đó vậy.
Tôi ừ một tiếng, kéo chăn lên ngủ.
Bây giờ Tiết Cẩn Hành chẳng thèm giả vờ nữa, cũng không lén vào phòng tôi lúc nửa đêm, chỉ tắt đèn, nằm cạnh tôi rồi ôm tôi ngủ.
Tôi bất ngờ mở to mắt.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền hỏi hắn:
“Anh biết tôi không phải mẹ anh, anh biết tôi đang lừa anh, đúng không?”
Tiết Cẩn Hành im lặng không nói gì, tôi biết hắn vẫn chưa ngủ.
Bóng tối bên ngoài càng lúc càng sâu.
Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai.
Tôi mơ màng nghe thấy hắn như đang nói chuyện, nhưng vì quá mệt, tôi không nghe rõ rồi lại ngủ tiếp.
Trưa hôm sau, tôi dự định tranh thủ lúc Tiết Cẩn Hành không ở nhà, lén lút trốn đi.
Hiện giờ tôi không còn muốn gì nữa, tiền hay vàng bạc gì đó, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tiết Cẩn Hành đã biết tôi đang lừa hắn, không biết lúc nào hắn sẽ phát điên rồi chơi đùa tôi đến chết.
Tôi lén lút tránh mặt dì giúp việc trong nhà, cẩn thận chuẩn bị xuống lầu trốn đi, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn vọng lên từ phòng khách bên dưới.
“Mỗi ngày tôi đều cho cô ấy uống thuốc, nghiền thành bột rồi trộn vào thức ăn. Triệu chứng này còn kéo dài bao lâu nữa?”
Cho ai uống thuốc?
Tiết Cẩn Hành đang nói chuyện với ai?